Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 69: Kì tích liệu có xảy ra?



Lá thư của ngày hôm nay là gì nào?

•À ha, bạn là một đối thủ rất đáng gờm đó•

Một hồi sau thì lại một thông báo nữa được vang lên:

''Các phụ huynh của các học sinh đều đã có mặt ở kháng đài, nơi tổ chức cũng như là nơi mọi học sinh triệu hồi ra thần thú của bản thân mình. Tầm 15 phút sau tất cả các em tham gia cuộc thi đều phải xuất hiện tại chỗ ngồi có số báo danh của bản thân. Mong các em đừng làm chậm chễ công tác làm việc. Đừng lề mề mà hãy nhanh chóng đi đến kháng đài lớn.''

Lời thông báo vừa dứt thì cũng là lúc mọi người dùng thuật dịch chuyển tức thời đến nơi kháng đài rộng rãi kia.

Thoáng trên 4 chiếc ghế danh dự của nhà trường có thể thấy 4 khuôn mặt thân quen, nhưng lại trở nên kín tiếng ở các ngày hội. Đó không ai khác là bố mẹ của Lam Thiên và Lai Tử.

Bởi gia đình hai người họ đều là những người có quyền lực tối cao nhất nhì dị giới. Hàn Phong là Đại Ma Vương- người thống lĩnh dị giới nên tất nhiên ông có quyền lực tối cao nhất. Nhưng lại có người ngồi ngang hàng với ông đó chính là Nghiêm Cẩn- bố của Lam Thiên. Vì bố của cô là một người nắm giữ trong tay uy quyền và tài lộc chính nên đến cả chúa tể địa ngục cũng phải kính nể vài phần.

Cũng vì vậy thật khôn ngoan khi nói rằng Lam Thiên và Lai Tử quyền lực đều ngang hàng nhau.

Hạ Thu hứng hởi nói với mấy người bạn của mình:

- Xem kìa, 4 chỗ ngồi vinh dự đó đều là những người quyền lực tối cao của dị giới chúng ta. Đây là lần đầu tiên họ xuất hiện ở đây luôn đó. Họ thật ngầu quá đi\~



Hạ Thu đôi mắt như có hàng vạn ngôi sao trời vì đã nhìn thấy được những người mà bản thân thầm ngưỡng mộ. Đôi mắt ấy giống y đúc lần đầu tiên gặp Lam Thiên vậy. Nhưng Hạ Thu, Xuân Nguyệt, Thuỷ Diệu, Lãn Đồng và Hoàng Thiếu đâu hề biết rằng những người tối cao đang ngồi trên chiếc ghế vinh dự đó là bố mẹ của bạn mình cơ chứ.

Còn riêng Phong Tước là cháu của Lai Tử nên biết rất rõ việc này nên cũng chả mấy ngạc nhiên. Cậu ta thấy Cẩm Thu- mẹ của Lai Tử là toát mồ hôi hột, xanh xẩm có mắt mày mà dùng mọi cạc né tránh ánh mắt của bà. Những người khác thì hâm mộ, nhưng bộ ba hoàn cảnh như Lam Thiên, Lai Tử và Phong Tước thì mặt mày đều dường như biến sắc. Hoặc đúng hơn là chả mấy mong muốn việc bốn người họ sẽ xuất hiện ở đây. Bởi...

Một giọng nói non nớt của một bé gái cất lên bên cạnh mẹ Hoà Diễm:

- Mẹ ơi, sao còn tìm hoài không thấy chị gái đâu vậy?

Cái giọng nó đó không ai khác là cô em gái Lam Vân của cô. Đã có người em gái này thì đâu thể thiếu cái khuôn mặt khó ở của thằng em trai Mặc Ngôn của cậu. Dù Lam Thiên không ghét em mình, nhưng một khi cô bé đã đến đây thì đều sẽ bám dính lấy cô, khó lòng mà rời xa. Còn Lai Tử thì khỏi bàn, tình anh em của họ quá ư là ''ấm áp'' nên cũng chả muốn gặp nhau để vun đắp thêm tình cảm làm gì.

Bỗng dưng Lam Thiên bị lọt vào tầm ngắm của mẹ mình. Mẹ cô liền vẫy tay và nói to về phía cô:

- Lam Thiên, mẹ đây nè!

Cô lúc này hận không thể đào một cái hố để trôn mình. Ba người bạn của cô và hai ông bạn của Lai Tử đều ngờ vực quay ra nhìn Lam Thiên bằng ánh mắt kì lạ. Hạ Thu miệng thì mỉm cười nhưng tay thì liền véo vào người cô một cái rồi nói:

- Người chị em, chuyện này là sao vậy? Đây cần một lời giải thích.

Lam Thiên bị véo một cái cũng khá là đau nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng cười. Cô thủ thỉ to nhỏ với bạn của mình:

- Cuộc thi kết thúc mình sẽ nói nha. Bây giờ chúng ta sắp phải dự...



Cô còn chưa nói hết câu thì một thông báo nữa vang lên khắp cả kháng đài:

''Các phụ huynh và học sinh thân mến. Có lẽ tất cả mọi người đã biết đến ý nghĩa của việc triệu hồi ra thần thú và kí khế ước chủ tớ với thần thú được triệu hồi. Nhưng không ai trong chúng ta bắt buộc phải kí khế ước với thần thú được triệu hồi cả. Vì rất có thể các em sẽ không chấp nhận con thần thú này. Mỗi cấp bậc và năng lực ma pháp của các em sẽ tương đương với số con thần thú các em có thể kí khế ước chủ tớ được. Cấp bậc và năng lượng càng cao cho phép ta có thể kí khế ước với nhiều loài thần thú khác nhau. Và cấp bậc cũng như năng lượng thấp thì sẽ ngược lại.''

Thông báo vừa dứt thì một tiếng trống vang lên.

''Tùng''

Tiếng trống dừng lại thì thông báo lại tiếp nối vang lên xung quanh kháng đài rộng rãi:

''Các bạn đều nghe thấy phải không? Đó là tiếng trống bắt đầu khai màn cuộc thi này. Tôi cũng như toàn thể những người có mặt ở kháng đài này đều mong đợi vào cuộc thi của năm nay. Cuộc thi này là cuộc thi lâu đời do chính những người cổ nhân tạo dựng ra. Chúng ta là đời tiếp theo nên sẽ phải tiếp nối nó. Các em học sinh có mặt ở đây hãy tạo ra một kì tích cho năm nay. Tôi thay mặt toàn thể nhà trường mở màn cuộc thi “Học viện thần ma”. Chào mừng đến với lễ hội này.''

Lời thông báo đó vang lên thì tất cả mọi học sinh đều đã ngồi vào vị trí của bản thân và chờ tên gọi của mình vang lên.

Lam Thiên và Lai Tử là hai số liền kề và cách nhau bởi một người nên chỗ ngồi của họ cũng ngay cạnh nhau. Thực chất là do cậu đã đổi chỗ để ngồi cạnh cô, tiện cho việc phân tích. Và cứ thể hai người họ đã ngồi ngay cạnh nhau.

Ánh mắt và phong thái của họ khiến cho tất cả mọi đối thủ đều không kìm được mà nhìn lén hai ba lần. Tất cả đều biết rằng, năm nay sẽ khác với mọi năm.

Liệu ''kì tích'' có xảy ra?