Một chiêu giết gà dọa khỉ của Tần Phong có tác dụng cực lớn làm đám người muốn gây phiền toái cho hắn đồng loạt biết khó mà rút lui, vì vậy trên đường đi Tần Phong cuối cùng cũng an ổn êm xuôi. Đám đệ tử một bên hỏi thăm tin tức của Thủy Thượng Phiêu, một bên lại lên đường.
Ước chừng sau sáu ngày, cuối cùng họ cũng tới nơi Thủy Thượng Phiêu có khả năng lưu lại ——— Phồn Hoa Thành.
Phồn Hoa Thành, thành như tên gọi, trong thành dưỡng dục bách hoa, xá tử yên hồng*, làm người hoa cả mắt.
(*Xá tử yên hồng: muôn hồng nghìn tía)
Nữ tử trong thành cũng tựa đóa hoa, hoặc tựa hoa kiều, hoặc tựa hoa nhiêu. Thủy Thượng Phiêu xuất hiện ở nơi này là một chuyện vô cùng bình thường.
Lần xuất môn này Cổ Triển được lệnh dẫn đầu hai mươi người, mang họ vào khách điếm có tiếng nhất ở đây.
“Tiểu nhị, mau mau bưng thức ăn ngon nhất ở đây lên!" Cổ Triển đĩnh đạc rảo bước tiến vào khách điếm. Tiểu nhị cười tươi như hoa phân phó người giúp bọn họ dắt xe ngựa, sau đó ân cần nghênh đón họ vào bàn.
Tần Phong nắm chặt kiếm theo sau Cổ Triển, bỗng nhiên bên tai có người hô to: “Là đệ tử Cổ gia?”
Đệ tử Cổ gia đều nhìn qua thì phát hiện người hô to ban nãy là người của Mục gia và Lôi gia. Trung tâm bàn ăn là hai huynh đệ Mục Sương và Mục Dung đang ôm kiếm nhắm mắt.
Còn có một người che mặt, dáng người mảnh mai như thiếu nữ, lộ ra đôi mắt ngập nước tò mò đánh giá bọn họ. Thiếu nữ cùng huynh đệ Mục gia là trung tâm, chợt bên cạnh xuất hiện một thiếu niên xuẩn manh phất phất tay, cười ngốc hề hề, không ai khác ngoài Lôi gia Lôi Viêm.
Tần Phong nhớ rõ người này, thiếu niên này là người thừa kế Cơ Quan Thuật của Lôi gia Lôi Viêm, và cũng là thủ hạ bại tướng của Thư Mặc. Tuy có bộ dáng xuẩn manh ngốc ngốc nhưng nhân duyên không tồi a.
Cổ Triển có chút ngoài ý muốn, ứng thanh đáp.
Lôi Viêm cười ha hả gãi gãi đầu: “Thật đúng là có duyên a, mau qua đây ngồi! Càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Quan hệ của tứ đại gia tộc từ trước đến nay không tồi, cho nên đệ tử Cổ gia cũng không cự tuyệt, nhanh chóng ngồi ở nơi gần hai nhà Mục Lôi.
Sau khi hàn huyên vài câu mới biết bọn họ cũng là vì Thủy Thượng Phiêu mà tới đây, hơn nữa đã đến từ hai ngày trước.
Cổ Triển nhíu mày: “Các ngươi có tin tức gì của Thủy Thượng Phiêu không?”
Lôi Viêm lắc đầu: “Đều đã hỏi thăm qua nhưng vẫn không có kết quả, ta hoài nghi rằng Thủy Thượng Phiêu không có ở đây đâu.”
Mục Dung vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở to mắt, tựa như là đang trào phúng nhìn Lôi Viêm một thân phục sức hoa lệ: “Ngươi tưởng Thủy Thượng Phiêu là người không đầu óc sao? Người Lôi gia và Cổ gia các ngươi thiếu điều giơ lên biểu ngữ viết "Thủy Thượng Phiêu mau ra đây để ta bắt ngươi!’, rút dây động rừng như vậy sớm đã đem người dọa trốn đi.”
Tần Phong nhìn quần áo mộc mạc của đệ tử Mục gia, hắn tựa như đang suy tư cái gì.
Đệ tử Mục gia so ra còn có đầu óc hơn Cổ gia cùng Lôi gia a, quần áo mộc mạc như vậy là sợ rút dây động rừng. Đáng tiếc đệ tử Lôi gia và Cổ gia cũng chưa có cái ý thức này, một đường cao ngạo xuất hiện, đem bàn tính tỉ mỉ từ đầu của Mục gia làm rối loạn.
Lôi Viêm bị Mục Dung trừng mắt làm mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên ngạc nhiên nói: “A? Cái tên Thư Mặc xinh đẹp lợi hại kia không có đến?”
Người Cổ gia hóa đá.
Cổ Triển ha hả nói: “Ngươi chính là nói tên tiểu quan kia? Thân phận của y hạ tiện như vậy sao có tư cách nhận được Trảm Tà Lệnh.”
Lôi Viêm nhíu mày: “Không có khả năng nha, Trảm Tà Lệnh là đại bá của tiểu điệt của biểu huynh của bằng hữu của ta ban phát nên ta có nói riêng yêu cầu là muốn mời Thư Mặc mà.”
Cổ Triển nhíu mày, gã không dự đoán được Lôi thiếu gia lại để ý cái tên Thư Mặc này: “Có lẽ tên tiểu quan kia thân thể không tốt, sợ nhận được Trảm Tà Lệnh rồi lại chịu bôn ba mệt nhọc không nổi.”
“Thật là đáng tiếc, ta còn mong muốn được nhìn thấy y.” Lôi Viêm có chút thất vọng cúi đầu.
Đệ tử Cổ gia hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm sợ là thiếu gia Lôi gia đã bị bề ngoài của Thư Mặc mê hoặc rồi, sôi nổi nói: “Y chỉ là một tiểu quan hạ tiện, tiếp cận y chỉ làm thân phận cao quý của người bị vấy bẩn.”
“Ngươi đừng thấy y lớn lên xinh đẹp, kỳ thật y là một người tàn nhẫn. Phỏng chừng y gây ra quá nhiều chuyện ác nên trời đất bất dung, thân thể hư nhược bệnh tật, nhìn liền thấy thật đen đủi.”
Ai ngờ càng nghe sắc mặt Lôi Viêm càng không tốt, cuối cùng thở phì phì hét lớn: “Đừng nói nữa!”
Từ trước đến nay người này nổi tiếng ôn hòa xuẩn manh thế nhưng hôm nay đột nhiên nổi bão, ai cũng đều sửng sốt. Lôi Viêm bĩu môi ngồi xuống, biểu tình không tốt.
Lôi viêm gần Tần Phong nhất nên hắn nghe thấy được tiếng Lôi Viêm nhỏ giọng thì thầm: “Y rõ ràng là trong ngoài đều đẹp a.”
Tần Phong trào phúng cười cười, cảm thấy Lôi Viêm giống hắn lúc đầu vậy, bị hình tượng bên ngoài của Thư Mặc đánh lừa. Rất nhiều năm sau, Tần Phong lại cảm khái khâm phục trực giác của Lôi Viêm.
Người có tâm tư thuần tịnh đối với tốt xấu bên ngòai rất là mẫn cảm, cho nên Lôi Viêm mới có thể dễ dàng xuyên qua vỏ bọc dối trá của Thư Lộng Ảnh mà nhìn ra bản chất thật sự của y.
Bất quá khi đó tỉnh ngộ, đã không thể vãn hồi…
Mục Sương vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần cũng mở miệng: “Được, đừng có lãng phí thời gian vào cái chuyện râu ria này, trước hết nghĩ cách làm thế nào bắt Thủy Thượng Phiêu đi.”
Những lời này phá tan sự xấu hổ vừa rồi, mọi người ríu rít đàm luận.
“Thủy Thượng Phiêu là một dâm côn, chỉ cần chúng ta tìm một cô nương xinh đẹp không phải liền tốt sao?”
“Cô nương xinh đẹp dễ tìm vậy sao? Hơn nữa có gia đình nào lại tình nguyện để con gái của họ đi vào nguy hiểm a?”
"Sao lại không tiêu tiền tìm một người đến?”
“Nhưng cho dù có cô nương xinh đẹp thì Thủy Thượng Phiêu sẽ xuất hiện sao? Thủy Thượng Phiêu hiện tại đã biết chúng ta muốn bắt hắn, hắn chẳng lẽ còn muốn xuất hiện?!”
Tần Phong đột nhiên mở miệng: “Không, Thủy Thượng Phiêu nhất định sẽ xuất hiện.”
Mọi người lập tức đi lặng nhìn về phía Tần Phong.
Tư chất Tần Phong thế nào ở đây ai cũng biết, hắn có thể so sánh với tư chất của giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh, điều này có nghĩa hắn có khả năng sẽ là Thư Lộng Ảnh thứ hai.
Lời nói của hắn tự nhiên được xem trọng.
Thiếu nữ ngồi cạnh huynh đệ Mục gia có chút hứng thú, đôi mắt xinh đẹp ngập nước tò mò đánh giá Tần Phong.
Mục Sương nhìn Tần Phong hỏi: “Tần Phong huynh đệ, có thể nói ra một nguyên do không?”
Nếu lúc đó Cổ Khánh không nói ra những lời cảnh tỉnh Tần Phong thì có lẽ bây giờ hắn sẽ không nói ra những lời này, thậm chí là không lên tiếng.
Nhưng sau khi cùng Cổ Khánh hảo hảo nói chuyện, tâm tư thấp thỏm bất an của Tần Phong cũng bay sạch, chân chính đánh thức hắn.
Hắn vốn nên là trung tâm của mọi ánh mắt, vô luận là địa vị gì, Tần Phong đều có thể khiến cho mọi người chú ý.
“Dâm côn nhiều như vậy nhưng Thủy Thượng Phiêu là có danh tiếng lớn nhất. Đây là vì cái gì trong lòng mọi người hẳn là ai cũng rõ ràng. Bởi vì hắn hành sự trương dương*, mỗi lần gây ra tội nghiệt đều sẽ lưu lại một gốc Thủy Liên, hoàn toàn không hề có ý che dấu hành vi phạm tội của mình.
(*Trương dương: công khai cho mọi người biết)
Nhưng lần này, hắn không chỉ là một dâm côn đơn giản, hắn thế nhưng dám xuống tay với phu nhân Tây Nguyên Thành chủ, điều này nói lên hắn sắc đảm bao thiên* thế nào.
(*Sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng)
Nếu thật sự có thể tìm được một nữ tử khiến hắn có hứng thú, chiếu theo tính tình của Thủy Thượng Phiêu thì hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn nại.”
Nói xong, Tần Phong nhẹ nhấp một ngụm trà, đôi mắt nhìn nhìn dò hỏi Mục Sương: “Mục huynh cảm thấy thế nào?”
Cổ Hoàn chịu không nổi bộ dáng độc chiếm sự chú ý của Tần Phong, không đợi Mục Sương trả lời liền cãi lại: “Ngươi thì biết cái gì?! Nếu cách này vô dụng thì không phải đã lãng phí thời gian của chúng ta?”
Tần Phong nghiêng đầu nhìn Cổ Hoàn, môi mỏng hơi mang theo ý cười không rõ tư vị. Thanh âm Cổ Hoàn lập tức nhỏ xuống, câu sau của hắn nói gì ai cũng không nghe thấy được.
Mục Sương ôm kiếm mở miệng: “Ta cảm thấy Tần Phong huynh đệ nói rất có lý, mỹ nhân kế này có thể thành công.”
Mục Dung bên cạnh có chút kinh ngạc nhìn ca ca thanh lãnh nhà mình, sau đó khí phách cười: “Ca ta nói được là được, ta cũng đồng ý.”
Huynh đệ Mục gia cũng rất có địa vị trong đám đệ tử của tứ đại gia tộc, vừa thấy hai người đã đồng ý, ai ai cũng sôi nổi phụ họa theo. Những người không phục của Cổ gia chỉ có thể nén giận.
Cuối cùng, toàn thể thông qua.
Bất quá người sẽ dụ dỗ Thủy Thượng Phiêu là ai đây? Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nữ nhân duy nhất ở đây.
Thiếu nữ tuy rằng che mặt, nhưng vẫn lộ ra đôi mắt ngập nước làm tâm tư người ta ngứa ngáy. Da thịt như ngọc, nhìn thôi đã muốn véo một cái.
Huynh đệ Mục gia nhận ra ý đồ của mọi người, lạnh giọng phủ quyết: “Thanh Thanh không thể đi!”
Tên này vừa nghe qua mọi người đều đã đoán được thân phận của nữ nhân này.
Mục Thanh Thanh, là con gái của gia chủ Mục gia, ba tuổi đã học võ, chín tuổi liền đánh bại sư phó của mình, thiên phú võ học cực cao. Hơn nữa, mẫu thân nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tống Nhã Ca.
Nghe nói dung mạo của Mục Thanh Thanh so với mẫu thân nàng chỉ có hơn chứ không kém! Đáng tiếc là, mấy năm nay Mục gia đem nàng bảo hộ như bảo bối, chưa từng lộ mặt ra ngoài, cho nên ngôn ngữ mỹ lệ về dung mạo của nàng không ai rõ ràng.
Bất quá, nhi nữ của gia chủ, địa vị đương nhiên khác với bọn họ, huynh đệ Mục gia cự tuyệt cũng là đương nhiên.
Có người nhanh nhẹn mở miệng: “Loại sự tình này đương nhiên không thể để Mục tiểu thư đi, Phồn Hoa Thành nữ nhân không ít, dùng tiền tìm về một nữ nhân xinh đẹp không phải là được rồi sao?”
Những người khác lập tức phụ họa, thừa cơ lấy lòng.
Mục Thanh Thanh nhìn mọi người miệng lưỡi trơn tru làm nàng thấy vui vẻ, đôi mắt liền cong cong như trăng khuyết, trong lúc lơ đãng liền nhìn qua Tần Phong đang ôm kiếm không nói.
Nha, đây là kỳ tài mà cha đã nói sao? Lớn lên cũng không kém, Mục Thanh Thanh trong lòng cười nói, đáng tiếc nếu so với Mục Sương ca ca thì hắn chỉ là một cái cột mà thôi!
Thư Lộng Ảnh ở cứ điểm đang cùng Dung Canh bàn bạc, sau khi biết sự tình ở Cổ gia y liền ngựa phi nước đại không ngừng về Phồn Hoa Thành.
Theo như tư liệu y thu được từ Dung Canh thì Thủy Thượng Phiêu đích xác là đang ở cái thành này. Dựa theo ký ức của y thì trong nguyên tác《Thần Nguyệt》 không có nhắc tới người này. Lại phân tích tới Tần Phong thì nguyên tác cũng không nhắc tới Thủy Thượng Phiêu sẽ bị Tần Phong giết chết.
Nhất chiến thành danh của Tần Phong là trận lấy một chọi mười, một mình hắn đá bay cứ điểm nào đó của Minh Giáo.
Nghĩ biện pháp đem Tần Phong bắt đi? Tựa như không tốt lắm a…
Rối rắm hồi lâu, Thư Lộng Ảnh cuối cùng vẫn là quyết định phái người âm thầm quan sát.
Y hiện tại đã không còn nội lực, cho nên cũng không thể cậy mạnh được, y chỉ có thể sống nơi phụ cận gần Tần Phong, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Nghe tới Mục Thanh Thanh, Thư Lộng Ảnh dừng một chút, sau đó khóe miệng giơ lên, nữ chủ cũng xuất hiện rồi nha. Xem ra thời gian hoàn thành cốt truyện càng ngày càng ngắn.
Ám vệ khó hiểu nhìn giáo chủ nhà mình đột nhiên bật cười, giáo chủ nguyên bản không giống phàm nhân a, cười mê hoặc như vậy.
Trong nháy mắt, ám vệ thế nhưng ngây ngốc. Cái gì là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Mục Thanh Thanh, giáo chủ của bọn họ mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân a.
Thư Lộng Ảnh phát hiện ám vệ không nói, mắt đào hoa hơi nhướng: “Tiếp tục.”
Ám vệ lập tức cúi đầu không dám nhìn Thư Lộng Ảnh, nhìn lâu sợ bị giáo chủ làm phân tâm a!
“Bọn họ thỉnh người sắm vai tân lang và tân nương. Tân nương sẽ đi qua ngoại thành Phồn Hoa Vạn Khô Nhai.”