Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 34: Tiết đầu đã lạnh



Lớp học của họ có rất nhiều gương mặt sáng lạng, những nhân tài xuất chúng.

Lam Thiên và Lại Tử là hai gương mặt tiêu biểu cũng như sáng giá nhất. Hai người họ vốn là hầu cận của Mà Vương ngay từ khi mới bước chào đời.

Trong lớp S này, không ai là không biết đến hai người họ. Họ được những người kẻ ở đây coi là mục tiêu đánh bại hàng đầu, nhưng cũng vì vậy ai cũng phải dè chừng họ.

Khi hai ngôi sao sáng nhất của ngôi trường này bước vào lớp học, đều mang cho tất cả mọi người một áp lực lớn. Một sự áp đảo vô hình.

Có những kẻ đang hả hê khoe mẽ chiến tích của bản thân, cũng phải phần nào nêm nếp lo sợ trước cái sự uy nghiêm của Lam Thiên và Lai Tử.

Lớp học ồn ào ban đầu bỗng chốc lặng thinh không lấy một tiếng động. Không ai dám thở mạnh trước cái sự áp đảo lớn đó.

Lam Thiên và cậu thấy lớp khác lạ cũng chả mẩy man tò mò mà cứ thế ngồi vào chỗ của mình. Và tất nhiên hai người họ dù ở năm học nào cũng luôn ngồi cùng bàn nhau, chưa một lần tách rời.

''Reng reng reng''- tiếng chuông vào lớp.

Lại Tử huých nhẹ vào tay Lam Thiên rồi nói:

- Vào lớp rồi thì phải?

Cô ánh mắt nghĩ ngờ nhân sinh nhìn cậu:

- Mày biết rồi còn hỏi?

Cậu ngáp dài rồi chán nản nằm ườn ra bàn:

- Tao chán quá mày!

Cô cũng bất lực không biết nói sao, vì cô cũng đang chán. Hơn nữa kiến thức ở trường, cậu và cô học hết rồi, thậm chí trình độ cũng phải hơn cả thầy cô của mình ấy chứ. Nên giờ học cũng chỉ là học lại, khiến cho cả hai đều thấy chán nản.

Bỗng một luồn suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Lại Tử. Cậu hứng hởi kéo tay áo Lam Thiên:

- Ê mày, đi trốn học cùng tao đi!

Cô nghe thấy vậy có chút bất an rồi ghé sát vào tai cậu thì thầm:

- Mày chắc trốn được không? Hai đứa mà bị bắt khéo phải chịu phạt đó.

Lại Tử nhếch mép cười đểu:



- Mày đừng lo, tao có ý này.

Nói xong cậu liền thủ thỉ vào tai Lam Thiên một kế hoạch hết sức điên rồ. Cô có phần lo sợ nhưng nhìn cái bộ mặt uy tín của cậu cũng không biết nên nói gì.

''Cạch''- tiếng mở cửa.

Người thầy bước vào với khuôn mặt nghiêm khắc khiến cho tất cả các học sinh cũng phải tái xanh cả mặt mày. Đó không ai khác là người thầy đáng sợ nhất ngôi trường, thầy Rack.

Lam Thiên lúc này thay đổi cái sự bất an ban đầu mà huých cánh tay Lai Tử một cái rồi nói nhỏ:

- Tiến hành kế hoạch luôn đi mày, chần chừ gì tầm này nữa.

Cô thầm oán thán cuộc đời: ''Mới sáng sớm ông trời đã trêu đùa con cho con học tiết thầy Rack rồi.''

Lai Tử nghe có đang thúc giục mình cũng nhanh chóng đáp lại:

- Từ từ!

Lam Thiên nghe vậy càng thúc giục hơn:

- Nhanh lên mày, tao thấy tiết này không ổn rồi!

Cậu nghe vậy cũng đồng tình:

- Chắc mình mày nghĩ tiết này không ổn? Tao đang cố gắng tìm ra thời khắc ông thầy lơ là thì hai ta dùng thuật dịch chuyển tức thì.

Thầy Rack đặt cuốn sách dày cộp xuống bàn giáo viên và mở bài học của hôm nay ra. Ánh mắt và gương mặt không một trạng thái cảm xúc khiến cho tiết học như một kỉ băng hà. Khiến cho cả đám học sinh ai nấy đều xanh xao cả mặt mày, nhưng phải nở một nụ cười tươi tắn trên môi.

Người thầy chuyển ánh mắt nhìn xuống đám học sinh của mình, giọng nói trầm và lạnh ngắt cất lên:

- Các em bây giờ mỗi người lên bục giảng triệu hồi thần thú của bản thân ra.

Nghe thầy nói vậy Lam Thiên với Lại Tử cũng dập tắt ngay cái ý định trốn tiết. Vì nếu mỗi người phải lên bục để triệu hồi ma thú thì thể nào cũng sẽ duyệt danh sách học sinh. Nên việc trốn tiết là chuyện không thể.

Thầy Rack bắt đầu nói tiếp:

- Lần này triệu hồi thần thú là để cho cuộc thi ''Học viện thần ma''. Nên hôm nay sẽ là tiết test kiểm tra.

Lam Thiên ghé vào người Lại Tử nói nhỏ:

- Ê mày, cái cuộc thì đó hình như cả năm nhất lẫn năm hai chúng ta đều hủy bỏ tư cách tham gia thì phải. Nếu tao nhớ không nhầm.



Lại Tử khẽ gật đầu:

- Ừm, cái cuộc thì này chúng ta chưa bao giờ tham gia do phải đi làm nhiệm vụ ở trên nhân giới.

Cô bắt đầu thắc mắc không biết ai là người được top cao nhất trong cuộc thi đó. Vì vậy, với liền giơ tay xin phát biểu.

Thầy Rack thấy vậy bèn nói:

- Em có việc gì muốn nói, cứ việc nói ra!

Lam Thiên đứng dậy mỉm cười hỏi:

- Thưa thầy, cuộc thì đó năm ngoái ai là người đứng top ạ?

Lúc này các bạn trong lớp đều xì xào bàn tán.

- Cái này ai chả biết sao nhỏ lại hỏi?

- Hình như năm nhất lẫn năm hai tao chưa từng thấy nhỏ tham gia vì có việc bận gì đó á.

- À, biểu sao nhỏ không biết ai đứng top.

Thấy lớp học bỗng xôn xao ồn ào thì thầy Rack liền đập bàn ra hiệu im lặng. Thấy vậy cả lớp không ai còn dám nói câu nào.

Lúc này người thầy liền giải đáp thắc mắc cho Lam Thiên:

- Những năm gần đây thì người đứng top đầu là một cậu nam sinh lớp S chúng ta, hiện đang ngồi cuối lớp phía bên tay phải của em.

Lam Thiên cùng Lại Tử đều cùng nhau hướng mắt nhìn về phía cậu nam sinh đó.

Cậu ta tên là Hoàng Nhật Minh, con trai cả của một nam tước bóng tối. Nhật Minh sở hữu mái tóc màu vàng sữa và đôi mắt xanh lá khiến cho cậu ta toát lên mình phong thái của một phong lưu.

Cậu ta cũng đưa mắt nhìn cô và Lại Tử nhưng chả mấp máy một câu gì.

- Vậy thần thú mà cậu ta triệu hồi ra là gì thưa thầy?

Lại Tử bỗng dưng cất tiếng hỏi thầy. Thầy Rack cũng nhanh chóng đáp lại:

- Là một Mãng Vương Xà truyền thuyết.