Nhị Gia Thương Em

Chương 28



Cuối cùng việc lập nhóm cũng đều hoàn tất,mọi người đều xếp thẳng hàng theo nhóm rồi ngồi xuống dưới đất.Bên phía trên là thầy giáo đang phổ biến về cuộc cắm trại này.

Nhóm của Quế Tư Hạ là nhóm cuối cùng,tổng cộng có 10 nhóm.Học sinh lớp trọn chỉ có 30 người,hai lớp gộp lại thì tròn 60.Mỗi nhóm 6 người đều rất đều đặn.

Ngụy Tư Đằng ngồi ở cuối hàng,anh nhàm chán ngồi nghe thầy giáo nói.Ánh mắt lại không tự chủ mà tìm kiếm hình bóng của cô,may làm sao cô lại ở gần anh đến như vậy.Nhóm của anh là nhóm 9 xếp ngay bên cạnh của nhóm cô.

Ở bên này cô tất nhiên cảm nhận được ánh mắt đấy của anh chỉ là cô giả bộ lơ đi thôi.Ban nãy bọn họ chạm mắt nhưng anh lại chẳng hề hấn gì,anh vậy mà không cảm thấy gì sau nụ hôn đấy sao.Chẳng bù cho cô lại phải cật lực né tránh,ngại ngùng cỡ nào.Càng nghĩ cô lại càng tự cười bản thân mình không có tiền đồ.

Sau khi trình bày xong nội dung thì mỗi nhóm sẽ phải tự dựng lều cho riêng mình.Tất nhiên sẽ không có chuyện nam nữ ngủ chung lều,tối đến sẽ lại phân theo khu vực.Còn bây giờ sinh hoạt chung nên không có vấn đề gì.

Cuộc đời oái ăm làm sao,khi lều của bọn cô lại kế bên lều của đám người kia.Đột nhiên cô lại càng hối hận khi đăng kí tham gia cái hoạt động này.Thư giãn nghỉ ngơi gì đấy không thấy mà thấy áp lực thì có.

Ngụy Động Lộ tiến đến cái bàn gỗ rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

-Không phải cậu nói không tham gia sao.

-Tớ không được tham gia sao.

-Tất nhiên là được rồi,nhưng sao lại đổi ý vậy.

-Không biết,tự nhiên muốn đăng kí lại thôi.

'.....'

Cuộc trò chuyện của bọn họ đều được Tịch Lạc nghe thấy.Đôi môi đỏ mọng không tự chủ mà giương lên cười đến không khép lại được.

Ngụy An ở bên cạnh đang sắp xếp đồ cũng nghe được cuộc trò chuyện kia.Nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa của Tịch Lạc thì cô nàng liền hí hửng.

-Anh họ chắc chắn đăng kí là vì chị rồi.

-Em mau làm xong việc đi,đừng nói nhảm.



-Nhìn xem chị cười không khép được miệng kia kìa.

-Cái con nhỏ này.

----------------------------

Quế Tư Hạ chống đầu gối đứng dậy,hài lòng nhìn chiếc lều vừa dựng xong.Mặc dù là cô chỉ việc cầm hộ mép vải thôi nhưng lại cảm thấy như bản thân vừa hoàn thành nó.

Bên này Chử Thiên tiến đến bên cạnh cô,anh đưa chai nước khoáng qua cho cô.Giọng nói thiếu niên trầm ấm vang lên.

-Cậu uống đi.

Cô đưa tay nhận lấy,vui vẻ cất giọng.

-Cảm ơn lớp trưởng.

Vừa uống một ngụm nước thanh mát xuống cổ họng,cô lại cảm thấy tâm trạng thoải mãi hơn rất nhiều.Chử Thiên là người bạn thứ 2 của cô ở trong lớp,tính cách hoạt bát còn rất hay giúp đỡ cô.

Bên này Tử Kì cũng mau lẹ chạy đến,nhìn chai nước trên tay Quế Tư Hạ rồi lại nhìn người con trai kế bên.Chử Thiên vẫn đang nhìn Quế Tư Hạ chằm chằm,ánh mắt nhu tình như nước.Ai nhìn vào cũng biết là Chử Thiên có ý với Tư Hạ mà.

Tử Kì liền đưa tay sờ cằm suy nghĩ,cô liếc mắt nhìn dáng vẻ hai người bọn họ.Lớp trưởng Chử Thiên cũng đẹp trai,nét đẹp nhã nhặn lại rất dịu dàng.Rất hợp với tính cách của Tiểu Hạ,cô nàng vừa chắc chắn chiếc thuyền này thì từ đâu một bóng lưng lớn liền xuất hiện kéo lấy cánh tay Quế Tư Hạ rời đi.

Hành động nhanh chớp nhoáng trong phút chốc.Tử Kì cùng Chử Thiên đưa mắt nhìn nhau rồi lại khó hiểu nhún vai.Nhị Gia kia là muốn kéo Tiểu Hạ đi đâu vậy,nhưng mà cái ánh mắt sát khí đấy đã báo hiệu cho cô có điềm chẳng lành rồi.

Vừa định nhấc chân định đuổi theo thì Lâm Duệ đã nhanh hơn nắm lấy tay của Tử Kì.Giọng nói chắc chắn đảm bảo như thể đang khiến cho Tử Kì yên lòng.

-Tư Đằng sẽ không làm gì bạn em đâu,đừng lo họ chỉ nói chuyện vài câu sẽ quay lại nhanh thôi.

------------------

Ngụy Tư Đằng kéo cô đến bên lều nhỏ được dựng ở gần đó,bên trong không có ai càng thuận lợi hơn.Anh kéo cô đến bên trong,để cô ngồi trên chiếc giường xếp.

Thân hình cao lớn của anh đứng trước mắt cô,ánh mắt sâu thẳm kia từ trên cao nhìn xuống,phút chốc khiến cô cảm thấy có chút sợ mà nuốt một ngụm nước bọt.Giọng nói cũng hơi run.



-A...anh..anh kéo em đến đây làm gì?

Anh vẫn không trả lời,chỉ yên lặng mà nhìn cô.Quế Tư Hạ không chịu nổi bầu không khí này cô định đứng dậy rời khỏi liền bị anh vây quanh không thể rời đi.

Hai cánh tay của anh chống xuống hai bên hông cô.Cơ thể với mùi hương bạc hà thanh mát cúi xuống gần cô hơn.Cần cổ trắng nõn của cô không ngừng lên xuống.Đôi mắt hạnh xinh đẹp né tránh ánh nhìn của anh mà nhìn về hướng khác.

-Anh làm gì..anh mau đứng ra chỗ khác đi,em muốn quay lại lều.

-Em tránh mặt tôi?

Cuối cùng thì giọng nói trầm khàn kia cũng cất lên.Hơi nóng theo âm điệu của anh phả đến trên gương mặt trắng ngần của cô.Nó như làn gió nóng mà hung lấy làn da cô đến đỏ ửng.

Cô thừa nhận bản thân yếu thế trước anh,lại càng không nhịn được mà đỏ mặt.Cô không thể chịu đựng được từng hành động hay lời nói của anh.Nó như quyến rũ cô,thôi miên lấy cô.

Đợi một lúc cũng không thấy cô trả lời,anh đưa tay nắm gọn lấy cằm của cô.Bắp ép cô phải nhìn thẳng vào đôi con ngươi của anh.

-Trả lời.

Khí thế của anh quá lớn,quá dọa người.Cô như một con thú nhỏ bị anh thuần phục,ngoan ngoãn mà đáp lại.

-Em xin lỗi.

-Xin lỗi vì cái gì?

-Vì đã tránh mặt anh.

'.....'

Lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến như thế.Ở đây vờn qua vờn lại với cô,nửa ngày cũng chỉ để nghe vài câu nói cỏn con đó.Cảm xúc hiện tại nó khiến anh rất khó chịu,cực kì khó chịu.Ban nãy chỉ trông thấy cô cùng nam sinh khác nói chuyện thì anh đã không nhịn được cảm xúc mà kéo cô đến đây.

Anh cũng không phải đến đây để nghe cô xin lỗi.Đáp án anh muốn nghe không phải hai từ xin lỗi đó.