Trác Vỹ Ân vẫn đang than thở, kể lễ về chuyến hành trình vừa qua của mình cho Đại Vu Qua nghe, đến khi Kênh Siêu đến đây lần nữa thì mới ngừng lại.
Sau một lúc tra khảo không có sát thương, những gì Kênh Siêu biết được cũng quá thê lương đi.
Chuyện kể rằng thuở còn là tiểu hài nhi, tên này vừa gặp đại tiểu thư xinh đẹp của Đường Gia Trang đã âm thầm mến mộ, trải qua bao năm tháng tự nhắm nháp nỗi tương tư, đôi lần muốn tự tin xuất hiện trước mặt nàng, lại ngập ngừng ngỏ ý nhưng không thành câu.
Bởi nỗi lòng cảm thấu trời xanh, nên tiên đế đã ban cho hắn một Đại Vu Qua, nhờ có Đại Vu Qua làm cầu nối mà hắn mới có cơ hội ngắm nhìn nàng ấy ở khoảng cách gần hơn.
Trác Vỹ Ân lòng đau như cắt, ảm đạm u sầu mà nói tiếp.
"Không ngờ, trời lại trêu ngươi nàng đi theo tiếng gọi nhân tình, còn y..."
"Còn y, Đại Vu Qua cái tên không giữ chữ tín này, đã không thông báo cho ta thì thôi đi, y còn trốn ta đến đây bồi tỷ tỷ của mình bên nam nhân khác"
Kênh Siêu vội vàng ngắt lời.
"Ăn nói hàm hồ, cái gì mà bên nhân tình rồi nam nhân khác, đại tiểu thư và chủ tử trong sạch thanh minh, đã có hôn ước từ lâu, ta thấy ngươi cũng nên bỏ ý định đó đi"
"Nhưng mà ta chỉ thích nàng, nguyện đời này không phải nàng quyết không lấy thê tử"
"Được rồi, nếu mọi chuyện đã rõ, vậy tổng quản thả ta ra được chưa?". Đại Vu Qua chán chường đến mắt cũng không mở mà nói.
Vừa rồi Kênh Siêu cũng được báo tin, chủ tử đang tìm kiếm Đại Vu Qua, nếu chủ tử biết sự việc ngày hôm nay là do gã tự ý chủ trương thì Tự Giải Ngâu chắc chắn sẽ tức giận.
"Người đâu mở trói cho nhị công tử"
Kênh Siêu đi đến trước mặt Đại Vu Qua, cung kính mà nói.
"Nhị công tử thông cảm, vì sự việc nghiêm trọng cho nên mới phải làm như thế này, tình huống bất đắc dĩ mà thôi. Việc trong phủ có gián điệp đến nay vẫn đang điều tra, mong nhị công tử trở về hảo hảo giữ bí mật chuyện này giúp chúng ta, xin nhị công tử rộng lượng bỏ qua cho ta lần này"
Trước đành phải thả Đại Vu Qua ra, hi vọng là vị công tử này hoàn toàn trong sạch, nếu không... Chờ gã tìm được bằng chứng thì tuyệt đối không nhân nhượng.
Đại Vu Qua vừa đi vừa đều đều nói.
"Yên tâm, ta không có hứng thú ở lại đây đâu, tổng quản nên chú tâm vào phận sự của mình, đừng đặt hết chú ý vào ta mà bỏ qua cho gián điệp thật sự"
Trác Vỹ Ân bày ra vài động tác khởi động thân thể liền tiếp bước theo sau Đại Vu Qua nhưng đã bị Kênh Siêu ngăn lại.
"Vị thiếu niên này, ngươi định đi đâu"
"Đương nhiên là theo tên đó rồi"
"Ngươi nghĩ phủ Vạn Lạc là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi"
Trác Vỹ Ân muốn la lên lại bị Kênh Siêu kéo về dùng tay bịt chặt miệng.
"Nhị công tử, tên này ta giữ lại được không? Ta đảm bảo sẽ không làm hại hắn"
Bóng lưng Đại Vu Qua dừng lại, Trác Vỹ Ân ánh mắt đắc ý lườm Kênh Siêu một cái, rồi quay đầu nhìn bóng lưng kia, liền nghe Đại Vu Qua lạnh nhạt cất giọng. "Tùy ý tổng quản"
Dám cả gan xông vào phủ Vạn Lạc, còn đánh bị thương nhiều người như vậy.
Kết quả này cũng không có gì là quá đáng.
Đại Vu Qua được một thuộc hạ dẫn đường thoát khỏi hang động, ngay lúc đến cửa hang thuộc hạ kia ấp úng mở lời.
"Tổng quản căn dặn thuộc hạ, phải... phải bịt mắt nhị công tử lại, vì nơi này là căn cứ bí mật, không thể để người khác phát hiện"
Tên thuộc hạ rất thức thời, có vẻ cũng rất sợ y.
"Nhị..."
Đại Vu Qua nhắm mắt lại. "Nhanh tay lên!"
Y nhẫn nhịn cơn đau bên trong bụng, do bao tử trống rỗng hành hạ gây ra. Đến lúc miếng vải đen trên mắt được gỡ bỏ thì y cũng đã đứng bên ngoài cánh rừng, đối diện là con đường nhỏ dẫn đến nhà bếp trong phủ.
Đại Vu Qua chậm rãi đi vào.
Vì sao vậy?
Vì sao ở nơi nào, y cũng phải nhẫn nhịn, chịu đựng vượt qua mỗi ngày để sống.
Thế gian lắm muôn vạn người đến một người hiểu mình cũng không có.