Quế Tư Hạ không hề thay đổi sắc mặt,cô bình tĩnh cúi xuống nhặt mảnh sành.Phía trên Tịch Lạc bị cô ngó lơ liền cảm thấy mất mặt,chị ta rất thông minh không hề cáu gắt ngay lập tức.Từ trên cao lãnh đạm mà chất vấn.
-Cô biết cái váy này bao nhiêu tiền không,cô có đền nổi không.Mau xin lỗi trước khi tôi đổi ý.
Ngay lúc đó cô vô ý bị mảnh sành cứa vào tay,máu tươi theo đó dính trên mảnh sành.Ban nãy cô tận mắt trông thấy là chị ta tự vung tay làm đổ,cô không sai cô sẽ không xin lỗi.Chị ta đã nói như thế rồi cô vừa định lên tiếng thì Nhị Gia bên kia đã lạnh nhạt cắt ngang bầu không khí.
-Cô đi tìm quản gia lấy tiền,bộ đồ này tôi đền.
Ngay lập tức Tịch Lạc trợn trắng mắt nhìn về phía của anh,bàn tay đặt trên váy cũng đang siết chặt lại đến đáng sợ.Ngụy An làm sao có thể ngồi yên,cô ta chen giọng vào.
-Anh họ là chị ta làm bẩn váy chị Tịch Lạc sao có thể để anh họ đền được.
Ngụy Tư Đằng nghe tiếng,chậm rãi đem ánh mắt dừng trên người Ngụy An.Bắt gặp ánh mắt kia của anh họ thì Ngụy An ngay lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Bên này Quế Tư Hạ trong lòng có chút ấm áp nhìn về phía anh,cô bưng lấy khay đang đựng mảnh sành đứng dậy nhìn về phía Lâm Duệ ở đối diện.Ban nãy anh ấy cũng chứng kiến mà,cô không dám tin anh ấy có làm chứng cho cô không nhưng cô muốn thử.
-Ban nãy đàn anh Lâm Duệ cũng nhìn thấy, là chị tự mình làm đổ.
'...'
Bên này Lâm Duệ còn đang im lặng liền chợt lạnh sống lưng,một bên là lương tâm một bên là người mình thích thật là quá giày vò anh.Nhưng được làm bạn thân của Nhị Gia thì nhân phẩm tích cách không đến mức đó.Chuyện gì ra chuyện đấy.
Lâm Duệ khẽ mỉm cười nhìn cô nhóc kia,vẻ mặt kiên định kia của cô khiến anh có chút lung lay.Cũng chẳng sợ mất lòng Tịch Lạc liền cất giọng.
-Tớ làm chứng,cô bé đó vô tội.
Tịch Lạc bên này liền méo mặt,chị ta khó tin liếc nhìn Lâm Duệ.Không phải Lâm Duệ thích chị ta sao,vậy mà lại đứng về phía con nhỏ nghèo nàn kia.Quá mất mặt,nỗi uất ức không thể phát tiết Tịch Lạc liền bực tức rời khỏi,Ngụy An cũng chạy theo sau.
Mắt thấy không còn vấn đề gì nữa cô cũng mau chóng rời khỏi đây.Không phải cô không muốn cảm ơn Nhị Gia với Lâm Duệ một cách tử tế.Mà là vì cô sắp nôn đến nơi rồi,cô có chứng sợ máu chỉ cần nhìn thấy máu thì cô sẽ nôn thốc đến đỏ mắt.
Quế Tư Hạ lúc này chỉ mong mau chóng rời khỏi đây,cô còn ở lại thì sẽ bị mất mặt chết mất cô sẽ nôn ra trước mặt mọi người mất.
Bên trong mái đình chỉ còn lại ba người thiếu niên.Ngụy Đông Lộ đứng đấy nhìn hai người bạn của mình,trong lòng đột nhiên có cảm giác chẳng lành.Anh sợ cảm giác thích chung một cô gái chung với bạn thân.Liền buộc miệng về phía Ngụy Tư Đằng.
-Tư Đằng,cậu này là có ý với Tiểu Hạ sao.
-Cậu nghĩ nhiều rồi,tôi làm sao có thể thích cô nhóc đấy.
Nhìn vẻ mặt không có biểu tình kia thì Ngụy Đông Lộ cũng thở phào.Sao anh lại đoán mò lung tung vậy chứ,Ngụy Tư Đằng sẽ không đi thích một cô gái như Tiểu Hạ đâu.
Anh biết rõ Ngụy Tư Đằng sau này sẽ lấy Tịch Lạc.Bởi vì lợi ích gia đình phải tìm đối tượng phù hợp chứ,cho dù có thật sự để ý Tiểu Hạ thì họ sẽ chẳng có khả năng đâu.
Tâm tình của Ngụy Đông Lộ cũng được thả lỏng giờ còn lại một tên Lâm Duệ,anh cũng lấy làm lạ nên tiện hỏi luôn.
-Lâm Duệ,cậu làm vậy thì làm sao theo đuổi được Tịch Lạc kia chứ.
-Tớ từ bỏ rồi,gu của tớ là giống cô bé ban nãy.Đơn thuần dễ thương còn Tịch Lạc thì tâm cơ quá tớ chỉ thích vẻ ngoài của cậu ta.
-Cậu thích Tiểu Hạ.
-Ừm chắc vậy á thấy thú vị mà hahah.
'.....'
Ngụy Đông Lộ có chút đau đầu,Lâm Duệ này lăng nhăng lắm,thích rất nhiều bạn gái quen cũng nhiều nữa.Nên chắc chỉ là hứng thú nhất thời thôi.
Bên này Ngụy Tư Đằng còn đang ngồi trên ghế nghĩ lại dáng vẻ cô nhặt mảnh sành kia,tay cô còn chảy máu.Cuộc nói chuyện của Ngụy Đông Lộ với Lâm Duệ anh hoàn toàn không nghe vào một chút nào.
---------------
Tối đến như mọi khi Quế Tư Hạ đều đi đến sân sau,đến chỗ xích đu mà ngồi xuống.Gió vào buổi tối rất mát cùng với hương thơm cỏ cây càng khiến tâm cô tịnh hơn.
Cả tâm trí của cô như bay bổng vào trong gió không để ý đến xung quanh.Tận đến lúc thân hình cao lớn của Nhị Gia xuất hiện thì cô chợt sững người.
Xích đu còn đang đung đưa vì giật mình mà cô sượt tay ngả người,mắt thấy sắp phải ngã tới nơi rồi cô nhắm chặt mắt.
Cứ ngỡ sẽ đau đớn lắm nhưng nào ngờ liền không cảm thấy đau chút nào còn có chút mềm mại.Cơ thể của cô được Nhị Gia đỡ lấy.
Anh chỉ dùng một tay đỡ lấy vòng eo nhỏ gọn của cô,rất nhanh cơ thể của cô liền đứng vững lại.Bàn tay ấm nóng kia cũng đã rời khỏi người của cô.
Cảm giác nóng bừng lan dần khắp khuôn mặt,cô ngượng đỏ mặt nhỏ giọng.
-Cảm ơn Nhị Gia.
'...'
Vừa nâng mí mắt lên thì đã không thấy anh đâu,cô theo quán tính quay ra sau lưng thì anh đã ngồi trên xích đu rồi.
Ngụy Tư Đằng khoanh tay trước ngực,chân dài ngồi trên xích đu bắt chéo vào nhau cùng cô chạm mắt.
Cứ thế cả hai chỉ yên lặng mà nhìn nhau.Chỗ của cô đã bị anh chiếm mất rồi nhưng cô chưa muốn quay chở lại về nhà muốn ở đây nói chuyện với anh.
Thấy cô ngơ ngác ngẩn ngơ đứng im như thóc, anh lại nhìn về cái xích đu mình đang ngồi lại nhìn biểu cảm như bị cướp mất đồ của cô thì có chút buồn cười.
Không hiểu sao cô gái này có lắm biểu cảm thú vị thế nhỉ,sống động còn có chút ngốc nghếch.Anh chỉ vừa nhấc mông khỏi chỗ thì liền bị bàn tay nhỏ nhắn của cô vụng về đẩy ngồi lại.
Tầm mắt anh nhìn nơi cô chạm qua,tay thì nhỏ sức còn nhỏ hơn nữa đặt trên vai anh đè xuống như gãi ngứa vậy.