Nhị Thiếu Lạnh Lùng, Trái Tim Đã Trao Cho Người Tình

Chương 72: Không Xứng Làm Vợ ,Làm Mẹ



Lát sau thì cảnh sát cũng đã đến nơi .

" Mấy ảnh định làm gì con của tôi vậy, mau buông nó ra. "

" Bà còn cản trở chúng tôi sẽ bắt bà luôn đấy , phía cảnh sát đã nhận được chứng cứ rồi ,mong 2 người hợp tác ."

"Mẹ ,con không sao đâu."

" Tân Đại."

" Mẹ ..mẹ ."

"Dục Thịnh sao con làm vậy với anh của mình chứ."

" Nói ra không biết ngượng miệng à .

Sau đó thì anh liền ngoảnh mặt rồi đi vào trong nhà .

Anh làm như vậy đã là nhẹ với anh ta lắm rồi. Nếu biết trước có kết quả như thế này thì đừng có làm .

Cuối cùng Tân Đại bị cảnh sát đưa đi ,Tố Trinh bây giờ cũng chỉ biết nhìn từ xa mà thôi. Bà ta cho dù có khóc đến chết thì cũng đành phải bất lực mà thôi, đứa con trai mà mình yêu quý nhất lại bị bắt đi ,đã thế sự nghiệp đã bị hủy hoại hết rồi, từ nãy đến giờ ai nấy cũng đã nhìn thấy hết, bây giờ đây bà ta cũng chẳng còn mặt mũi để nhìn

ddi nua roi..

Tân Đại con cố gắng ở trong đó vài ngày đi ,mẹ nhất định sẽ cứu con ra khỏi nơi đó mà .

Ở trong phòng khách Tân Dương cứ ôm con trai của mình, không ngờ là con của mình vẫn còn sống, đây đúng là chuyện tốt mà .

" Ba ,con vẫn ở đây mà. "

" Ba mừng quá."

"Dạ."

" Ba cứ nghĩ là sẽ không gặp được con nữa ."

" Cũng may là có Lý Kỳ và Diệp Khắc cứu con ,cho nên con không sao. "

"Ừm ."

" Hai đứa bác cám ơn ."

" Dạ không có gì đâu bác .," Lý Kỳ liền tiếp lời....

Sau đó Tân Dương lại quay qua nhìn ba của mình :" ba biết chuyện này từ lâu rồi sao, sao ba không nói cho con biết chứ "

" Nói cho con thì được cái gì, rồi con la ầm lên hay sao .Ba phải để ngày hôm nay cho tất cả mọi người biết cái bản chất thật của nó chứ ,còn con nữa lần này không được bao che cho Tố Trinh nữa ."

"Nó là mẹ mà không để Dục Thịnh ở trong lòng, lúc nào cũng chỉ biết cái thằng giết người đó mà thôi .".



" Con biết rồi, lần này con sẽ không nhân nhượng nữa đâu ."

" Ừ ,ba tạm tin con lần này. "

"Vâng ,."

" Lý Kỳ, Diệp Khắc hai đứa ở lại ăn tối rồi về."

"Dạ. "

-@@

Sau khi ăn tối xong thì bạn của Dục Thịnh cũng ra về .

" Cần Vy cám ơn cháu đã chăm sóc cho Dục Thịnh, thời gian trước bác có chút thành kiến với cháu ."

" Dạ không sao đâu bác. "

" Hy vọng sau này cháu ở bên Dục Thịnh, nó thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. "

"Dạ.".

"Ừm ,như vậy thì bác cũng an tâm được phần nào rồi." .

" Hai người nói gì vậy." Dục Thịnh từ nhà ăn đi ra .

"Không có gì, bác trai nói anh hơi cứng đầu."

" Có sao. "

" Có ." Tân Dương cười cười .

Lúc này Tố Trinh đã đi vào trong nhà .

" Vào rồi sao ,bây giờ chúng ta thẳng thắn nói chuyện luôn " Tân Dương lên tiếng trước .

"Ừm " Tố Trinh gật đầu rồi cũng ngồi ở phía đối diện ..

"Bà mau dọn đồ ra khỏi đây đi, tôi sẽ cho bà 1 căn nhà ..."

" Ông đuổi tôi đi, tôi vẫn đang là vợ của ông đấy." .

" Thì sao ,nhắc cho bà nhớ luôn là năm xưa chính bà đã xé giấy đăng ký kết hồn rồi, cho nên từ lâu bà không có quyền hạn gì ở đây cả . Niệm tình bà sinh cho tôi 1 đứa con cho nên tôi mới cho bà 1 căn nhà chứ nếu không thì nằm mơ cũng không có đâu ."

"Ông tuyệt tình với tôi như vậy sao ."..

" Câu này tôi mới là người nói đây này ,là bà ác với tôi trước, không những ác với tôi mà còn ác với Dục Thịnh nữa ,tôi ước gì năm xưa bà sinh nó xong thì bà đã rời khỏi căn nhà này, chứ 20 mấy năm qua bà toàn làm cho nó đau khổ mà thôi, ở trên đời này có ai làm mẹ mà như bà không hả ."

" Lúc nhỏ bà mắng nhiếc nó ,bà chửi bởi nó ,đã vậy còn đẩy nó xuống hồ chỉ vì thằng con riêng của bà .Khi ấy nó bao nhiêu tuổi hả ,đang tuổi ăn tuổi lớn mà phải chịu những cảnh như thế, bà là mẹ ruột mà y như mẹ kế vậy ,mà dám không chừng mẹ kế còn tốt hơn bà đấy. Nếu tôi mà chết trước dám không chừng bà đã tống cổ nó ra khỏi nhà rồi chứ gì ."



" Lúc nhỏ chưa chết cho nên bây giờ bà với Tân Đại muốn nó chết chứ gì, lòng dạ của bà đúng là đã bị chó tha rồi mà ."

" Tân Dương ông đừng có nói nữa."

" Còn nhiều chuyện lắm bà có muốn nghe hay không đây ."

" Bà khiến nó té, khiến con tôi bị bệnh, khiến nó sống trong đau khổ ..Tôi thật sự muốn biết cái thằng khốn nạn ,cái thằng bà yêu nó ra như thế nào đấy ,bà vì thằng đó mà chỉ muốn sinh con cho nó mà thôi, còn con của tôi bà coi như là tạm bợ ,y như con lượm ở ngoài đường "

"Haiz, tôi nói đúng quá chứ gì cho nên bà đâu có cãi được đâu. Những gì bà gây ra cho nó nhiều vô số kể ,nói mấy trang giấy cũng không có hết đâu. "

" Hạn cho bà trong ngày mai phải rời khỏi nơi này."

" Tân Dương tôi không cần nhà ông cứu Tân Đại lần này được không ."

" Ba nghi toi ngu them lan nua a ,clu no roi no ra tu la no giet con toi them lan nua .Noi cho ba biet, toi se khong

bao gid clu no dau,"

" Nó không phải là con ruột nhưng hơn 20 năm qua tôi có đối xử tệ bạc với nó hay không, nhưng sau Dục Thịnh là con ruột là con chung mà sao bà lại đối xử với nó như vậy chứ ,bà suy nghĩa lại đi. "

" Thời gian qua tôi đối xử với mấy người như thế nào mà bây giờ lại làm vậy với nhà tôi chứ."

"Mà cái này chắc là do tôi ngu thật rồi, trên đời này không có ai rảnh đến mức đi nuôi con của thằng khác, ấy vậy mà tôi lại nuôi hơn 20 chục năm ,càng nghĩ thì càng thấy mình quá ngu ngốc mà, ngu đến nổi suýt chút nữa bị người ta giết con mình mà không hay. ".

"Dục Thịnh ...mẹ xin lỗi ."

" Con cứu Tân Đại được không."

" Bà xin lỗi tôi là vì bà thấy bà sai hay là vì Tân Đại đây, nhưng mà không nói cũng đã biết ." .Dục Thịnh tỏ vẻ chán ghét khi phải đối diện với bà ta.

" Cần Vy cô nói giúp tôi vài câu được không" chưa có khi nào mà bà ta phải nhún nhường như thế này hết ,càng nghĩ thì càng thấy nhục nhã mà, nhưng mà đâu thể nào để cho Tân Đại phải ngồi tù.

" Tôi không nói được. "

" Bao nhiêu đây là đủ lắm rồi, sau này tôi cũng không cần người mẹ như bà nữa ."

" Cẩn Vy cô nói giúp tôi vài câu được không" chưa có khi nào mà bà ta phải nhún nhường như thế này hết ,càng nghĩ thì càng thấy nhục nhã mà, nhưng mà đâu thể nào để cho Tân Đại phải ngồi tù .

" Tôi không nói được. "

" Bao nhiêu đây là đủ lắm rồi, sau này tôi cũng không cần người mẹ như bà nữa ."

Vừa nói xong thì Dục Thịnh cũng rời khỏi đây .

" Cẩn Vy con đi theo nó đi ."

"Dạ ,bác trai con đi trước."

" Um "