Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Em

Chương 14



“Tô Thiên Nhi, hôm nay chúng ta…”

“Xin lỗi, tôi bận rồi.”

“Tô Thiên Nhi, thầy bảo là…”

“Tôi làm xong rồi.”

“Tô Thiên Nhi, cô…”

“Cậu tránh ra chút đi, tôi có việc phải đi trước.”



Cả tuần nay, tôi cứ tránh mặt Nguyệt Thiên Dạ như thế. Kể từ sau đêm hôm đó, tôi không có cách nào nhìn mặt hắn như bình thường được nữa, nên dứt khoát lẩn mất dạng cho nhanh. May mà có Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ làm tấm bia đỡ đạn cho tôi, sáng sớm đã đến đưa tôi đi học, cũng canh rất đúng lúc mà cứu lấy tôi từ Nguyệt Thiên Dạ.

Ở nhà, tôi cũng dặn mẹ không được cho Nguyệt Thiên Dạ lên phòng tôi, may mà mẹ cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ tưởng rằng tôi lại giở trò giận dỗi trẻ con như mọi khi. Tôi cũng chặn hắn trên nền tảng mạng xã hội, vậy nên Nguyệt Thiên Dạ không thể nào liên lạc với tôi được.
Thật lòng mà nói, tôi không hiểu mình đang có cảm xúc như thế nào. Đúng là tôi rất tức giận, tại sao Nguyệt Thiên Dạ có bạn gái mà vẫn làm những hành động kia với tôi, tôi giận hắn, cũng trách chính mình đã bị cuốn theo hắn quá dễ dàng. Thế nhưng, ngoài cơn giận ra, còn một chút cảm xúc gì đó không rõ cũng đang len lỏi vào trái tim tôi.

Có lẽ, tôi ghét việc Nguyệt Thiên Dạ có bạn gái. Tôi thừa nhận, khoảnh khắc trông thấy cô gái đó thân thiết với hắn như vậy, trái tim tôi đã vô thức nhói đau.

Tôi không hiểu sao mình lại có những cảm giác kỳ lạ như vậy, rõ ràng tôi không thích hắn, nhưng khi nhìn hắn ở bên cạnh người con gái khác, tâm trí tôi lại trở nên xáo động.

Tôi không thích, và cũng sợ hãi cái cảm giác này.

Tôi tránh mặt hắn, có lẽ cũng là vì sợ rằng khi tôi hỏi về chuyện đó, hắn sẽ thừa nhận.
___

Thời tiết lúc này đã bắt đầu trở lạnh, buổi tối, tôi nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, lướt facebook sau khi đã giải quyết xong một núi bài tập. Có nhiều video của các chương trình giải trí hiện lên, cũng vui, nhưng mà sao tâm trạng của tôi cứ rơi vào cảnh chán chường. Được một lúc, tôi thở dài quăng điện thoại sang một bên, nằm vùi đầu vào gối.

Hơn cả tuần nay chặn tên Nguyệt Thiên Dạ, không biết hắn có cập nhật cái gì mới không nữa. Tôi vắt tay lên trán nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng không nhịn được mà đổi sang tài khoản phụ của mình, lén lút vào soi tường nhà của Nguyệt Thiên Dạ. May mà tên này được cái thích đăng công khai, nên muốn soi hắn cũng chẳng khó khăn gì.

Ồ, tên này đổi bài hát ở trang cá nhân rồi này. Hôm trước hắn để bài “Bởi vì là em”, hôm nay lại đổi sang bài “Nhớ”.
Ở mục tiểu sử, hắn cũng đã thay một câu mới: “Nếu em cứ thất thường như vậy, trái tim tôi sẽ không chịu nổi đâu.”

… Tự nhiên tôi thấy hơi chột dạ, lại tiện tay bấm vào xem tin của hắn, vừa mới cập nhật cách đây nửa tiếng thôi. Nguyệt Thiên Dạ đăng một tấm ảnh chụp hắn đang cầm cái móc khóa hình ngôi sao màu bạc giơ lên giữa không trung, làm lộ ra những ngón tay thon dài đẹp đẽ. Nhìn khung cảnh thì có vẻ như hắn đang ở ngoài đường, tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi đêm rồi, hắn còn lang thang ở đâu thế.

Ủa mà từ từ… Đây chẳng phải là… trước nhà tôi sao…?

Tôi lập tức ngồi bật dậy, bị suy nghĩ của mình làm cho tỉnh cả hồn. Ngôi nhà trong ảnh đằng sau cái móc khóa đó chính xác là nhà tôi, mặc dù vị trí chụp có hơi xéo một chút. Nguyệt Thiên Dạ, hắn… hắn… đang ở ngoài đó sao? Nhưng tin này đã được đăng nửa tiếng rồi, không thể nào mà…

Nguyệt Thiên Dạ còn ở ngoài đó không? Tôi vội vàng nhảy xuống giường đến bên cạnh cửa sổ, khẽ kéo màn ra xem. Xuyên qua một lớp kính, tôi thấy ở phía bên kia đường nổi bật lên hình ảnh một chàng trai đang cô độc đứng đó, dưới ánh đèn đường, chăm chú nhìn về phía khung cửa sổ phòng tôi. Hình như gió đang thổi mạnh, tôi thấy tóc hắn bay bay, hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ chỉ mặc đúng một chiếc áo thun rất mỏng manh, cứ cố chấp đứng mãi như thế.

Thỉnh thoảng hắn lại cúi xuống nhìn vào mũi giày, lắc lắc chiếc móc khóa trên tay, trầm ngâm nhìn nó một lúc, dáng vẻ giống hệt như một chú cún con đang chờ chủ của mình. Trông hắn rất đáng thương, chẳng khác gì một cậu bé đã bị cả thế giới vứt bỏ.

Nguyệt Thiên Dạ, sao hắn không vui vẻ với bạn gái mình đi, lại cứ một mực chạy đến đứng trước nhà tôi làm gì? Hắn đã ở đó bao lâu rồi? Có phải chỉ mới ngày hôm nay không?

Tôi không biết mình nên làm gì, lơ hắn hay là chạy xuống đó với hắn. Thật ra thì việc hắn đứng đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy một Nguyệt Thiên Dạ cô đơn như vậy, trái tim tôi lại không nỡ để hắn một mình.

Tô Thiên Nhi à, mày đúng là mắc nợ hắn mà.

Ngay khi tôi đang do dự không biết có nên xuống hay không, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng lộp độp. Tôi giật mình, trời đã đổ mưa, từng hạt lác đác đập vào cửa sổ phòng tôi rồi chậm rãi trượt xuống, rồi ngày càng nặng hạt.

Nguyệt Thiên Dạ, hắn sao rồi?

Tôi vội vàng kéo rèm cửa ra xem, hoảng hồn khi thấy hắn vẫn đứng đó. Nguyệt Thiên Dạ dường như không để ý rằng mình đang mắc mưa, cứ để mặc cho bản thân mình ướt đẫm như vậy, đau đáu nhìn về hướng phòng tôi. Cõi lòng tôi đột nhiên trở nên run rẩy.

Nguyệt Thiên Dạ, hắn làm sao vậy? Sao phải hành hạ bản thân mình vì tôi như thế? Tôi là gì của hắn chứ, hắn làm vậy không sợ bạn gái biết được sẽ nổi giận sao?

Mười phút sau, tôi lại hồi hộp vén màn cửa, phía bên kia đường trống rỗng, chắc là hắn đã về rồi. Tôi thở ra một hơi, trong lòng vừa nhẹ nhõm lại vừa tiếc nuối.

Tôi lại mở điện thoại lên xem, Nguyệt Thiên Dạ đã trích một lời bài hát như sau: “Vào khoảnh khắc thấy được em nhìn tôi ướt mưa mà chẳng mảy may động lòng, tôi đã nhận ra mình hoàn toàn không có chỗ trong trái tim em.”

… Nguyệt Thiên Dạ, vừa nãy hắn đã thấy tôi rồi…

Đêm hôm đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, cảm giác áy náy cứ trào dâng làm tôi thấy khó thở. Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm, nằm gục lên bàn đầy mệt mỏi. Vừa nhắm mắt được một lát, bên tai đã vang lên tiếng hắt hơi rõ to. Tôi giật mình ngẩng đầu dậy, quả nhiên là Nguyệt Thiên Dạ.

Trông hắn mệt mỏi hơn thường ngày, bước từng bước khập khà khập khễnh, ai nhìn vào cũng biết là đang bệnh. Tôi len lén nhìn hắn, hắn liêu xiêu đi đến ngồi vào bàn học, lập tức đã có không ít nữ sinh vây xung quanh, lo lắng hỏi han đủ điều.

“Dạ à, sao cậu lại bệnh thế? Có cần tớ dìu xuống phòng y tế không?”

“Dạ à, sao nay cậu không nghỉ một buổi đi?”

“Dạ à…”

Trước một loạt câu hỏi thăm như thế, Nguyệt Thiên Dạ chỉ nhẹ nhàng cười. Hắn cất giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để truyền đến tai tôi: “Không có gì, chỉ là hôm qua tôi dầm mưa…”

“Ồ, sao lại dầm mưa? Lẽ nào cậu muốn tìm về tuổi thơ à?”

“Dầm mưa để đợi một người, chỉ tiếc là người ấy còn chẳng thèm để tâm.” Giọng nói đầy ý vị của Nguyệt Thiên Dạ lại vang lên.

Trái tim tôi ngay lập tức bị hẫng mất một nhịp, đến cả nhìn lén cũng không dám nữa, chột dạ cụp mắt xuống. Tôi không thể chịu đựng được sự tủi thân ẩn sâu trong giọng nói của Nguyệt Thiên Dạ, người khác có thể không nhận ra, nhưng tôi là người trong cuộc nên cảm nhận được đặc biệt rõ ràng.

Mặc dù tôi cũng không rõ mình đã làm gì sai để phải khổ não như vậy. Chẳng phải người nên cảm thấy ấm ức là tôi sao, rõ ràng tôi đã mất nụ hôn đầu cho hắn rồi, còn bị hắn đùa bỡn tình cảm nữa, tôi chưa tức thì thôi, sao hắn lại phản ứng như thể tôi là người đã trêu đùa hắn vậy.

Mà, đúng là “họa vô đơn chí”, ngay lúc tôi không muốn gặp hắn nhất, tôi và hắn lại chung nhóm ở tiết thể chất. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn cầm mẩu giấy màu đỏ, tôi khóc không ra nước mắt.

Chạy trời không khỏi nắng mà.

Nguyệt Thiên Dạ nhìn quanh một vòng, khi thấy mẩu giấy trên tay tôi cũng là màu đỏ, hắn có hơi khựng lại. Vài giây sau, hắn đột nhiên quay sang nói gì đó với nam sinh bên cạnh, chỉ thấy cậu ta cười cười rồi gật đầu, sau đó hai người họ đổi giấy cho nhau. Mấy cô gái bên nhóm màu xanh dương thấy vậy thì hú hét rầm trời.

Tôi đứng đực ra nhìn Nguyệt Thiên Dạ quay lưng lại với mình, trong lòng bỗng dâng lên nỗi mất mát khó hiểu. Rõ ràng là tôi không nên phiền lòng như thế, sao cuối cùng lại thành như này rồi.

“Nào, các nhóm tập trung lại nhé!” Tiếng thầy giáo vang vọng khắp sân, các đội rất nhanh đã xếp thành từng hàng ngay ngắn, sôi nổi bàn luận, “Hôm nay lớp chúng ta sẽ tổ chức đấu bóng chuyền vòng tròn…”

Lớp tôi được chia thành tám đội, sẽ chia cặp đấu với nhau, đội nào ghi được mười điểm trước sẽ thắng. Bốn đội lọt vào vòng trong sẽ đấu thêm một lần nữa để chọn ra đội chiến thắng chung cuộc.

“Này, Tô Thiên Nhi…” Trong lúc ngồi đợi đến lượt thi đấu, bạn nữ bên cạnh bỗng dưng thần thần bí bí nhìn tôi, “Cậu với Nguyệt Thiên Dạ giận nhau rồi hả?”

“Ờ… Chắc vậy, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là nếu Nguyệt Thiên Dạ không còn kè kè bên cạnh cậu nữa thì tụi tôi có cơ hội hơn rồi…” Bạn nữ đó nghe tôi nói vậy thì bật ngón cái với tôi, đoạn lại quay sang hội bạn nói nói gì đó, rồi cả nhóm cùng cười rộ lên.

Nếu Nguyệt Thiên Dạ không còn kè kè bên cạnh cậu nữa… Nghe câu đó, tôi bỗng cảm thấy lòng mình rối bời. Nếu chúng tôi cứ im lặng như vậy mãi, mối quan hệ này thật sự sẽ kết thúc sao? Mười sáu năm qua của hai người bọn tôi sẽ cứ như vậy mà tan biến thành mây khói à?

Tôi không muốn… không hề muốn như vậy… Nhưng ngoài im lặng ra, tôi thật sự không biết nên dùng thái độ nào để nói chuyện với hắn.

“Đội Nguyệt Thiên Dạ thắng rồi!” Cô gái bên cạnh tự nhiên hô lên làm tôi giật mình, theo quán tính liền ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ. Hắn nở một nụ cười đẹp hơn cả hoa, đập tay ăn mừng với bạn mình, cả người mướt mát mồ hôi nhưng lại thu hút hơn bao giờ hết. Tôi bỗng chốc ngẩn cả người ra, đã lâu rồi tôi không thấy hắn cười.

Dường như cảm nhận được cái nhìn của tôi, Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên phóng ánh mắt qua phía này, nhưng khi hai chúng tôi vừa chạm mắt, hắn đã quay phắt mặt đi.

Hình như mặt hắn hơi tái thì phải? Hắn đang bị bệnh mà, sao lại đi dốc hết sức vào cuộc thi đấu vậy chứ?

Đến lượt nhóm tôi lên thi đấu.

Phải nói thật rằng tôi không giỏi ở những môn thể thao, dây thần kinh vận động của tôi cứ như bị đứt vậy. Và trùng hợp làm sao, nhóm tôi hội tụ toàn những con người như thế, cho nên tụi tôi rất nhanh đã bại trận.

… Thôi không sao, cũng chẳng có gì đáng buồn hết, mình dở mà.

Vậy nhóm lọt vào vòng tiếp theo là xanh lá, xanh dương, tím và vàng. Tôi nhìn Nguyệt Thiên Dạ, chỉ thấy hắn thở vài hơi nặng nhọc, quệt mồ hôi trên mặt chuẩn bị thi đấu tiếp. Có ổn không vậy? Rõ ràng là đã mệt đến thế kia rồi mà.

Không được rồi, để cái tên này đứng nắng thêm một chút nữa chắc hắn sẽ ngỏm củ tỏi mất!

Tôi vội vàng giơ tay nói với thầy: “Dạ thầy ơi, bạn Nguyệt Thiên Dạ đang bị ốm, em có thể đưa bạn ấy xuống phòng y tế được không ạ?”

“Vậy hả?” Thầy giáo nhìn Nguyệt Thiên Dạ, gật gật đầu, “Ừm, nhìn em ấy có vẻ mệt thật, sao lại không báo sớm với thầy chứ. Vậy nhờ em đưa bạn xuống phòng y tế nhé, Thiên Nhi.”

Thế là tôi và hắn cùng xuống phòng y tế. Cũng may hắn không từ chối lời đề nghị của tôi.

“Cậu nằm đây nghỉ một lát đi.”

Cũng lâu rồi tụi tôi mới nói chuyện lại, cảm giác cứ sượng sượng thế nào ấy.

Nguyệt Thiên Dạ không đáp, ngoan ngoãn leo lên giường.

Tôi giúp hắn chỉnh lại chăn mền, nhìn tên đó mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, không nhịn được cằn nhằn một câu: “Cậu bệnh như vậy mà vẫn cố chấp thi đấu hả, bộ muốn đầu thai sớm hay gì!”

“Ừ, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm tôi mà.” Không hiểu sao tôi lại nghe ra chút giận dỗi trong câu nói ấy, đứng một bên nhìn hắn trở mình đưa lưng về phía tôi.

Tôi không biết nên đáp lại hắn như thế nào, đành chuồn về lớp sau khi để lại một câu: “Hết tiết tôi sẽ xuống gọi cậu dậy.”

Thời gian còn lại của tiết học rất nhanh đã trôi qua, đám con gái bởi vì sự biến mất của Nguyệt Thiên Dạ mà chẳng còn hứng thú xem trận đấu nữa, râm ran tám chuyện. Vừa hết giờ, tôi đang định đi gọi Nguyệt Thiên Dạ thì có một nhóm con gái đã nhanh hơn tôi một bước.

Nghĩ đến sự ngại ngùng giữa tôi và Nguyệt Thiên Dạ, cuối cùng, tôi quyết định không đi nữa. Đúng lúc Nhiên Ngọc và Vĩnh Kỳ tới tìm tôi, tôi ra về cùng bọn họ.

Nguyệt Thiên Dạ, hắn có nhiều người thích như thế, chắc cũng chẳng cần tới tôi đâu. Hơn nữa… hắn cũng đang giận tôi mà, như vầy chắc sẽ thoải mái hơn.