Nhị Gia Thương Em

Chương 31: Chương </span></span>31



Cô chỉ lườm Tử Kì một cái rồi thôi,ánh mắt lại nhìn xung quanh muốn tìm bóng dáng của anh.Từ lúc nãy cô đã không thấy anh đâu cả.Ngồi đây chịu muỗi trích cũng là vì có anh ở đây,giờ thì không có nên Quế Tư Hạ liền không còn hứng xem lửa trại nữa.

Nhưng vừa thấy vẻ mặt vui vẻ kia của Tử Kì thì cô cũng không muốn rời đi nữa,ngồi thêm một lát nữa vậy.Xung quanh đều tối đen chỉ dựa vào ánh lửa ở giữa mới có thể quan sát xung quanh.Chỗ của cô cùng Tử Kì đang ngồi là ngoài rìa của vòng tròn,cũng không ai để ý đến chỗ này.

Không lâu sau đàn anh Lâm Duệ cũng tới.Không ngoài mong đợi,cô nàng Tử Kì kia liền bỏ rơi cô mà vui vẻ một chỗ cùng bạn trai.Trước lúc rời đi còn hôn nhẹ vào má cô nũng nịu nói.

-Bé iu tớ đi trước nhé,lát tớ tìm cậu.

'....'

Càng tốt,cô muốn chuồn đi từ lâu rồi.Muốn đi đâu với bạn trai thì đi đi,cô tự mình chơi vậy.Vừa trông thấy cô rời đi thì Ngụy Đông Lộ liền đi theo cô bắt chuyện cùng cô.

-Em không ở lại chơi thêm sao?

Nghe thấy giọng nói cô nhìn sang thì trông thấy Ngụy Đông Lộ.Sự dè chừng cô luôn phòng ngự liền tan đi,môi mỏng khẽ đưa lên mỉm cười tìm đại lý do để nói.

-Em có hơi mệt,muốn đi vào trong lều nghỉ ngơi.

Thấy cô mệt anh cũng không tiện làm phiền.Vốn muốn nói chuyện cùng cô một lát,cả ngày hôm nay anh cũng không có cơ hội để nói chuyện với cô.Không còn cách nào khác,Ngụy Đông Lộ hơi vươn tay xoa nhẹ đầu cô dịu dàng cất giọng.

-Vậy em mau vào nghỉ đi,nhớ uống nước ấm rồi hẵng ngủ nhé.

-Dạ.

Đáp xong cô cũng quay gót rời đi,hành động thân mật của Ngụy Đông Lộ cô không hề cảm thấy có gì không đúng cả.Quan hệ của cả hai rất tốt,là chỗ quen biết nhiều năm.Anh trai xoa đầu em gái cũng không có gì lạ.

Cô đâu nào biết cảnh tượng ban nãy thu vào mắt Ngụy Tư Đằng thì lại là một diễn biến khác.Anh đứng cách họ một khoảng,trên tay anh đang cầm tuýt thuốc nhỏ.Đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ nhìn chằm chằm hai người trước mắt.Cảm xúc khó chịu lại lần nữa bao trùm lấy anh.

Nhưng dường như mọi cảm xúc ấy chỉ được anh nén lại,cũng không nhận ra cảm xúc đó có ý nghĩa gì cả.Con người anh trước giờ không quan tâm đến cảm xúc cá nhân,lại càng không hiểu về tình yêu nam nữ là như thế nào.Cứ như vậy chỉ biết mặc kệ,cảm xúc ngứa ngáy khó chịu cũng bị anh lược bỏ.



Đến khi Quế Tư Hạ rời đi,Ngụy Đông Lộ cũng không còn đi theo cô nữa mà quay trở về chỗ lửa trại.Không một chút do dự anh cất bước đi theo về hướng của cô.

Bước chân của cả hai không hẹn mà cùng nhịp,chỉ là khoảng cách giữa cả hai là một khoảng chứ không phải kề vai đi cùng nhau.Phía trước bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ vừa đi vừa lắc lư.Anh nghe thấy giọng hát nhỏ nhẹ của cô đang ngân nga,rất nhỏ nhưng vào tai anh thì vô cùng rõ ràng.

Quế Tư Hạ thật ra cũng chưa muốn về lều nghỉ ngơi,cô hơi do dự rồi lại đi theo con đường khác.Ban ngày cô có để ý đến cái cây ô liu to ở khu vực nấu nướng,ở đó còn trồng rất nhiều hoa đặc biệt là hoa hướng dương.

Khu vực cắm trại này là được xây dựng lên,mỗi một chỗ đều có một bóng đèn cao ngất ngưỡng để chiếu sáng.Vì thế cô mới bớt cảm giác lo sợ khi một mình đến đó.

Vừa đặt chân đứng dưới gốc cây ô liu,cô hơi ngưỡng cổ lên nhìn.Cây này vừa nhìn qua là đã biết sống rất lâu năm rồi,trước giờ cô chỉ nhìn qua cây ô liu nhỏ cao tầm 2m thôi.Nhưng cây ô liu trước mặt cao lớn sừng sững ước chừng phải là 20m.

Lác đác trên cành cây cũng có vài quả ô liu màu tím,hình dáng cũng không khác mấy quả táo tàu là mấy.Không hiểu sao lúc đó cô lại nhón chân lên định hái một quả.Nhưng nó lại nằm cao chót vót,dẫu biết với không tới nhưng cô vẫn muốn thử nhón chân.

Động tác ngớ ngẩn hết sức.Tay cô có dài thêm 15cm thì cũng chẳng chạm tới.Quế Tư Hạ thở dài một tiếng rồi lại ngẩn người nhìn vào quả ô liu kia.Thật sự là cô muốn chạm vào thử,trước giờ cô chưa từng chạm vào quả chỉ sử dụng những thành phẩm được tạo thành của nó thôi.Quả thật rất tò mò bên trong nó như thế nào.

Ở một bên mọi hành động của cô,anh đều nhìn thấy.Môi mỏng không tự chủ mà khẽ giương lên cười.Liền sải bước chân dài đến bên cạnh cô,anh rất cao_chiều cao 1m87.Chỉ cần vươn tay là đã hái được một quả.

Đột nhiên có người bất thình lình xuất hiện khiến cô không khỏi giật mình lùi chân về sau,nào ngờ liền đụng vào lồng ngực rắn chắc kia.Còn có mùi thơm thoang thoãng ve vãn nơi chóp mũi của cô.Mùi hương này là của Nhị Gia,suy nghĩ như bị đóng băng lại.

Quế Tư Hạ xoay người lại,bước chân cũng kéo khoảng cách với anh.Trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên,đôi mắt như bầu trời đêm đang nhìn cô một cách chăm chú.Bóng hình cô luôn tìm kiếm ban nãy bây giờ đang ở trước mắt.

Ngụy Tư Đằng nhìn quả ô liu trên tay rồi lại nhướng mài về phía cô.Vẻ mặt của anh bây giờ kiêu căng không tài nào tả hết.

-Muốn nó sao?

'.....'

Ánh mắt đó là sao,giống như kiểu cô là người đang rất muốn ăn còn anh chính là thức ăn và đang hỏi ý kiến của cô'MUỐN ĂN KHÔNG?'.