Nhẹ Nhàng Bước Vào Tim Em

Chương 4



"Oaa!" Tôi vươn vai, ngáp dài một cái rồi mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh.

Vì hôm nay là ngày học đầu tiên tại trường cấp ba nên tôi dậy đặc biệt sớm để sửa soạn cho bản thân một cách hoàn hảo nhất. Xong xuôi, tôi xuống nhà ăn sáng cùng ba mẹ rồi thong thả đến trường với tâm trạng vui vẻ, hưng phấn.

Ừm! Bầu trời hôm nay quang đãng rất đẹp, thời tiết cũng cực kì tốt, mát mẻ, trong lành khiến lòng người tương đối dễ chịu...

Tôi ngẩng mặt lên cười thật tươi, thoải mái tận hưởng những cơn gió mát lành thổi qua, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày rất may mắn!

"Hi! Tô Thiên Nhi! Mới sáng sớm sao cô đã cười như con dở thế? "

"Oái! Nguyệt Thiên Dạ! Cậu làm tôi giật hết cả mình!"

Giọng nói châm chọc của Nguyệt Thiên Dạ bỗng vang lên, kèm theo đó là bản mặt đáng ghét của hắn phóng đại cực hạn khiến tôi giật nảy mình, suýt nữa thì bật ngửa ra sau. Cái tên này, mới sáng sớm đã thích gây sự rồi à!?
"Ha ha, Nguyệt Thiên Dạ, tôi thấy cái tên mới bảnh mắt ra đã tìm người khác để chọc ghẹo như cậu mới giống một tên hâm hơi đấy!"

"Bởi vì tôi thích." Nguyệt Thiên Dạ bình thản nhìn tôi, nở nụ cười bâng quơ.

Thích cái đầu cậu!

Tôi còn chưa nuốt trôi cục tức đang nghẹn ở cổ, Nguyệt Thiên Dạ đã choàng một tay hắn lên vai tôi, siết chặt lại rồi sải chân bước đi.

Hắn làm gì thế? Vai tôi là vai chùa chắc? Thích gác là gác như vậy sao? Ai cho chứ! Không được đυ.ng vào người tôi!

Tôi vùng vẫy loạn xạ, nhưng bởi vì đang ở giữa đường nên không dám hét to lên, chỉ có thể thấp giọng đe dọa hắn: "Nguyệt Thiên Dạ! Cậu mau buông tôi ra! Vai của Tô Thiên Nhi này không phải muốn chạm là chạm đâu nhé! Buông ra mau lên, nếu không tôi đánh cậu đấy!"

Ai mà ngờ được, tên này lại coi lời đe dọa của tôi như gió thoảng qua tai, vẫn ung dung lôi tôi đi một mạch và không hề có dấu hiệu dừng lại. Mọi lời nói của tôi đều vô dụng với hắn, chính vì vậy, sau một hồi tốn nước bọt vô ích, tôi đành để mặc cho hắn ôm vai lôi đi.
Đồ mặt dày!

Í! Có chuyện gì thế nhỉ?

Đến trước cổng trường Thanh Dương, tôi trố mắt ngạc nhiên khi thấy học sinh bu lại đông như kiến, chen lấn, xô đẩy hệt như đang mua đồ giảm giá ở siêu thị không bằng.

Tôi và Nguyệt Thiên Dạ nhìn nhau một cái rồi len quá đám đông, nhanh chóng vào trường. Mặc kệ đi, cho dù có đại minh tinh ghé thăm chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi.

"Tô Thiên Nhi! Nguyệt Thiên Dạ!"

Hơ? Hình như vừa có người gọi tên mình thì phải? Tôi dừng bước, quay lại nhìn về phía cổng trường đông đúc, tiếng kêu phát ra ở phía đó.

"Ai thế nhỉ?" Tôi thắc mắc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, hắn cũng nhìn tôi sau đó nhún vai, lắc đầu.

Từ trong cuộc giẫm đạp đổ máu, tôi nhìn thấy thấp thoáng hai bóng người, một nam một nữ bước ra, từ từ tiến về phía tôi và Nguyệt Thiên Dạ.
Ồ! Thật là đẹp!

Tôi thầm cảm thán khi nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.

Người con gái có nước da trắng nõn, mái tóc nâu dài uốn xoăn ở phần đuôi. Khuôn mặt của cô ấy có hình trái xoan, tròng mắt màu nâu đậm, lông mi dài và cong vυ"t, chiếc mũi thanh mảnh cùng đôi môi đỏ hồng. Nhìn tổng thể, trông cô giống như búp bê vậy, rất đáng yêu!

Người con trai rất cao, chắc cũng phải ngang với Nguyệt Thiên Dạ, làn da màu đồng khỏe mạnh cùng dáng người vô cùng chuẩn! Mái tóc đen nhánh được vuốt lên gọn gàng để lộ khuôn mặt với từng đường nét sắc sảo. Lông mày rậm, lông mi đẹp hơn cả con gái, đôi mắt xanh sâu thẳm, yên tĩnh như mặt biển phẳng lặng. Mũi cao thẳng, môi mỏng hơi cong tạo thành nụ cười ấm áp lòng người.

Quả là một đôi trai tài gái sắc!

Cơ mà, couple mỹ nhân này quen biết với chúng tôi sao? Đẹp xuất thần như vậy, tại sao tôi lại không có một chút ấn tượng nào nhỉ?

Hừmm... Nhớ lại xem nào... Nhớ lại, nhớ lại...

Sau một hồi vận động não kịch liệt, tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng: Không có ấn tượng!

"Kỳ, Ngọc! Lâu lắm không gặp lại hai người!"

Nguyệt Thiên Dạ im lặng nãy giờ bỗng dưng bước lên một bước, tay bắt mặt mừng với couple mỹ nhân, mà hai người kia còn đáp lại rất thân thiện, ôm nhau thắm thiết nữa chứ. Bọn họ biết nhau sao?

... Mà khoan đã! Kỳ, Ngọc? Hai cái tên này...

"Lẽ nào hai người là... Lâm Vĩnh Kỳ và Trình Nhiên Ngọc?" Tôi kinh ngạc nhìn họ.

"Yeah! Cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi à!" Lâm Vĩnh Kỳ vừa nãy còn mang vẻ lạnh lùng là thế, bây giờ bỗng cười vui sướиɠ như trẻ con rồi nhào lên ôm chặt tôi vào lòng.

Thật sự là họ sao??? Chẳng phải hai người này đã chuyển đi từ rất lâu rồi à?... Cơ mà chờ đã, mau buông tôi ra!

Ngay lúc tôi định đẩy cái tên đang ôm ghì lấy mình thì Nguyệt Thiên Dạ đã mỉm cười rồi nhanh chóng tiến lên một bước, tách chúng tôi ra. Tôi cảm kích nhìn hắn, phát hiện nụ cười của hắn tuy đẹp, nhưng mà... lại ẩn chứa sát khí...

"Ha ha!" Không biết tại sao tôi lại cười trừ hai tiếng, "Sao hai cậu lại về nước vậy?"

Lâm Vĩnh Kỳ phản ứng nhanh như chớp, cậu ta chộp lấy vai tôi vừa lắc lắc vừa nói: "Tôi trở về để tìm cậu!"

___

Từ ngày Lâm Vĩnh Kỳ và Trình Nhiên Ngọc từ Mỹ trở về, bốn người chúng tôi đi đâu cũng dính liền với nhau. Dần dần, cả trường đều quen thuộc với cảnh hai chàng trai tuyệt đẹp dính chặt không buông nhị vị mỹ nhân của khối lớp mười, bọn họ đặt cho tụi tôi một cái tên rất kiêu hãnh: "Tứ đại cực phẩm".

Đặc biệt là Lâm Vĩnh Kỳ! Cậu ta cứ bám theo tôi bất kể thời gian và không gian, hết mua đồ ăn sáng cho tôi thì lại chuyển sang mua nước, mua đồ ăn vặt vào giờ ra chơi,... Mặc dù tôi đã bảo cậu ta không cần làm như vậy hết lần này đến lần khác, nhưng xem ra tình hình chẳng có chút thay đổi nào. Chính vì vậy, tôi đành mặc kệ để cậu ta muốn làm gì thì làm.

Một buổi sáng chủ nhật, đang nằm cuộn trong chăn ngủ say sưa, tôi bỗng giật mình vì tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên inh ỏi. Bài nhạc quen thuộc này khiến tôi vò đầu bứt tai, bởi vì tôi chẳng cần nghe cũng biết người gọi đến là ai rồi.

"Ôi, mới sáng sớm mà cái tên này lại đã lên cơn gì đây..." Tôi uể oải bấm nút nghe, giọng khàn khàn chưa tỉnh ngủ, "Alo?"

"Đồ heo! Mau dậy cho tôi! Xuống nhà đi, tôi đang đợi cô!" Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng vô cùng hào hứng của Nguyệt Thiên Dạ, không cần nhìn cũng biết được hắn đang vui vẻ như thế nào.

Tên chết bầm, hắn ta bị rảnh có phải không!? Mới có bảy giờ sáng, bà đây còn lâu mới thèm xuống gặp mi nhé!

Tôi vứt chiếc di động sang một bên, nằm vật xuống giường ngủ tiếp. Cơ mà, tôi lại không tài nào ngủ nổi. Nguyệt Thiên Dạ đang đợi tôi, hơn nữa nghe giọng hắn còn hớn hở đến vậy, nếu không xuống thì hình như tôi sống có chút không giống người cho lắm rồi.

Hừm... Nên xuống hay là không đây nhỉ?

Sau gần hai mươi phút đấu tranh tư tưởng, tôi đành rời khỏi giường, uể oải bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi thay quần áo. Xong xuôi cũng đã là bảy giờ ba mươi phút, tôi thầm nghĩ liệu Nguyệt Thiên Dạ có còn đợi tôi nữa hay không?

"Tô Thiên Nhi, cô chắc chắn là con rùa đầu thai chuyển kiếp." Thật không ngờ hắn vẫn kiên nhẫn đứng chờ tôi suốt ba mươi phút đồng hồ!

"Hơ, xin lỗi, tại tôi buồn ngủ quá, nay là chủ nhật mà." Tôi hơi chột dạ cúi mặt xuống, nhỏ giọng đáp.

Nguyệt Thiên Dạ thấy điệu bộ như rùa rụt cổ đó của tôi thì bật cười, hắn không nói gì mà dúi vào tay tôi một cái bánh bao và một chai sữa, là mua ở tiệm mà tôi rất thích. Thường thì bánh bao chỗ đó hết rất nhanh, bán từ năm giờ sáng tới bảy giờ là đã hết sạch rồi, rốt cuộc tên này đã dậy từ mấy giờ mới mua được bánh mà còn ấm nóng như vậy cơ chứ?

Chúng tôi đến công viên gần nhà, Nguyệt Thiên Dạ bóc lớp giấy lót bánh ra cho tôi, lại giúp tôi cầm lấy chai sữa. Tôi cắn một miếng bánh, hương vị thơm ngon đó khiến lòng người lưu luyến không thôi.

Thấy tôi ăn ngon, có vẻ hắn rất hài lòng.

Chúng tôi ngồi trên ghế đá trong công viên, không gian xung quanh vang lên tiếng chim hót rộn rã, hòa cùng với không khí trong lành thật dễ chịu. Đã gần tám giờ nhưng công viên vẫn còn người đang tập thể dục, chủ yếu là các cụ ông cụ bà vừa tập vừa trò chuyện, vọng lại tiếng nói cười ríu rít.

"Này!" Tôi lên tiếng gọi Nguyệt Thiên Dạ.

Từ nãy đến giờ hắn hoàn toàn câm như hến, cười cũng chẳng cười, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi. Hắn ta như vậy thật sự làm tôi có chút không quen, chẳng thà hắn cứ trêu chọc tôi còn đỡ hơn, cảm giác bây giờ cứ ngại ngại làm sao ấy!

"Sao thế?"

"Cậu đang giận tôi đấy à?"

Nguyệt Thiên Dạ nghe tôi hỏi xong thì tự dưng hơi khựng lại, qua vài giây, hắn bỗng nghiêng đầu nhìn tôi: "Cô nghĩ sao?"

Ơ? Mình nghĩ sao á? Đột nhiên bị Nguyệt Thiên Dạ hỏi như vậy, tôi bỗng dưng bối rối chẳng biết nên nói như thế nào cho đúng nữa.

"Tôi không biết, chỉ là dạo này tôi thấy cậu có vẻ tránh mặt tôi."

Thông thường vào giờ ra về, Nguyệt Thiên Dạ sẽ chờ tôi để về chung. Cơ mà dạo này, hắn chẳng những không đợi tôi mà còn cố tình đi nhanh để tôi không đuổi kịp, cũng chẳng thèm nhắn tin làm phiền tôi mỗi ngày như trước nữa, điều này khiến tôi có cảm giác hơi trống vắng và hụt hẫng.

Mình bị khùng hả ta? Lúc hắn chọc thì tức, mà không chọc nữa thì lại thấy... buồn buồn...

"Tôi tưởng cô vui vẻ với Vĩnh Kỳ đến mức quên cả xung quanh luôn rồi? Hai người suốt ngày dính nhau như hình với bóng mà!" Không biết có phải tôi lầm hay không, nhưng ngoài sự lạnh lùng ra thì trong giọng nói của hắn như phảng phất chút buồn bã và tổn thương, thậm chí còn có cả khó chịu nữa.

"Là tại cậu ta cứ bám lấy tôi mà!" Sao tôi lại phải giải thích cho hắn nhỉ?

"Tôi khó chịu lắm đấy."

Sau khi buông ra một câu thờ ơ, Nguyệt Thiên Dạ đưa chai sữa đã mở nắp cho tôi, sau đó lại tiếp tục im lặng.

Tên này lại chướng cái gì nữa đây.