Nhị gả Đông Cung

Chương 92: Dưa là dưa là dưa



Thấy bà quả thật muốn bước chân đi theo, Thôi Văn Hi vội vàng nắm chặt lấy bà mà nói: "Mẫu thân chớ có đi gây sự, lần trước Khánh Vương đến Trường Lăng phường, ồn ào một trận, ta không muốn dính dáng thêm với hắn."

 

Kim thị không phục, đáp: "Trước đây Khánh Vương vì cái ả ngoại thất mà muốn đoạn duyên với con, ta đã muốn xem ả là ai, rốt cuộc có phải thiên tiên gì mà khiến hắn mê muội đến thế."

 

Thôi Văn Hi bất đắc dĩ mà nói: "Ta với Khánh Vương chẳng qua đôi ba câu nói là hết, xét cho kỹ nguyên do, vẫn là bởi vấn đề nối dõi. Hắn một lòng mong có đứa con do chính mình sinh ra, mà ta không thể đáp ứng, thành ra đoạn duyên, đơn giản là vậy." Lại thêm: "Dù hắn có sinh con, không phải với Nhạn Lan thì cũng là với một nữ lang khác, mẫu thân hà tất phải bận lòng?"

 

Kim thị nghe xong, lặng im chẳng nói thêm lời nào.

 

Phương Lăng an ủi: "Phu nhân cứ phóng tầm mắt xa thêm chút nữa, chúng ta không rối rắm Khánh Vương. Vạn nhất nếu bắt được Thái Tử, chẳng phải càng tốt hay sao?"

 

Nghe vậy, Kim thị sững sờ một chút.

 

Thôi Văn Hi nhịn không được đánh nhẹ Phương Lăng một cái, mắng: "Nói bừa cái gì vậy?"

 

Phương Lăng cười nói: "Chỉ cần nương tử chịu gật đầu, Đông Cung có thể dễ dàng tiến vào."

 

Thôi Văn Hi nghiêm giọng: "Ngươi còn dám nói!"

 

Kim thị sinh tâm tư, liền kéo Phương Lăng qua một bên khác, khẽ hỏi: "Con với Thái Tử rốt cuộc có chuyện gì?"

 

Thôi Văn Hi không nhẫn nại đáp: "Mẫu thân chớ hỏi nhiều, trong cung đang lộn xộn lắm."

 

Kim thị thấy nàng hấp tấp, cũng không dám hỏi thêm.

 

Bên kia, Nhạn Lan cùng gia nô nghỉ ngơi sau khi thắp hương xong, có vài nha hoàn theo hầu. Trong sân viện thanh tịnh, nàng nghỉ gần nửa canh giờ rồi mới đuổi hết đám gia nô, âm thầm tiến về phía bát giác đình.

 

Tiểu Đào đứng canh trước cửa phòng, làm như chủ tử còn ở bên trong mà không tiện quấy rầy.

 

Bên bát giác đình có một khu rừng trúc vắng vẻ, thường ngày ít ai lui tới. Nhạn Lan đi theo một tiểu sa di*, biểu ca Mã Ngọc Mới đã sớm chờ sẵn.

 

(*) Tiểu sa di: Tiểu hòa thượng mới xuất gia.

 

Khi thấy bóng nàng, Mã Ngọc Mới mừng rỡ kêu: "Nhạn nương."

 

Nhạn Lan không nhiệt tình đáp, cau mày nói: "Không phải đã bảo ngươi đừng tới tìm ta sao?"

 

Mã Ngọc Mới cười làm lành, đáp: "Việc này gấp lắm."

 

Nghe vậy, Nhạn Lan nhíu mày thêm, ánh mắt càng lạnh lùng: "Hai tháng trước ta đã cho ngươi không ít bạc, sao nhanh thế đã tiêu hết?"

 

Mã Ngọc Mới im lặng.

 

Nhạn Lan trách mắng thêm: "Ngươi nghĩ ta là cây rụng tiền, cho rằng ở Khánh Vương phủ là giàu sang tiêu xài không hết sao?"

 

Mã Ngọc Mới nghe vậy không vui, nhíu mày: "Nhạn nương thay đổi rồi, chỉ hỏi ngươi chút tiền, đã không nhẫn nại." Y nói tiếp, "Lúc đầu đã bảo ngươi từ Khánh Vương lấy chút việc cho ta, nếu có tin tức, sao ta phải xin tiền ngươi?"

 



"Ngươi nghĩ ta là chính cung chủ mẫu hay sao? Biểu ca chớ quên, ta ở Khánh Vương phủ chỉ là một thiếp thất, đến Tiết ma ma là nô tỳ, nói một tiếng không, ta cũng chẳng dám trái lệnh."

 

"Chẳng phải ngươi đã có Hoằng Nhi sao?"

 

"Chớ nhắc tới nó." Dừng một chút rồi nói tiếp, "Dù Khánh Vương nâng ta thành thiếp, từ tận xương hắn vẫn khinh rẻ. Hiện ta nhờ con mà giữ được thân phận, nhưng nếu ngày nào hắn chán ghét ta, tái giá với chính thê, ta sẽ ra sao?"

 

"Ngươi lại nghĩ vẩn vơ rồi."

 

"Biểu ca, nhà cao cửa rộng, quy củ rườm rà, lại là thân vương quyền quý, ta sống mà như đi trên băng mỏng, đâu phải hưởng phúc như ngươi nghĩ?"

 

"Chỉ nói đến Tiết ma ma, bà ta ỷ mình theo Khánh Vương nhiều năm, đối với ta chưa từng có sắc mặt tốt, ta thậm chí không dám cãi lời, vì ta chỉ là một thiếp thất trong phủ."

 

"Ngươi nghĩ ta vào phủ là hưởng phúc, không cần lo lắng, yên tâm nhờ vào Hoằng Nhi mà kê cao gối ngủ?"

 

Mã Ngọc Mới xua tay nói: "Ta không có ý đó."

 

Nhạn Lan lạnh lùng nhìn y, trong mắt chẳng còn chút ôn nhu năm xưa, chỉ có chán ghét.

 

Nàng kiềm chế phản cảm, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, nhét vào tay y, nói: "Cầm vòng ngọc này mà bán, giá trị cũng không nhỏ đâu."

 

Mã Ngọc Mới nhận lấy vòng, tham lam ngắm nghía, "Vòng ngọc này quả là đẹp."

 

Nhạn Lan cất lời hỏi thử: "Biểu ca, ngươi có từng nghĩ đến việc về lại Ngụy Châu không?"

 

Mã Ngọc Mới nghe thế, sững người.

 

Nhạn Lan khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ngươi nay cũng đã trưởng thành, hôn sự trong nhà cũng nên sắp xếp. Cứ sống mãi lông bông thế này cũng chẳng phải cách lâu dài.”

 

Mã Ngọc Mới chăm chú nhìn nàng, cười nhạt, hỏi: “Nhạn nương có dự tính gì?”

 

Nhạn Lan nghiêm túc đáp: “Ta sẽ tìm cách giúp ngươi gom ít tiền bạc, đưa ngươi về Ngụy Châu, lo liệu hôn sự, ổn định gia đình. Rồi cả nhà cùng vào kinh mưu sinh, có ta hỗ trợ, chẳng phải sẽ tốt hơn để ngươi bơ vơ, không có điểm tựa sao?” Nàng ngừng lại, nhẹ nhàng nói thêm: “Có vậy dì cũng an lòng hơn chút.”

 

Mã Ngọc Mới nhướng mày, thoáng nụ cười châm biếm: “Nhạn nương muốn đuổi ta đi à?”

 

Nhạn Lan vội xua tay: “Không phải, ta chỉ là không muốn làm lỡ dở ngươi.”

 

Mã Ngọc Mới hừ một tiếng, lạnh nhạt: “Ta chẳng đi đâu cả, cứ ở lại kinh thành mà mưu sinh.”

 

Nhạn Lan không đáp lời, chỉ im lặng.

 

Mã Ngọc Mới liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ hiểu thấu: “Sao nào, mới thăng chức chưa bao lâu đã muốn đá văng vị biểu ca này rồi à?”

 

Nhạn Lan khẽ thở dài phủ nhận: “Không phải ý đó, ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều.”

 

Mã Ngọc Mới tỏ vẻ khó chịu, nhấn giọng: “Ngươi chớ quên, nếu không nhờ ta hiến kế, giờ ngươi đã yên phận làm người nhà quê nghèo hèn rồi. Ta, Mã Ngọc Mới, mới là quý nhân của ngươi. Không có ta, ngươi làm sao có ngày hôm nay?”



 

Sợ hắn giận, Nhạn Lan liền dịu giọng: “Biểu ca nói phải lắm, có được hôm nay, ân tình của ngươi không thể nào phủ nhận. Chỉ là giờ ta chẳng thể thoát khỏi cảnh cao sang này, nhìn ngươi cô độc một mình lại càng khó chịu, cho nên...”

 

Mã Ngọc Mới cắt ngang: “Ngươi đừng có nghĩ thêm gì nữa.”

 

Nhạn Lan im lặng, không nói thêm.

 

Mã Ngọc Mới tiếp lời, cười nhạt: “Qua cầu rồi lại muốn rút ván, đời nào có việc dễ dàng thế? Nhạn nương quả là thay đổi. Chưa tròn một năm vào kinh, đã coi ta là gánh nặng, lòng người thật khó dò.”

 

Nhạn Lan lộ vẻ mệt mỏi, giọng chua chát: “Năm nay ta sống trong lo sợ từng ngày, lúc nào cũng phập phồng e rằng Khánh Vương sẽ bỏ rơi, chỉ dám hết sức gìn giữ bản thân và đứa con mà chống chọi. Còn biểu ca ngươi thì ung dung ngoài kia, cờ bạc, rượu chè, chơi bời không thiếu thứ gì. Cuộc sống của ngươi hẳn là dễ chịu lắm nhỉ?”

 

Mã Ngọc Mới nhún vai: “Đó là do ngươi chọn con đường này.”

 

Nhạn Lan lặng nhìn hắn, giọng lạnh băng: “Ta mệt rồi.”

 

Dứt lời, nàng quay người rời đi, không buồn nhìn lại, như thể sợ ánh mắt mình chạm vào y sẽ thêm ô uế. Mã Ngọc Mới chẳng nói gì thêm, chỉ cúi nhìn chiếc vòng trên tay, tự nhủ bán nó đi cũng đủ trả nợ cờ b.ạ.c của mình. Đối với y, Nhạn Lan chẳng khác gì cây rung tiền; y vẫn cần dựa vào nàng để mưu đồ cho tương lai, chút bạc này có đáng gì so với tài lực Khánh Vương phủ?

 

Trở lại phòng riêng, sắc mặt Nhạn Lan không giấu được vẻ u uất. Trong cơn tức giận, nàng vô tình quăng ly xuống bàn làm nứt mép ly. Tiểu Đào đứng ngoài giật mình, rụt rè gọi vào: “Phu nhân?”

 

Một lúc lâu sau, Nhạn Lan mới nói khẽ: “Ngươi lui xuống đi.”

 

Sau khi các a hoàn lặng lẽ rời đi, Nhạn Lan đến thăm đứa con trai, Triệu Hoằng, trong căn phòng nhỏ. Thằng bé ngủ say trong nôi, khuôn mặt trắng trẻo, hồng hào. Ngắm đứa trẻ đáng yêu, Nhạn Lan nghĩ đến Mã Ngọc Mới, lòng nàng lạnh buốt. Người ấy nay chỉ xem nàng như cây rung tiền, như con đỉa hút máu, tham lam và chẳng còn chút chân tình.

 

Cảm giác tức giận càng thêm đè nén trong lòng Nhạn Lan. Nàng nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Hoằng, thầm nghĩ: “Đây là đứa con mà ta khó nhọc sinh ra. Tương lai của nó cần phải nhờ cậy vào đường đi mà ta định liệu. Không thể để Mã Ngọc Mới kéo chân mẹ con ta xuống được.”

 

Thu lại suy nghĩ, Nhạn Lan quay về phòng mình, hỏi tỳ nữ: “Khánh Vương đâu? Không có ở phủ sao?”

 

Tỳ nữ đáp: “Nghe nói ngài ra ngoài, chiều tối mới về.”

 

Nhạn Lan phất tay, tỳ nữ liền lui ra.

 

Nàng bước vào phòng, lấy ra cây trâm ngọc mà trước đây Mã Ngọc Mới đã tặng. Dù nó thô sơ, thủ công vụng về, nàng cũng đã từng trân quý món quà ấy. Nhưng giờ, không biết vì đã quen với vật quý giá hay vì lý do nào khác, nàng nhìn cây trâm mà thấy chướng mắt. Chẳng cẩn thận, trâm ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

 

Nhạn Lan lạnh lùng nhìn mảnh vỡ trên sàn, tự nhủ: “Giữ lại thứ vô dụng này làm gì, không khéo một ngày nào đó lại bị liên lụy thôi.”

 

Nàng cúi xuống, nhặt từng mảnh. Từ khi vào kinh, mọi thứ nàng kiếm được đều bị Mã Ngọc Mới vơ vét. Ngày trước, cha nàng từng nói Mã Ngọc Mới gian xảo, tâm địa bất chính, nhưng nàng lại nghĩ cha có thành kiến. Nay mới thấy đúng là người già từng trải, gừng càng già càng cay.

 

Thời gian ngắn ngủi vào kinh, toàn bộ tiền bạc nàng kiếm được đều bị y bòn rút. Ban đầu y nói cần tiền để kinh doanh, sau lại bảo muốn nàng tìm chỗ dựa từ Khánh Vương. Nhưng nào biết y ở ngoài chơi bời, lui tới sòng bạc, đổ tiền vào đó. Lúc đầu y còn kiềm chế, nhưng giờ thì càng vô độ, như thể chính y là người được Khánh Vương bao nuôi, sống buông thả, ngoài việc vòi tiền nàng ra thì chẳng còn tài cán gì khác.

 

Một người đàn ông như thế còn giữ lại làm gì?

 

Nhạn Lan lạnh lùng cúi xuống, thu nhặt mảnh vỡ của chiếc trâm ngọc gãy. Một kẻ tha hương như y, nếu chẳng may có mệnh hệ gì nơi đất khách, cũng có ai bận tâm đâu?

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Nhạn Lan khẽ cong, lòng nàng đã có quyết định.

 

Vào đầu năm, các quan viên triều đình bắt đầu tham gia các nghi thức chúc mừng năm mới. Thôi Văn Hi lần trước đã may mắn có được một bản cờ hiếm của Trương Nào. Để xác minh tính chân thật, nàng mang nó tới nhờ Thôi Bình Anh xem xét. Thôi Bình Anh cùng một số kỳ thủ khác xem qua đều nhất trí rằng đây là chân tích.