Tần Phong mặc kệ phản ứng của Từ Trình, nhanh chân đuổi theo.
Thư Lộng Ảnh chạy ra khỏi khách điếm, chung quanh đột nhiên xuất hiện một đám người rất có trật tự mà ngăn trở y.
Y trúng kế!!
Thư Lộng Ảnh lập tức sử dụng Nguyệt Hoa Trọng Ảnh. Đội nhân mã cảm giác trước mắt phủ đầy hoa, người vừa rồi bị họ vây lấy cũng biến mất vô tung vô tích.
Lúc này Tần Phong đã đuổi tới, liếc mắt một cái liền nhìn ra Thư Lộng Ảnh đang xen lẫn trong trong đám người chuẩn bị đào tẩu. Hắn sử dụng khinh công đuổi theo.
Vốn tưởng rằng phải mất nửa ngày mới có thể đuổi kịp đối phương, nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi thành hắn đã có thể chặn trước mặt Thư Lộng Ảnh.
Tuy cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, nhưng Tần Phong vẫn không thể áp chế được tức giận trong lòng: “Sư phụ, ngươi đó a, thật làm ta tìm đến vất vả……”
Ngay cả đống dược mà hắn hạ cho y cũng không thể giữ được chân Thư Lộng Ảnh, thế nhưng để y có cơ hội thoát khỏi sự vây khốn của Thần Nguyệt Giáo.
Không thể không nói, Tần Phong đối với Thư Lộng Ảnh lại càng thêm xem trọng.
Đúng vậy, sư phụ của hắn là cao thủ số một số hai trêи thế gian này, nếu như y mà mọc cánh thì ai có thể ngăn được y?
Thư Lộng Ảnh cũng không muốn chạy trốn.
Tần Phong đã tìm ra y, cơ hội cuối cùng đã không còn nữa, khối thân thể này ngày càng lụn bại, kinh mạch yếu ớt khiến y không thể vận công quá mạnh, bị Tần Phong bắt gặp, căn bản không thể chạy thoát……
Hết thảy đều liên quan tới việc Tần Phong không đi theo nguyên tác, hắn chỉ cưới một mình Mục Thanh Thanh, nhưng vài ngày trước hắn đã tuyên bố với mọi người rằng hôn nhân đã bị giải trừ.
Trong nguyên tác, lúc này hắn đáng lẽ nên thu Mạc Lê và Nạp Lan Diệp vào hậu cung mới đúng. Nhưng người duy nhất có quan hệ kề cận xác thịt với Tần Phong lại chỉ có một mình y, hơn nữa còn là một nam nhân đường đường chính chính……
Hơn nữa trong nguyên tác, Tần Phong đáng lẽ phải kế nhiệm vị trí giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, nếu Tần Phong còn chưa kế nhiệm thì y sao có thể hoàn thành cốt truyện?
Bây giờ sức lực của y ngày càng yếu ớt, việc tan biến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, vậy nên Thư Lộng Ảnh mới nhanh chân rời khỏi. Chỉ là không nghĩ tới, mới có nửa tháng ngắn ngủi mà Tần Phong đã tìm ra y.
“Sao ngươi lại tìm được ta?” Thư Lộng Ảnh vẫn có chút khó hiểu, trêи thế giới này, người không bị ảnh hưởng bởi Nguyệt Hoa Trọng Ảnh chỉ có hai người, một là Kim Thương Thánh Giả Kim Qua, hai chính là Tần Phong hắn.
Một đường Thư Lộng Ảnh đều dùng Nguyệt Hoa Trọng Ảnh để che giấu dung mạo của mình, đáng lý ra chỉ cần y lẫn trốn vào đám người thì việc Tần Phong muốn tìm được y chính là còn khó hơn lên trời!
Tần Phong thấy Thư Lộng Ảnh không có ý phản kháng, sắc mặt tốt lên một chút.
Trong nửa tháng này, hắn đã không còn sơ suất một chút liền tẩu hỏa nhập ma như lúc trước, chỉ là tính tình hắn vẫn táo bạo như cũ. Nhưng tốt xấu gì cũng không xúc động đến mức đánh gãy chân Thư Lộng Ảnh ngay tại chỗ.
“Ta cũng không nghĩ tới lại gặp được sư phụ ở đây, những người đó vốn được Từ Trình bố trí để bắt một người không nghe lời khác. Nhưng thực đáng tiếc, người kia không hề có ý xuất hiện. Ngoài ý muốn chính là, ta vốn đến đây để bồi hắn một phen nhưng lại gặp được sư phụ mà ta tâm tâm niệm niệm bấy lâu, xem ra là ta thành tâm đến mức làm ông trời cảm động nên mới được thành hoàn……”
Vừa nghe thấy lời này của Tần Phong, Thư Lộng Ảnh liền biết ‘người khác’ trong miệng hắn là ai. Chính là người đã liên hệ với y, Khổng Nhiễm.
Có lẽ trêи đường tới đây Khổng Nhiễm đã phát hiện cái gì đó nên mới không xuất hiện, mà y thì đánh bậy đánh bạ lại đụng phải Tần Phong.
Sắc mặt Thư Lộng Ảnh thoáng không tốt, y chỉ có thể nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Tần Phong mặc kệ những người xung quanh hắn, trực tiếp ôm Thư Lộng Ảnh vào lòng ngực, thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm: “Sư phụ đi dạo lâu như vậy, hẳn đã đến lúc cùng đồ nhi trở về.”
Sau đó, Thư Lộng Ảnh cảm thấy trêи người tê rần, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tần Phong ôm lấy Thư Lộng Ảnh đã ngất đi, khóe miệng nhếch lên một cái.
Sao y lại không phòng vệ hắn a? Bất quá cũng tốt, với sức lực của hắn bây giờ có thể sẽ làm y tổn thương.
Thấy sư phụ thuận theo như vậy, hắn cũng không cần nổi giận gì với y. Chỉ cần hảo hảo phạt y vì dám đào tẩu là được rồi.
……
Khổng Nhiễm tránh trong một góc tối nhỏ nhìn thấy một màn này, tay đỡ tường cơ hồ bốp nát khối gạch trêи đó.
Nam Thần Y cũng tránh phía sau hắn, khóc không ra nước mắt a.
“Tiểu Nhiễm, ngươi không thể cứu được y đâu, nếu bị phát hiện thì ngươi cũng sẽ có kết cục y như tiểu tử ngốc kia!”
Khổng Nhiễm cắn môi, nếu không phải vì hắn thì Thư Lộng Ảnh cũng sẽ không bị bắt về. Hắn thật sự không thể trơ mắt nhìn Thư Lộng Ảnh cứ như vậy bị Tần Phong mang đi!
Qua lại với Thư Lộng Ảnh lâu như vậy, hắn đương nhiên biết rõ Tần Phong sẽ làm gì Thư Lộng Ảnh tiếp theo. Sở dĩ hắn và y hẹn nhau ở thành nhỏ này, cũng là vì phòng ngừa hai tên đại nghịch bất đạo kia sẽ tìm được hai người bọn họ.
Hắn yêu cầu Thư Lộng Ảnh giúp hắn dịch dung. Chỉ là không nghĩ tới, không biết tin tức vì sao lại bị lộ ra ngoài, gia hỏa Từ Trình kia cũng rất nhanh đến nơi!
Là hắn hại Thư Lộng Ảnh rơi vào tay của Tần Phong. Hắn nên nghĩ cách cứu y ra ngoài!
Nam Thần Y ở phía sau đau khổ khuyên nhủ: “Tiểu Nhiễm, chúng ta mau thoát ra khỏi đây đi, nếu còn ở đây, mạng của ngươi sẽ mất đấy.”
“Ân, đi!” Khổng Nhiễm gật đầu đáp ứng.
Hiên giờ, đích xác không phải thời cơ cứu người ra, hắn vẫn là nên thoát khỏi đây rồi tìm pháp hiệu quả hơn!
……
Thư Lộng Ảnh mơ hồ biết rằng y đã ngủ rất lâu. Lúc tỉnh lại, y đã trở về Thần Nguyệt Giáo quen quen thuộc thuộc.
Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tần Phong đang ngồi bên mép giường, khuôn mặt quen thuộc vốn tuấn lãng hào sảng, giờ phút này lại không có một tia biểu cảm, vô thức khiến Thư Lộng Ảnh cảm thấy áp bách đến cực đoan.
“Sư phụ tỉnh rồi?” Tần Phong thấy Thư Lộng Ảnh đã tỉnh, chậm rãi mở miệng.
“Nếu tỉnh rồi, vậy thì liền tính sổ chuyện người trốn đi đi……”
Thư Lộng Ảnh chậm rãi ngồi dậy, y cũng không sợ lời hỏi tội của Tần Phong, cũng không hề cảm thấy tội lỗi. Thư Lộng Ảnh liếc nhìn Tần Phong một cái, nhàn nhạt nói:
“Ta muốn đi đâu từ lúc nào cần ngươi cho phép? Bất quá chỉ là rời khỏi Thần Nguyệt Giáo, có tội gì——?”
Lời còn chưa dứt, cổ đã bị Tần Phong nắm lấy, trong gang tấc Thư Lộng Ảnh bị ép phải đối mặt với Tần Phong.
“Sư phụ, ngươi vẫn còn là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, sao có thể tùy hứng muốn đi đâu thì đi như vậy?”
“Người có biết hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm không? Nếu ngươi bị Minh Giáo bắt được, trái lại đem ngươi uy hϊế͙p͙ ta thì ta nên làm sao bây giờ?”
“Ngươi nói xem, có phải là có tội hay không?”
Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt cười lạnh: “Trừ ngươi ra thì ai có thể bắt được ta? Ngươi có thể hóa giải Nguyệt Hoa Trọng Ảnh, không đồng nghĩa với việc trêи đời này ai cũng có thể hóa giải như ngươi.”
Bất quá là vì muốn cầm tù y mà thôi, cần gì tìm lý do giả dối.
Tần Phong vừa nghe cũng không lấy làm hiên ngang lẫm liệt, thấp giọng cười nói: “Sư phụ thế nhưng khăng khăng muốn vạch trần đồ nhi, đồ nhi thật sự không còn cách nào a.”
Hắn vươn tay đẩy y một cái, Thư Lộng Ảnh lập tức bị Tần Phong đè trêи giường.
“Ta còn phải cảm tạ sư phụ ngươi nhiều năm qua đã dốc lòng dạy dỗ, giúp ta tìm thấy Thần Nguyệt kiếm và Thần Nguyệt Tâm Pháp, cuối cùng còn mang Thần Nguyệt Giáo giao lại cho ta. Nếu không, sao ta lại có cơ hội bắt được ngươi, sau đó muốn làm gì thì làm?” Tần Phong một tay cởi bỏ đai lưng Thư Lộng Ảnh, trong miệng hung hăng nói những lời đường mật, hắn thật sự thấy khó chịu a, liều mạng hoàn thành mọi chuyện, cấp tốc vung roi thúc ngựa trở về, cuối cùng đến bóng dáng Thư Lộng Ảnh mà hắn hằng đêm ao ước đã biến mất không thấy đâu!
Hắn tiếp nhận Thần Nguyệt Giáo bất quá đều là vì Thư Lộng Ảnh, nhưng người này thấy hắn tiếp nhận rồi lại muốn hoàn toàn thoát thân, quả thực là nằm mơ!
“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không có đồ đệ như ngươi.” Thư Lộng Ảnh nhắm mắt nghiêng mặt đi.
Những lời này thành công chọc giận Tần Phong, lần hoan ái này hoàn toàn mang theo bạo nộ. Sau khi xong việc, trêи dưới Thư Lộng Ảnh hỗn độn một mảnh, đệm trải giường còn điểm hai vệt đỏ tươi.
Từ đầu đến cuối, Thư Lộng Ảnh không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, phảng phất như người đã chết.
Sau khi Tần Phong thanh tỉnh, hắn mới phát hiện Thư Lộng Ảnh vậy mà không hề nhúc nhích, giữa mày cũng chưa từng nhăn lại. Sắc mặt trắng bệch không mang một tia nhân khí, hoa văn đỏ tươi trêи cổ lan đến cằm làm y chói mắt đến cực kỳ.
Tần Phong không biết vì sao cảm thấy hoảng hốt một trận, sau khi xác nhận Thư Lộng Ảnh vẫn còn hô hấp, hắn mới thả lỏng một chút……
Lần này, sẽ không để ngươi chạy thoát nữa……
Tần Phong nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Thư Lộng Ảnh, mắt phượng hiện lên một tia giãy giụa, nhưng nghĩ đến những ngày tháng không có Thư Lộng Ảnh bên cạnh, tia giãy giụa ban nãy nháy mắt tan biến vô tung vô ảnh, hóa thành một mảnh đạm mạc.
……
Thư Lộng Ảnh đang nửa mê nửa tỉnh bỗng nhiên cảm thấy kinh mạch toàn thân đau đớn như đứt đoạn, cả người không chịu được mà co rút giãy giụa muốn thoát khỏi thống khổ tận cùng đó.
Tần Phong phế đi võ công y!
Thư Lộng Ảnh không thể tin được mở mắt, y nhìn thấy Tần Phong đạm mạc đứng ở đầu giường, bình tĩnh nhìn cả người y đang co rút.
“Phế võ công của ngươi, ngươi sẽ không rời đi được nữa.”
Được a…… được lắm Tần Phong, được lắm Tần Phong!!!!!
Rõ ràng là thống khổ vạn phần, nhưng Thư Lộng Ảnh lại bật cười, nụ cười này thế mà lại khó coi hơn cả khóc.
Mười mấy năm qua, y đã làm cái gì?
Tự đẩy mình vào một kết cục thảm thương như vậy, kết cục thân bại danh liệt!
Cảm nhận nội lực từ từ biến mất, tựa như sức lực cả người đều bị rút cạn, dần dần cảm nhận cái lạnh lấn át đến thấu xương.
Không có nội lực bảo hộ, thân thể vốn đã bị tàn phá nặng nề nháy mắt hiện lên bao nhiêu suy yếu, Thư Lộng Ảnh cảm thấy hô hấp của mình dần trở nên khó khăn, hai chân cũng dần mất đi tri giác……
Nước mắt không khống chế được mà chảy xuống……
Thân mình y bị Tần Phong ôm vào lòng ngực.
“Sư phụ, ngươi không cần võ công, ngươi có ta là được rồi……”
“Có ta, là được rồi……”
……
Hồ ly tại thời điểm Tần Phong muốn phế võ công Thư Lộng Ảnh, nó đã nhảy ra rồi!
Nếu Tần Phong không phải nam chủ, nó khẳng định sẽ hung hăng đánh chết đối phương!
Thân thể Thư Lộng Ảnh vốn đã bị tàn phá bất kham, nhưng vì có nội lực hùng hậu hộ thể nên y mới có thể chống đỡ hơi tàn được mười năm……
Mà bây giờ! Tần Phong thế nhưng phế đi toàn bộ nội lực của Thư Lộng Ảnh!!
Chính là nó đã chậm một bước, xuất hiện chưa kịp làm gì đã bị Tần Phong một tay bắt được……
“A, đã lâu không thấy hồ ly ngươi……” Tần Phong nhéo nhéo hồ ly, “Cứ như vậy từ hư không xuất hiện, sư phụ, ngươi rốt cuộc còn giấu ta bao nhiêu bí mật nha?”
Hồ ly bị nhốt trong lồng sắt. Tuy những thứ này không thể ngăn được nó, nhưng hồ ly đã bi thương tới mức không muốn ra ngoài, nó cũng không còn mặt mũi đi nhìn ký chủ của nó.
Hồ ly ghé vào lồng sắt, khóc lóc thảm thương. Đôi mắt đen láy ằng ặc nước không ngừng nhỏ giọt.
Không có nội lực, cả người ký chủ khẳng định sẽ vừa đau vừa lạnh.
Tần Phong cái tên trời đánh, sao ngươi có thể đối đãi với ký chủ như vậy!
Còn luôn miệng nói yêu ký chủ!!
Ô ô ô……
Đều là nó sai rồi, nếu năm đó nó không ham chơi, sớm xuyên tới thì Thư Mặc cũng sẽ không vì ký chủ mà chết, bây giờ ký chủ khẳng định sẽ sống bình an khỏe mạnh.
Nói không chừng còn ở chốn thế ngoại đào nguyên câu cá cho nó ăn, ô ô ô ô………..
Ký chủ sẽ tìm một nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ, sinh một đám nam oa oa đáng yêu, nữ oa oa hoạt bát chơi với nó. Chứ không như bây giờ, lẻ loi một mình, còn chịu đủ mọi thống khổ.
Ô ô ô, rốt cuộc đã sai cái gì, vì sao nam chủ lại biến thành như vậy?
Trong nguyên tác, không phải giờ này nam chủ đang ôn nhu săn sóc ba lão bà sao? Chứ không phải giam cầm ký chủ rồi còn phế võ công của y!!
Hồ ly cực kỳ khổ sở, khóc đến số liệu đều xuất hiện hỗn loạn, nó run lên, không được, nó phải nghĩ biện pháp cứu ký chủ!
……
Đêm đó, Tần Phong liền phát hiện Thư Lộng Ảnh có chút không đúng lắm.
Cơ thể vốn có chút nhiệt độ bắt đầu lạnh như người chết, hơi thở cũng yếu ớt đi, hơn nữa vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Hắn lập tức hoảng sợ tìm đại phu chữa bệnh.
“Người này kinh mạch bị hao tổn, tinh khí sớm đã tiết sạch sẽ, sợ là thời gian không nhiều!”
Sao có thể?! Lúc trước, không phải đại phu nói, thân thể y bất quá là trời sinh hư nhược, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thì sẽ không sao. Nếu không có nội lực thì nhiều nhất chỉ suy yếu một chút mà thôi.
Sao bây giờ lại là thời gian không nhiều?
Tần Phong cảm giác được mình đã làm sai chuyện gì, nhìn người đang hôn mê trêи giường, trái tim hắn như bị mất đi một mẩu.
“Cứu! Mau cứu! Vô luận dùng biện pháp gì, đều phải cứu y trở về cho ta!!” Tần Phong nổi trận lôi đình.
Nhóm đại phu cẩn trọng liều chết đưa ra một biện pháp.
“Nếu dùng dược vật trị liệu, sợ là không có biện pháp, người này đã lâm vào tình trạng hư bất thụ bổ*, đừng nói là ăn thịt, chỉ sợ đến cơm cũng không ăn nổi. Nếu muốn giữ mạng, ba ngày một lần dùng nội lực hùng hồn dưỡng thân thể cho y, hẳn là có thể cứu được.”
(*Hư bất thụ bổ: Nghĩa là cơ thể hư suy vẫn không thể hấp thụ được chất bổ.)
Tần Phong nghe xong, bạo nộ vừa vấy lên lúc này mới giảm xuống.
Nội lực hùng hồn…… Hắn có.
Như vậy cũng tốt, như vậy, sư phụ sẽ càng phụ thuộc hắn.
Tần Phong thành công ngăn lại tia hối hận ban nãy……
……
Trong mộng.
Thư Lộng Ảnh chân trần đi trêи một khối băng lớn, gió lạnh thấu xương mạnh mẽ đánh lên người y, chỉ một trận gió đã khiến y ngã quỵ trêи mặt đất.
Thư Lộng Ảnh muốn bò dậy nhưng lại phát hiện hai chân không có một tia cảm giác. Y lập tức hốt hoảng mở to mắt, màn giường quen thuộc phe phẩy trước mặt y.
Đôi chân vô tri kéo dài từ trong mộng đến thực tại, y muốn động chân nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Giãy giụa muốn bò dậy, Thư Lộng Ảnh muốn đứng trêи đôi chân của mình hòng chứng thực một điều gì đó đang áp bách y, chính là không ngờ tới, đôi chân này từ khi nào đã không thể chịu nổi thân thể y nữa. Cả người ầm một tiếng, từ trêи giường rơi xuống sàn nhà.
Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, có người vội vàng chạy tới bế y lên giường.
“Chân ta làm sao vậy?” Thư Lộng Ảnh lạnh lùng nhìn về phía Tần Phong.
Tần Phong không nói gì, lạnh mặt ôm y về giường. Hắn gọi người bưng nước ấm tới, tự mình giúp y lau mặt. Thư Lộng Ảnh không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Phong tinh tế lau khuôn mặt tinh xảo của Thư Lộng Ảnh, lúc lau đến cằm hắn liền phát hiện trêи cổ Thư Lộng Ảnh vậy mà đã nhiều hơn một đóa hoa.
Tám đóa mạn châu sa yêu diễm lan tràn từ xương quai xanh, dưới gương mặt y đã xuất hiện một đóa hoa và một con bướm trắng, phảng phất tùy thời con bướm đó sẽ giương cánh bay đi, thoạt nhìn mỹ lệ làm lòng người cảm thán nhưng sâu bên trong là nguy hiểm ẩn tàng……
Mỗi lần Tần Phong nhìn thấy hoa văn này, hắn liền cảm nhận được một cổ bất an thậm chí là điềm xấu nồng đậm, hoa văn gì chứ, sao có thể tựa như vật sống, tùy thời sinh trưởng, tùy thời chết đi?
“Sư phụ, trêи cổ ngươi……”
“Ta hỏi, chân ta làm sao vậy?!” Thư Lộng Ảnh lạnh giọng đánh gãy lời nói của Tần Phong.
Tần Phong bất đắc dĩ, buông cái khăn trong tay ra, chậm rãi ôm y vào ngực: “Sư phụ, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi, ngươi muốn đi đâu, ta liền mang ngươi đi……”
“Ta tàn phế rồi sao?” Thư Lộng Ảnh nói.
Tần Phong lặng im chốc lát, sau đó mới nói: “Về sau, ta chính là đôi chân của ngươi……”
“Ha hả……” Thư Lộng Ảnh châm chọc cười.
Không biết vì sao, y lại cảm thấy thoải mái.
Tần Phong trịnh trọng hạ lời thề: “Sau khi xử lý xong Minh Giáo, ta nhất định sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi, ngươi muốn đi đâu, ta liền mang ngươi đi đến đó. Chúng ta cùng du sơn ngoạn thủy, ngắm trọn hết thảy thiên hạ này……”
Thư Lộng Ảnh không nói chuyện nữa. Tần Phong cũng không ép buộc y.
Cho dù là ai, đột nhiên phát hiện mình đã trở thành phế nhân, đều không thể tiếp thu ngay được. Huống chi Thư Lộng Ảnh đã từng là cường giả số một số hai trêи giang hồ.
……
Tần Phong rất bận, bây giờ giang hồ đã loạn tới mức không ra hình hài. Nhưng hắn mỗi ngày đều bỏ ra ít thời gian bồi Thư Lộng Ảnh, ba ngày một lần dùng nội lực giúp Thư Lộng Ảnh điều dưỡng thân thể, vì vậy mà tiêu tốn không ít nội lực của hắn.
Có lẽ là cảm thấy áy náy nên Tần Phong không giam cầm Thư Lộng Ảnh nữa, mà ngược lại hắn còn vì y chế tạo một chiếc xe lăn, phân phó thị vệ ngẫu nhiên mang y ra ngoài đi dạo.
Hôm nay, Tần Phong lại bận tới túi bụi. Phỏng chừng buổi tối mới có thể qua xem Thư Lộng Ảnh. Hắn sợ Thư Lộng Ảnh nhàm chán nên phân phó thị vệ mang y ra bên ngoài Thần Nguyệt Giáo dạo vài vòng.
Nguyệt quế bên ngoài đã nở rộ đầy trời, từng mảng trắng muốt như mây bồng bềnh không giống thực, một trận gió thổi qua, ‘đám mây’ bồng bềnh đó lập tức nhè nhẹ tán loạn rơi xuống, kéo theo hương thơm ngạt ngào trong trẻo.
Đẹp không sao tả xiết.
Thư Lộng Ảnh nhìn cảnh đẹp tựa như nhiều năm về trước, y suốt ngày cơ hồ chưa từng mở miệng khó có lúc cao hứng mà trò chuyện với thị vệ mấy câu: “Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn ở đây một mình.”
Thị vệ biết đối phương không có khả năng đào tẩu, chiếu theo lệnh của Tần Phong, phải nghĩ biện pháp giúp đối phương vui vẻ nên hắn cũng nhanh lui xuống.
Nguyệt quế rào rạt rơi xuống, Thư Lộng Ảnh mặc một bộ bạch y vô lực ngồi trêи xe lăn, vươn tay tiếp lấy những cánh hoa nhỏ vụn.
Xa xa nhìn qua, dường như là một bức họa không rõ ràng.
Khổng Nhiễm xác định không còn người ở đây, hắn mới chậm rãi từ trong rừng đi ra.
Thấy Thư Lộng Ảnh ngồi trêи xe lăn, trong mắt khô khốc: “Thư Lộng Ảnh, ngươi……”
“Ngươi vào bằng cách nào?” Thư Lộng Ảnh thực kinh ngạc, y đã không còn nội lực nên căn bản không thể nhận ra sự xuất hiện của Khổng Nhiễm.
“Là nó mang ta đến đây.” Trong ngực Khổng Nhiễm lập tức xuất hiện một quả cầu bông trắng tinh mềm mại, đúng là con hồ ly ngày ấy đã bị Tần Phong bắt được.
Hồ ly ngoi đầu lên, nó nhanh chóng nhào vào người Thư Lộng Ảnh, ngoan ngoãn cuộn tròn trêи đùi y.
“Ta tới cứu ngươi. Ngươi có muốn theo ta không?” Khổng Nhiễm áp xuống âm thanh chua xót trong cổ họng, nói.
Thư Lộng Ảnh vuốt vuốt hồ ly lâu ngày không gặp, lắc đầu: “Ta đi không được, hắn trông ta trông đến điên cuồng, đừng nhìn chung quanh không có ai mà nghĩ chuyện dễ dàng, nếu ta rời đây một khắc, lập tức sẽ có người phát hiện, đến lúc đó, sợ là sẽ liên lụy đến ngươi.”
“Không phải hôm nay.” Khổng Nhiễm nói, “Ta đã tra qua, năm ngày nữa, Tần Phong phải đi tới Long Môn Thành. Ta đã an bài thỏa đáng, đến lúc đó ta nhất định sẽ lặng lẽ mang ngươi ra ngoài.”
Y rốt cuộc vẫn là không muốn tái kiến Tần Phong, nếu có thể đi thì y nhất định sẽ đi.
“Được, ngươi nhẫn nại mấy ngày, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.” Khổng Nhiễm cảm nhận được có người đang đến, hắn vội vàng nói, sau đó thoáng một cái, biến mất……
Thị vệ cầm một kiện áo choàng đến giúp Thư Lộng Ảnh mặc lên: “Thư giáo chủ, đừng để cảm lạnh.”
Vừa lúc có một trận gió thổi qua, Thư Lộng Ảnh hơi hơi ngửa đầu, sợi tóc theo gió bay lên, hòa vào từng dòng cánh hoa nguyệt quế trắng muốt……