Nhiễm Sương

Chương 78: Kết ngày (Năm)



Thương Chiết Sương vốn cho là sau khi trôi qua việc này, nàng sẽ không còn nghe thấy tin tức của Ninh phủ.

Tư Kính không chỉ chắp tay dâng hơn phân nửa Tư gia cho Ninh phủ, còn trù tính cho bọn họ đường lui trăm năm, thậm chí đem mạng của mình mắc vào.

Nhưng vào một buổi sớm của mùa xuân se lạnh, nàng gặp được Ninh Triều Mộ.

Nữ tử khoác áo choàng thêu hoa văn Hải Đường, che đi váy cẩm vàng nhạt, nhưng lụa mỏng trên mặt không thể che được đôi mắt tinh xảo cùng mi dài cong vút tô điểm.

Chỉ một cái liếc mắt, Thương Chiết Sương đã thấy được địch ý không hề kiêng dè trong mắt nàng ta.

Nàng cũng không thu liễm, bành trướng ý niệm khinh thường trên mặt.

Sương mỏng nhàn nhạt lượn lờ trên mặt hồ, khói nóng bốc lên từ chén trà, Ninh Triều Mộ ngồi ở một bên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tư Kính cùng Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương không có hảo cảm với Ninh Triều Mộ, nói chung nàng cũng không biết được quá khứ giữa Tư Kính và Ninh Triều Mộ, chỉ có thể thấy nàng ta luôn mang đến tổn thương cho hắn.

Hà Giang Dẫn đứng sau lưng Ninh Triều Mộ cúi đầu không nói. Ninh Triều Mộ chậm rãi cầm chén trà nhỏ trên bàn, nhấp một ngụm.

"Lúc này Ninh cô nương còn đến đây làm gì?" Tư Kính ngồi ở một bên, động tác thanh nhã như ngọc, nhưng lúc nói câu này lại mang ý lạnh lẽo.

Ninh Triều Mộ nâng mắt lên nhìn, lãnh ý trong mắt không bằng một nửa, nàng cười nói: "Thì ra cảm giác hoàn thành tâm nguyện, là như thế này."

"Bằng không Ninh cô nương còn muốn gì? Ta khuyên Ninh cô nương một câu, làm người đừng có lòng tham không đáy." Thương Chiết Sương vốn cứ định lặng im ngồi một bên, nhưng không nhịn được mà mở miệng.

Không nghĩ rằng, Ninh Triều Mộ thời khắc này lại thu lại một chút địch ý lộ ra, thanh âm như ngọc lạnh lẽo mà nhẹ nhàng: "Ta thấy Tư công tử coi trọng cô nương điều gì chứ, thì ra là nhanh mồm nhanh miệng."

Nàng phất tay áo đứng lên, tư thái ưu nhã, chỉ là đôi mắt nhìn Tư Kính còn tràn đầy châm chọc: "Ngày ấy sau khi trở về ta đã suy nghĩ rất lâu. Ta thật sự không còn nhỏ, Ninh phủ cần ta đảm đương một phía. Ta thừa nhận, ta yêu thích huynh. Oán hận đã qua, cũng từng không cam lòng, nhưng huynh đã làm được những điều này, ta sẽ đem hết thảy ân oán hoàn trả lại cho huynh."

Nàng hơi dừng một chút, ánh mắt vốn lạnh nhạt đột nhiên băng lãnh như dao, lóe lên một tia oán độc: "Tuy đã đến nước này, nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho huynh. Hiện tại ta nghĩ đến, huynh còn sống cũng tốt, cứ như vậy kéo dài cái mạng chỉ còn chút hơi tàn, để ta xem một chút huynh phải đấu tranh như thế nào với Thần Minh. Hay là cứ như thế, chết đi trong hư vô đáng sợ, giống như phụ mẫu vô tội của ta..."

Bàn tay Thương Chiết Sương siết chặt, vừa định đứng lên giáo huấn Ninh Triều Mộ, lại bị Tư Kính nắm lấy tay áo.



Lực đạo của hắn không lớn, đủ để nàng nhận ra, không chứa bất kỳ cảm xúc nào.

__Chỉ có lãnh đạm.

"Ninh cô nương giác ngộ như thế, đối với tại hạ mà nói, chính là kết cục tốt nhất." Tư Kính đứng lên tiễn nàng ta, "Mong rằng những ngày tới của Ninh cô nương, ghi nhớ lời mình đã từng nói, tự giải quyết tốt, đừng như trước đây ngây thơ đán thương, chỉ lo chuyện nữ nhi tình trường."

Mấy lời cuối cùng của hắn tựa như giáng một đòn đau cho Ninh Triều Mộ, nàng đột nhiên quay đầu nhìn hắn chằm chặp, tiếp đó cười một tiếng trào phúng: "Chỉ nguyện mùa đông năm sau, ta còn có thể nghe được tin tức của Tư công tử."

Nàng ôm lấy vạt áo để gió lạnh không thổi vào, quay sang Thương Chiết Sương cười rạng rỡ thâm trường: "Thương cô nương cảm thấy mạng sống của Tư công tử còn bao lâu, mới có thể khiến ta bỏ qua huynh ấy đây? Nhưng, không cần nói cũng biết..."

Đáy mắt Thương Chiết Sương ngừng trệ, thoáng chốc cũng cười theo Ninh Triều Mộ.

"Ninh cô nương biết được điểm tốt của Tư Kính, ngày ngày cầu nguyện nhưng không thể hưởng được, chỉ như loài rắn chuột chốn âm u, mang tâm tư hiểm ác mong ước huynh ấy biến mất, tự lừa mình dối người. Còn ta lại khác, không chỉ không để huynh ấy biến mất, mà còn cùng với người sống lâu đến trăm tuổi."

"Cô có biết cô phải đối mặt với thứ gì không?"

"Thần sao?" Thương Chiết Sương nhíu mày, đuôi lông mày đều nhấc lên tùy tiện, "Ta khác với Ninh cô nương, chưa từng thỏa hiệp với vận mệnh, tự nhiên cũng không e ngại Thiên Đạo."

Nói xong câu này, nàng cong mắt, khóe môi nở nụ cười, thể hiện động tác "Thỉnh" nói: "Núi cao sông dài, Ninh cô nương, sau này không gặp lại."

Nàng có thể thấy dưới tay áo của Ninh Triều Mộ, lòng bàn tay đã bị nàng ta véo đến tím xanh.

Nhìn thân ảnh của Ninh Triều Mộ cùng Hà Giang Dẫn biến mất ở nơi cuối hành lang, Thương Chiết Sương lúc này thu lại khí thế trương dương, trầm tĩnh xuống.

Dù khí thế của nàng thắng Ninh Triều Mộ, vậy thì sao?

Một chút vui vẻ cũng không có.

Tư Kính đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Thương Chiết Sương trầm mặc, vốn định đi thẳng vào vấn đề, về quá khứ giữa Tư Kính cùng Ninh Triều Mộ, nhưng nàng bỗng thoáng nghĩ đến vấn đề khác.

Nàng nở nụ cười, thanh âm nhẹ bẫng: "Ta có một nơi rất muốn đến, muốn hỏi Tư công tử có thể đi cùng ta một chuyến được không?"

***

Cây cỏ ở núi Tương Ly xanh tươi tốt, dù hiện tại đã vào đông nhưng trong tầm mắt lại tựa như mùa xuân xanh um.

Thương Chiết Sương cùng Tư Kính lặng im đi giữa mây mù xanh biếc, không ai mở miệng.

Tuy Tư Kính biết trong lòng Thương Chiết Sương chứa chuyện gì, nhưng không rõ dụng ý hành động này của nàng, vì thế hắn luôn trầm mặc, Thương Chiết Sương cũng không muốn nói chuyện, mặc cho sự lặng im giữa bọn họ tràn lan.

Kỳ thật bọn họ thường như thế, không nói một lời, nhưng hầu như đều tồn tại sự ngầm hiểu ý lẫn nhau chứ không phải có tâm sự khác.

Đường mòn ẩm ướt bao phủ với đá mòn nghiêng nghiêng, rêu xanh trơn nhẵn trải dài trên đó, Thương Chiết Sương đi đứng không thèm nhìn, đến mức trượt mấy lần.



Nhiều lần Tư Kính muốn vươn tay đỡ nàng, nhưng nàng lại luôn nhanh chóng đứng lên. Tay của hắn dừng lại ở hư không một chút, rồi thu hồi tay xuống.

Bầu không khí giữa hai người ngột ngạt, nhưng tựa như chỉ có một mình Tư Kính nghĩ ngợi phải làm thế nào, ánh mắt của Thương Chiết Sương vẫn trống rỗng.

Lúc bọn họ đến chân núi đã là hoàng hôn, lúc đến đỉnh núi thì sắc trời đã u ám, dải ngân hà trải dài trên bầu trời đêm.

Nơi cao nhất của núi Tương Ly, mây mù vây quanh, gió đêm đông lạnh thấu xương thổi cành lá rung động. Nhìn xuống khe vực sâu như mở một cái miệng lớn, phảng phất có thể nuốt trọn người khác.

Thương Chiết Sương đến bên cạnh vách núi, Tư Kính chỉ cách nàng vài thước.

Hắn muốn cất bước đến bên cạnh nàng, bị nàng đưa tay ngăn lại.

Tay áo đỏ thắm của nữ tử không bị bóng đêm dày đặc che đi, ngược lại sinh ra một mỹ cảm tuyệt diệu khác.

Gió lạnh thổi mái tóc quấn lên gương mặt nàng, giữa những sợi tóc, đôi mắt luôn sáng rực của nàng càng ảm đạm hơn trước, tựa như vực sâu đen nhánh phía sau.

"Chiết Sương." Tư Kính gọi.

Thương Chiết Sương không đáp, chỉ lặng im nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, ảm đạm khó hiểu.

Trong lòng Tư Kính đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái, không thể khống chế, chỉ có thể mặc nó đột ngột dâng lên sợ hãi, từng chút ăn mòn tất cả ý nghĩ trong đầu hắn.

Dưới màn trời, tinh hà cùng biển mây cuồn cuộn tựa như cuốn lấy nhau.

Đôi môi Thương Chiết Sương bỗng dâng lên một ý cười, cứ như vậy chạm mắt với Tư Kính, lùi về sau một bước.

Dây đàn trên khung trong đầu đột nhiên đứt đoạn, một khắc tay áo đỏ thẫm tung bay giữa biển mây tinh dã, Tư Kính không chút do dự nghiêng người về phía trước.

Dù hắn không bắt được tay áo tung bay của nàng, dù cho biển mây lấp kín toàn bộ dung nhan của nàng.

Thì tính thế nào chứ?

Tại thời khắc này, đột nhiên hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thì ra giữa bọn họ không hề thiếu đi dũng cảm cùng rơi xuống vực sâu.

Giữa mây mù phiêu đãng, Thương Chiết Sương thấy thân ảnh hạ xuống cực nhanh của Tư Kính, nàng mượn vách đá điểm nhẹ mũi chân, đưa tay ôm Tư Kính.

Đôi mắt của hắn không tĩnh lặng như lúc xưa, đuôi mắt cong một đường nhỏ, tựa như cười mà không cười.

"Ta còn tưởng Chiết Sương muốn tuẫn tình với ta đó."

Tay Thương Chiết Sương nắm chặt hắn cứng đờ, nàng nhíu mày không đáp, chỉ nhẹ giọng nói: "Nhìn đi."

Tư Kính cúi đầu nhìn xuống dưới, vực sâu vốn đen nhánh ngoại trừ mây mù lơ lửng lại có hàng vạn đom đóm như vì sao, rực rỡ lấp lánh giữa vực sâu, khiến vực sâu biến thành dải ngân hà lớn.



"Thế nào?" Thương Chiết Sương dùng lực mang hắn nhảy lên vách đá, "Nhân thế không thiếu cảnh đẹp, cứ như vậy mặc cho mình rời đi, không cảm thấy tiếc sao?"

Thấy Tư Kính không nói, nàng tiếp tục: "Ta biết huynh đang cố kỵ điều gì. Hà Giang Dẫn chỉ thi triển một chút thuật pháp tiểu nhân, ngày ấy huynh đã suýt đả thương ta trong hỉ đường. Nếu mạng của huynh thật sự bị Thần Minh khống chế trong tay, tùy thời mà nàng ta sẽ lấy đi, đó là chuyện cực kỳ đơn giản. Huynh muốn chống lại nàng ta, không cam đoan được nàng ta sẽ điều khiển cái thân xác này của huynh, đi đả thương ta đúng không?"

Tư Kính giật mình, tuyệt nhiên cực kinh ngạc trái tim của Thương Chiết Sương như chiếc gương sáng phản chiếu tâm hắn.

"Thế nhưng Tư Kính, huynh có từng cân nhắc qua cảm thụ của ta không?" nàng thu lại ngông nghênh của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, đáy mắt đều là chân thành tha thiết hắn chưa từng thấy qua.

"Ta chưa từng cảm thấy huynh sẽ tin ta, có thể vì huynh mà thay đổi tính tình, chỉ là, ta muốn để huynh trải nghiệm cảm thụ của ta. Huynh phải biết, tuyệt vọng ta mang theo không hề ít hơn huynh nửa phần. Thậm chí tuyệt vọng đã thành thói quen của huynh, ta chưa từng thích ứng được đã bị huynh kéo xuống vực sâu."

Ngữ điệu nàng ôn hòa mềm mại, hiển hiện trước mặt hắn là điều hắn chưa từng thấy, một mặt mềm mại nhất, yếu ớt nhất của nàng.

"Huynh luôn tự mình cho là đúng, cho rằng như thế là tốt nhất, nhưng huynh không cảm thấy đó là ích kỷ hay sao?"

Thân hình Tư Kính hơi sững lại.

Lời nói này của Thương Chiết Sương, dù nói rất nhẹ nhưng tựa như một lưỡi dao sắc bén nhất phá vỡ da thịt, đâm thẳng vào cốt nhục, cứa đến sinh mệnh đều đau.

Trong chớp mắt, một người từ trước đến nay gặp chuyện đều ung dung tự tại như hắn lại sinh ra một tia bối rối không thể tả, không biết phải làm gì để đáp nàng.

Nàng đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn, tiếp đó cười một tiếng: "Tư Kính, hết thảy điều này có khó như vậy sao? Bất quá chỉ là cái chết, huynh không liều một lần, sao biết đến thế nào chứ?"

Đôi tay lạnh buốt của nữ tử chậm rãi ôm gương mặt hắn.

Tư Kính cảm giác được hô hấp nàng gần trong gang tấc, như một mảnh múi đào rơi trên hai gò má của hắn.

Hắn nhắm mắt lại.

Dù hiện tại trời lạnh căm căm, ấm áp trên môi lại có thể kéo dài đến toàn thân.

Lần đầu tiên Tư Kính cảm thấy Thương Chiết Sương không chỉ như một vệt sáng, mà càng giống như một vò rượu lâu năm, say sưa trong đó, cũng không muốn tỉnh lại.