Nhị Trọng Ảnh

Chương 95: Mộng xuân



Lúc sói mẹ trở về thì ngay lập tức đã bị Tần Phong một đao giết chết, vì đợi súc sinh này quay về mà trăng đã treo cao trêи đỉnh núi rồi, họ cũng không dám đi nghỉ ngơi.

Tần Phong lau sạch vết máu trêи thân kiếm, quay đầu nhìn về phía nam nhân thân bọc áo bông lớn đang yên ổn nhắm mắt dựa vào vách động.

“Sư phụ?” Tần Phong thử kêu một tiếng, lông mi của Thư Lộng Ảnh động cũng không động.

Ngủ rồi sao?

Tần Phong lại kêu thêm vài tiếng, đối phương vẫn như cũ không phản ứng, Tần Phong tựa như bị ma ám mà vô thức chậm rãi đi đến trước mặt Thư Lộng Ảnh, vươn tay muốn sờ lên mặt y.

Đột nhiên, lòng ngực Thư Lộng Ảnh khe khẽ động đậy, tim Tần Phong lập tức loạn đập, tay như bị bỏng mà rụt về.

Một con hồ ly trắng tuyết từ lòng ngực Thư Lộng Ảnh chui ra, ngoan ngoãn ngồi trong lòng nam nhân đang an ổn say giấc bên vách động.

……

Hồ ly nghiêng mắt nhìn Tần Phong, thấy hắn giống như có tật giật mình thì kỳ quái tới mức quên đi tác phong bạo lực thường ngày của mình. Hồ ly đối với sự yếu nhược của Thư Lộng Ảnh rầm rì vài tiếng bất mãn, sau đó cuộn tròn nằm trong ngực y tạo thành một quả cầu tuyết.

Vẻ mặt Tần Phong nhìn qua rất bình tĩnh nhưng kỳ thật hắn đã bị dọa tới mất nửa cái mạng rồi a. Điều này làm hắn vấy lên nghi hoặc, hắn cũng không có làm chuyện gì thất đức, vì cái gì lại chột dạ?!

Trong đầu Tần Phong hiện lên hình ảnh hai nam nhân quấn quýt lấy nhau, Tần Phong lập tức che mặt ngồi xổm xuống, trong miệng lẩm bẩm ‘đừng suy nghĩ bậy bạ, đừng suy nghĩ bậy bạ’.

Đây là chuyện gì a!?

Một đêm này, Tần Phong tâm phiền ý loạn ngồi ngốc ngoài cửa động, đỉnh núi trộn lẫn với bông tuyết, Tần Phong lại thích tự ngược mà gác đêm. Thẳng đến nửa đêm đã không gắng gượng được nữa mới mò vào trong động, tìm nơi cách Thư Lộng Ảnh xa nhất nằm xuống.

Nhưng một khi đã ngủ thì tình trạng càng nghiêm trọng hơn.

Trong mộng, thế nhưng lại xuất hiện cảnh tượng làm người ta mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng bất đồng chính là, người quấn quýt bên cạnh nam nhân hồng sa lại biến thành hắn!

Người dưới thân không rõ bộ dáng, chỉ thấy đối phương vì động tác của hắn mà phát ra âm thanh rêи rỉ nhỏ vụn hết sức quen tai, trong mơ hồ, hắn còn thấy rõ trêи cổ tuyết trắng của đối phương còn ẩn hiện đóa hoa đỏ tươi yêu diễm câu nhân……

Bỗng nhiên người trong mộng mở miệng, thanh âm thanh lãnh xa xưa: “Phong nhi, ngươi đang làm gì?”

Tần Phong bừng tỉnh lại, ngồi thẳng dậy ngốc lăng.

Hắn điên cuồng thở dốc, khi hoàn hồn lại thì hắn mới nhận ra cả người hắn toàn là mồ hôi. Dưới thân cũng ướt đẫm dinh dính, điều này nhắc nhở hắn rằng vừa rồi hắn đã mơ thấy một giấc mộng đại nghịch bất đạo.

Tần Phong trong lòng run sợ nhìn về phía sư phụ nhà mình, phát hiện đối phương vẫn còn ngủ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tưởng tượng đến chuyện dưới thân dính nhớp, không xử lý thì không được a. Nhưng bên ngoài trừ tuyết vẫn là tuyết, chẳng lẽ phải dùng tuyết tự xoa mình sao?!!!

Tần Phong bối rối bứt tóc, không tiếng động ngao một tiếng.

Cuối cùng, cũng không biết Tần Phong làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay đi xử lý. Sau khi đi ra ngoài một chuyến, lúc hắn trở về thì có mang theo một bộ y phục và một con thỏ đứng trước cửa động do dự một chút, sau khi kiểm tra trêи dưới không có gì dị thường, Tần Phong mới không chút biểu tình bước vào.

Hắn nghĩ kỹ lý do rồi, nếu sư phụ hỏi hắn vì sao bỗng nhiên lại thay quần áo, hắn liền nói lúc bắt thỏ không cẩn thận trượt chân té ngã, quần áo ướt đẫm nên mới thay y phục.

Ai ngờ trong lòng hắn diễn kịch nhiều lần thế nhưng lại không có tác dụng.

Tần Phong mới bước vào động thì Thư Lộng Ảnh vẫn còn say ngủ, dựa vào tư thế thì hắn chắc chắn y chưa từng tỉnh lại! Hiện tại đã là giữa trưa, không có sói mẹ uy ăn nên sói con lớn tiếng ngao ngao kêu đói, rõ ràng ầm ĩ như vậy mà Thư Lộng Ảnh vẫn không hề bị đánh thức.

Tần Phong cảm giác có gì đó không đúng, hắn đem con thỏ ném sang một bên, sau đó tiến tới vỗ vỗ bả vai Thư Lộng Ảnh: “Sư phụ, nên tỉnh rồi……”

Ai ngờ, sau một cái vỗ của hắn thì Thư Lộng Ảnh liền mất thăng bằng mà ngã xuống!!!!