Nhị Gia Thương Em

Chương 1



Mùa hè ở Hà Thành cực kì oi bức,cái nóng như muốn thiu đốt con người ta.Nhất là đối với những gia đình không có điều kiện để lắp điều hòa.Điển hình như hoàn cảnh của nhà Quế Tư Hạ.

Cô cùng mẹ sống trong ngôi nhà nhỏ,nhà này cũng không phải của hai mẹ con cô.Mẹ cô làm giúp việc ở Ngụy Gia,nhà họ giàu có vì thế cung cấp chỗ ở cho cả hai mẹ con.

Tính đến nay thì cũng đã được đã 6 năm kể từ khi cô cùng mẹ dọn đến đây.Cô vẫn còn đang trong đợt nghỉ hè chuẩn bị bước vào lớp 11.

Quế Tư Hạ thẫn thờ ngồi trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ làm bài tập,xung quanh căn phòng chỉ vỏn vẹn để đủ một chiếc giường cho một người ngủ cùng bàn học nhỏ.

Mẹ của cô vì lo cho giấc ngủ của cô được tốt nên để riêng phòng này cho cô còn bà thì lấy căn phòng khách nhỏ bên ngoài để ngủ.Dù sao ngôi nhà này cũng không ai lui tới,thường ngày chỉ có hai mẹ con ở cùng nhau nên cũng không có gì bất tiện.

Từ bên ngoài cửa tiếng mẹ Quế gọi vọng vào.Mẹ Quế là mẹ của cô đấy bà tên Quế Hoa, từ lúc sinh ra cô đã theo họ của mẹ.Cô cũng không hề biết một chút thông tin gì từ cha ruột của mình.Có nhiều lần gặn hỏi nhưng mẹ lại né tránh,cô cũng không tìm hiểu.Sống như bây giờ rất tốt cô chỉ cần mẹ thôi cũng không cần người cha kia.

-Tiểu Hạ ơi,con học bài xong chưa.

Tư Hạ nhìn xấp bài tập chất đống trên bàn,quả thật là cô mới chỉ làm hơn phân nửa.Nhưng từ giờ tới lúc nhập học vẫn còn một tuần, thời gian còn dài.Cô vừa dọn đống bài tập gọn gàng lại vừa cất giọng.

-Dạ con xong rồi ạ.

Thân hình của Tư Hạ nhỏ nhắn đi nhanh ra phía ngoài cửa.Liền trông thấy khuôn mặt đẫm mồ hôi của bà,cô vội đi lên đỡ lấy chiếc thau đồ trên tay bà.

-Để con phụ mẹ nhé.Con học xong hết rồi không còn bài tập đâu,mẹ đừng lo cho con.



Cô biết tính khí của mẹ mình.Mặc dù hoàn cảnh khó khăn nhưng bà chưa bao giờ phải để cô đụng vào việc gì cả,một lòng dốc sức lo cho cô ăn học.

Mẹ Quế trông thấy vẻ mặt của cô không có gì là nói dối liền thở phào.Bà vốn định chạy sang dặn cô học xong thì đi ra bên ngoài mà ăn trưa.Hôm nay Nhị Gia từ Mỹ trở về nên công việc của bà lu bu không thể về nhà ăn cơm cùng cô được.

Mẹ Quế liền nhẹ giọng.

-Con đưa thau cho mẹ đi.Học xong thì ra bên ngoài mua gì ăn nhé con,hôm nay mẹ bận bên nhà phu nhân không thể về ăn cùng con được.

Tầm mắt cô di chuyển nhìn căn biệt thự đằng xa kia.Ngôi nhà có tông màu trắng,cao lớn sừng sững.Nhìn từ xa đã trông thấy mấy dì giúp việc chạy tới chạy lui hẳn là công việc bận rộn lắm.Cô không nhiều lời liền ôm chặt lấy thau đồ đi trước.

-Để con phụ mẹ nha,con rảnh mà.Xong việc thì hai mẹ con mình cùng ăn cơm.

Nhìn lấy bóng lưng nhỏ nhắn kia của con gái thì bà không khỏi đau xót trong lòng.Nhưng bà cũng biết con gái nhà mình cứng đầu nên bà đành chịu.

Cô cùng mẹ tiến vào bên sân sau của căn biệt thự.Bên ngoài mấy dì giúp việc đều đang ra sức giặt giũ chăn mền phơi đầy cả mảng sân rộng lớn.này là đang định tân trang lại cả căn biệt thự sao,chắc hẳn là khách quý đến.Cô có chút tò mò quay sang nhỏ giọng hỏi mẹ.

-Hôm nay có việc gì trọng đại lắm ạ.

-Buổi tối Nhị Gia về nhà,phu nhân mới tức tốc dọn dẹp thế này đấy.



Quế Tư Hạ như hiểu ra gì đó liền gật đầu.Cô có nghe qua vị Nhị Gia này,hình như là lớn hơn cô 1 tuổi.Từ nhỏ đã sinh sống bên nước ngoài nghe đồn tính khí vị này từ nhỏ xíu đã ưa sạch còn rất khó hầu hạ.

Cô vội dẹp dọn suy nghĩ đi bắt đầu chuyên tâm vào công việc.Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Nhị Gia là ai cơ chứ cũng chưa đến lượt cô phán xét đâu.

---------------

Công việc làm xuyên suốt từ sáng đến tối mới xong được hết.Nhìn vẻ mặt ai nấy đều vô cùng mệt mỏi nhưng không một ai dám than vãn.

Từ bên trong nhà Phu Nhân Lý Nhiễm bước ra.Một thân cao quý mặc sườn xám khiến người nhìn vào liền chói mắt không thôi.Trên gương mặt của bà không hề có dấu hiệu của tuổi già mà cứ như lão hóa ngược.Một vẻ đẹp quý phái tinh xảo đến nao núng lòng người.

Phu Nhân dặn dò đôi câu cùng quản gia thì mới quay sang nhìn lấy đám người hầu bên này.Chỉ khẽ mỉm cười rồi tao nhã bước vào bên trong.

Quản Gia cho đám người hầu lui về nghỉ ngơi.Dù gì công việc đều đã hoàn tất cũng không cần ai ở lại.Ngày mai lại đến làm việc là được.

Quế Tư Hạ cùng mẹ trở về nhà của mình.Căn nhà nhỏ của họ nằm phía Đông của ngôi biệt thự.Cô lặng lẽ nâng mắt nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ mình.Trong lòng liền cảm thấy thương xót cho mẹ.Mẹ vất vả lâu như thế cũng chỉ là vì cô,càng nghĩ cô lại càng quyết tâm học hành hơn.

Ước mơ của cô ấy à,chính là mua được một căn nhà.Sau đó cùng mẹ sống ở đó ngày ngày vui vẻ.Cô sẽ thuê hẳn người hầu về để phục vụ mẹ cũng không để bà phải chịu khổ như bây giờ.

Đáy mắt cô có chút cay nhưng được nén lại,cô mà khóc thì mẹ lại lo lắng nữa cho xem.Cô không muốn phải làm gì để khiến bà phiền lòng đâu.

Về đến nhà cô cùng mẹ ăn cơm rồi lại cùng nhau dọn dẹp.Cứ thế cuộc sống của hai mẹ con trôi qua vô cùng êm đềm như thế.Nghèo khổ nhưng vui vẻ là được,cô cũng chỉ mong mẹ mãi khỏe mạnh như thế này thôi.