__Nàng đã nói nhân định thắng thiên, vậy ta không tin Thần, ta chỉ tin nàng.
***
Lúc Thương Chiết Sương yếu ớt tỉnh lại ở trên giường, ngoài cửa sắc trời đã sáng tỏ, nàng lấy tay dụi mắt, lát sau bỗng đối mặt với một đôi mắt mỉm cười.
Tư Kính một tay chống đâu, áo ngủ lỏng lẻo mặc trên người lộ ra mấy mảng da thịt, khóe môi hơi cong.
Đầu Thương Chiết Sương bỗng nổ một tiếng lớn, phút chốc nhớ lại chuyện tối hôm qua.
__Nàng nằm trong ngực Tư Kính, khóc một đêm.
Trong đầu nàng tựa như nồi bột nhão, sắc mặt cũng tỉnh táo hơn, nàng hạ mi mắt, không dám đối mặt trước Tư Kính.
Tiếng chim hót cùng tiếng đập cửa của Mạc đại phu truyền đến, hẳn là Tư Kính phải thay thuốc rồi.
Thương Chiết Sương kinh hoảng muốn nhảy lên giường.
Nếu như Mạc đại phu thấy được cảnh này, còn thể thống gì nữa.
Tuy rằng mối quan hệ của nàng cùng Tư Kính trong phủ đều biết, nhưng dạng này thực sự khiến người ta rất thẹn thùng.
Huống hồ... trên thân Tư Kính còn có vết thương.
Ý cười trong mắt Tư Kính càng đậm hơn, trầm thấp hỏi: "Bây giờ đã sợ rồi sao?"
Lúc này Thương Chiết Sương hận không thể xé nát bộ mặt ra vẻ đạo mạo của hắn, nhưng lại cố kỵ vết thương trên người hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tư Kính dường như đoán chắc Thương Chiết Sương sẽ phản ứng như thế, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Mạc đại phu tới, Chiết Sương nói nên làm thế nào cho phải đây?"
"Huynh..."
"Công tử?"
Ngoài cửa còn có thanh âm hỏi thăm, trong ngữ điệu còn có chút lo lắng, dường như sợ Tư Kính xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, tiếng cánh cửa "kẽo kẹt" bị đẩy ra, Thương Chiết Sương chấn động, đôi mắt nhắm lại. Đột nhiên Tư Kính ấn nàng vào trong ngực, còn tiện thể kéo chăn che lại.
Dù Mạc đại phu đẩy cửa ra nhưng vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, không tiến về phía trước, mà trước giường của Tư Kính có tấm bình phong chắn, hẳn là hắn không thấy rõ.
"Mạc đại phu." Thanh âm Tư Kính thu lại ý cười, chỉ còn thanh lãnh, "Vết thương trên người ta đã không sao, đợt một chút thay y phục rồi dùng bữa sáng, lúc đó ngươi hẵng đến thay thuốc."
"Vâng." Mạc đại phu cụp mắt, không nghĩ nhiều, lấy hòm thuốc ra khỏi cửa.
Đến khi cửa phòng đóng chặt lại, Thương Chiết Sương mới chui ra từ trong ngực Tư Kính, thở một hơi dài, không quên lườm nguýt hắn một cái.
"Chiết Sương muốn đi, nên nhân lúc hiện tại còn có thể ra từ cửa sổ đi."
Tư Kính không giữ nàng lại, màu mắt ôn hòa như gió xuân lướt qua cành liễu.
Thương Chiết Sương cẩn thận xuống giường, mở cửa sổ nhìn xung quanh một lúc, xác định không có người mới lặng lẽ ra ngoài.
***
Thương Chiết Sương vốn cho là thời gian của nàng cùng Tư Kính căn bản không còn nhiều, bởi vì tơ hồng trong lòng bàn tay hắn đã kéo dài đến phần tay. Nhưng từng ngày trôi qua, cho đến khi vết thương trên người Tư Kính đã dưỡng tốt lên, cái gọi là "Thần" cũng không tìm tới cửa.
Ngày đông giá rét đã qua, cành cây khô héo đều nảy mầm.
Nhưng Thương Chiết Sương vẫn không buông lỏng cảnh giác, bởi vì nàng biết, chỉ cần một ngày không giải quyết chuyện này, mạng của Tư Kính vẫn nằm trong tay Thần Minh.
Hắn như thế, không thể coi là tự do.
Thậm chí, mỗi một khắc đều như một kẻ hấp hối sắp chết.
Ninh gia ở Không vực hào quang vô hạn, hẳn là do Hà Giang Dẫn nâng đỡ, Thương Chiết Sương mỗi khi nhớ tới Hà Giang Dẫn thường nghĩ đến cảm giác ấm áp Ôn Chiếu mang đến ngày đó.
Hắn sớm muộn cũng sẽ buông xuống thôi.
Cuối cùng tín ngưỡng trăm năm của Ninh Tri đã bị phá vỡ, hắn cũng không còn gì tiếc nuối.
Mọi chuyện dường như đều đã trần ai lạc định.
Trừ nàng cùng Tư Kính.
"Chiết Sương."
Thanh âm quen thuộc truyền đến từ sau lưng, ôn nhã trầm thấp, va chạm ngọc thạch.
Nàng quay đầu lại, quả nhiên thấy được Tư Kính, hắn đến bên cạnh nàng, sắc mặt hòa nhìn nàng: "Nghĩ gì thế?"
"Từ Hàn chưa gửi thư đến."
Theo lý mà nói, Thần điện ở Nam Châu, Thương Từ Hàn muốn tra chuyện liên quan đến Thần, tương đối dễ dàng, nhưng đã trôi qua mười mấy ngày, một chút tin tức cũng không có.
"Chiết Sương có từng nghĩ tới, việc này liên quan đến Cửu Thiên Cảnh, toàn bộ người dân ở Triều Cảnh không mấy ai tra được không?"
Tư Kính đến gần nàng một chút, đem bàn tay bày ra trước mặt nàng.
Tơ hồng ngày trước uốn lượng chẳng biết lúc nào đã không còn, thay vào đó là một ấn ký phức tạp, còn hiện ra ánh sáng nhạt.
"Đây là..."
"Ấn ký của Cửu Thiên Cảnh."
"Từ lúc nào biến thành như vậy?"
"Khoảng chừng hai ngày nay."
Thương Chiết Sương giật mình, hơi hoảng hồn.
Tên Thần này tựa như độc trùng kiên nhẫn đi săn, văng lưới ra, vươn độc xúc lặng lẽ, trong nháy mắt có thể cướp đi sinh mệnh của Tư Kính.
Dạng im ắng này so với một trận kinh thiên động địa còn đáng sợ hơn.
"Chúng ta đến Thần điện đi." Nàng quyết định rất nhanh, muốn lôi kéo Tư Kính đi theo.
"Không cần." đôi mắt Tư Kính có chút ảm đạm, sau đó hắn nhàn nhạt nói, "Ta có dự cảm, nếu nàng ta muốn đến, không cần chúng ta tự mình đi."
"Huynh..."
"Yên tâm đi, trong tay Chiết Sương chẳng phải có Thần Hỏa sao? Ta tin muội."
Thương Chiết Sương nhìn hắn, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Tư Kính tin nàng, nhưng nàng thật sự có thể tin mình sao?
Tối hôm đó nàng có một giấc mộng.
Trong mộng, có một con sông dài vô tận, mà cuối dòng sông, mảng rừng cây xanh trải rộng, trên cành lá treo đầy sợi tơ hồng, mỗi một sợi đều liên kết với một khế ước, một hồn phách.
Nữ hài dưới tán cây có màu mắt kim sắc như hổ phách, nàng ta nhảy đến đầu cành, vươn tay chạm đến tơ hồng kia, nhìn nàng nói: "Ngươi muốn đấu với ta? Sao có thể... Ta chính là thiên đạo một phương."
Thương Chiết Sương bỗng bừng tỉnh, ánh trăng như sương ngoài cửa sổ rơi vào hai gò má trắng bệch của nàng, càng nổi bật khuôn mặt không còn chút máu của nàng.
Gì mà Thiên đạo một phương?
Nói hươu nói vượn.
Nàng thật vất vả bình tĩnh được nhịp tim, ma xui quỷ khiến đi xuống giường.
Sau khi đổi xong y phục, nàng đẩy cửa hòa vào bóng đêm, phảng phất nhận được một chỉ dẫn nào đó.
Cảnh tượng trước mắt thật xa lạ, dòng sông dài uốn lượn, phảng phất thông tới chân trời xa xôi, nối tiếp chấm nhỏ trên trời.
Thương Chiết Sương trợn tròn mắt nhìn, vừa quay đầu lại, không còn nhìn thấy cửa.
Lúc này nàng đang ở một vùng đất không rõ ràng, gió lạnh thấu xương thổi đến từ dòng sông, khiến tóc đen cùng vạt áo của nàng bay tán loạn.
Cảnh tượng trước mắt thật giống như mộng, nàng có chút do dự, bước về phía trước một bước, chăm chú nhìn gợn sóng trên dòng sông.
Sau lưng có tiếng bước chân đến gần, gió lạnh phất qua da thịt trần trụi, Thương Chiết Sương cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà.
Nàng khẽ quay đầu, chợt thấy một gương mặt quen thuộc.
__Là Tư Kính.
Tư Kính cũng nhìn thấy nàng, đứng tại chỗ cũ dừng lại, dường như không thể tin được, sau đó gọi một tiếng.
"Chiết Sương."
"Đây là đâu?"
Thương Chiết Sương dựa vào thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên của Tư Kính mà đoán được, có lẽ Tư Kính đã từng tới nơi này, nguyên nhân hắn kinh ngạc chính là... Vì sao nàng ở nơi đây.
Tư Kính đến gần nàng, xác nhận tạm thời nàng không có chuyện gì, mới chậm rãi mở miệng: "Nơi này... Là kết giới của Thần."
"Kết giới của Thần?" Thương Chiết Sương vất vả lắm mới thu lại cảm giác không chân thực kia, hỏi, "Huynh nói, đây là nơi lúc trước huynh làm giao dịch cùng Thần sao?"
Tư Kính nhẹ gật đầu, nhưng tinh thần rã rời, hiển nhiên nghĩ không ra, nếu Thần muốn thu hồi tính mạng của hắn, sao lại liên lụy Thương Chiết Sương vào.
Lần đầu tiên hắn bởi vì chuyện đã định sẵn này, sợ hãi tràn ngập khắp người.
Thương Chiết Sương dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, cười với hắn một cái, móc ra một vật ở trong ngực.
__Huyền băng lạnh lẽo, trên đó có ngọn lửa màu lam nhảy nhót.
Tư Kính cười bất đắc dĩ: "Có mấy khi muội nhớ mang theo đồ đấy."
"Đồ vật ta phải bỏ gần như cả mạng sống để có được, sao lại không hàng ngày hàng đêm mang theo bên người chứ?"
Lời nói Thương Chiết Sương có mấy phần thâm ý, ánh mắt sáng rực.
Nếu như điều Tư Kính cảm nhận được là sợ hãi, sợ sẽ liên lụy nàng, còn nàng cảm nhận được chính là may mắn.
Nếu Thần Minh không mang nàng theo đến nơi này, e là nàng phải thương tiếc cả đời.
Tầng mây phía chân trời xa xôi bắt đầu cuộn lại, phảng phất như sắp nổi lên một cơn bão lớn.
Ánh mắt Tư Kính trầm xuống, dường như rốt cuộc đã định thần lại, đôi môi gợi ra một nụ cười khinh miệt.
"Thì ra ý của nàng ta là vậy..."
"Có ý gì?"
"Chiết Sương biết, phải thế nào mới có thể đánh bại một người không?"
Thấy Thương Chiết Sương không đáp, Tư Kính liền tiếp lời.
"Để địch thủ chết đi, phương pháp đơn giản nhất, cũng không thú vị nhất. Có một số người, dù chết hay sống, nếu không để hắn tâm phục khẩu phục, không thể tính là đã đánh bại hắn. Giẫm chết một con kiến hay sâu bọ là cách đơn giản nhất, nhưng không hề thú vị."
"Ý của huynh là... Nàng ta không tính cứ như vậy mà lấy đi tính mạng của hắn, mà là muốn để chúng ta thua tâm phục khẩu phục."
"Đúng, nàng đã tự nhận là Thiên đạo một phương, tự tin đến ngạo mạn, mà Thiên đạo trong miệng của nàng ta, chính là thứ tuần hoàn nàng ta luôn thờ phụng cho đến nay."
"À... Thiên đạo." Thương Chiết Sương nhướn mày, ngược lại cười cười, "Vậy chúng ta còn phải cảm tạ cái gọi là Thiên đạo này."
Rốt cuộc, nó đã vì bọn họ đổi lấy một cơ hội khó có được trong cuộc đời.
Mây mù phía chân trời không còn cuồn cuộn, mà trở nên yên lặng, tiếng gió nhè nhẹ, thay vào đó là một tiếng cười trầm thấp, tựa như lồng trong mây, mơ hồ không rõ.
Toàn cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.
Sông dài, vùng bỏ hoang, mây đen, hết thảy mọi chuyện đều tựa như giọt mực nhỏ vào trong nước, nhanh chóng tản ra, rất nhanh biến thành một dáng vẻ khác.
Duy nhất không đổi chính là đêm đen tĩnh mịch.
Trước mắt xuất hiện một con đường rất dài, người không đầu mặc thiết giáp đi đến.
Trên tay bọn chúng cầm trường mâu, tựa như binh lính tuần tra, rập khuôn chết lặng mà đi.
Thương Chiết Sương cùng Tư Kính liếc nhau một cái, không rõ sự xuất hiện này rốt cuộc có ý vị gì.
Nhưng ngay lúc Thương Chiết Sương đi tuần tra bốn phía, bỗng thấy được một thân ảnh suýt chút nữa nàng đã thốt ra tiếng.
Nữ tử mặc y phục đỏ như lửa, mang giày bông thêu hoa, trên tay cầm một gói thuốc, ý cười nhu hòa ấm áp tràn khắp mặt, đi về hướng đám binh sĩ.