Mẹ Hoà Diễm và Cẩm Thu tươi cười bước đến hai đứa con của mình. Lam Thiên thì được mẹ ôn vào lòng. Còn Lai Tử thì ''may mắn'' nhận được vỗ một cái thân thương vào lưng, làm cậu không kìm được ''hạnh phúc'' mà cười một cách gượng gạo.
Lam Vân cũng bắt đầu tươi cười chạy đến bên người chị gái của mìng mà ôm ấp:
- Chị ơi! Em nghe nói sẽ có 3 ngày cuộc thi! Cho nên gia đình mình ở đây tận 3 ngày và có phòng đặt từ trước nè.
Cô nghe vậy cũng chỉ cười xoà cho qua chuyện, bởi bản thân cô lúc này khá mệt mỏi. Cũng đúng thôi, từ hi vọng này đến hi vọng khác đều bị dập tắt chỉ trong cái chớp mắt nhẹ nhàng. Thử hỏi có ai không mệt mỏi cơ chứ.
Nhưng dù vậy cũng đâu thể nét buồn rầu xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh của em gái mình. Nên cô đành lòng nở một nụ cười dịu đang và ân cần xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái mình. Cô hạ thấp giọng với âm điệu mềm mại:
- Chị biết rồi! Ngoan nào! Ở trường có khá nhiều người nên em nhớ cẩn thận nha.
Lam Vân dụi dụi đầu mình vào bàn tay ấm áp của chị, cất lên tiếng nói ngọt ngào:
- Vâng ạ! Hẹn gặp lại chị vào ngày mai.
Mẹ Hoà Diễm cũng nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa con của mình. Bà quay sang nói với cô con gái lớn của mình:
- Hẹn con vào ngày mai nha.
Lam Thiên mỉm cười gật đầu:
- Vâng!
Bố Nghiêm Cẩn đứng một bên dùng ánh mắt sắc nhưng lại có chút trầm. Đôi mắt như đang truyền đạt như lời của bản thân ông. Cô và bố mình trước giờ luôn hiểu nhau. Thông qua ánh mắt trầm đậm đó thì cô cũng đoán được kế hoạch đang dần có chút rủi ro. Nhưng ông không hề than trách và đang cố gắng động viên cô. Tuy không dùng hành động hay lời nói thì ông vẫn luôn có cách thể hiện tình cảm cũng như sự tin tưởng, tín nhiệm dành cho đứa con gái của mình.
Lam Thiên hiểu ý của bố, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác ấm áp nhẹ bâng làm cho cô thoải mái hơn.
Bên phía gia đình cô thì ấm áp là vậy, nhưng bên phía gia đình Lai Tử thì có chút lành lạnh.
Mặc Ngôn nhìn cậu rồi khua khua tay:
- Nay nhìn mặt trông vẻ bất cần đời hơn mọi khi ha anh trai.
Cậu nghe thằng em yêu quý của mình nói vậy thì cậu nhíu mày lại. Ánh mắt cậu đầy sự phán xét, nhìn từ trên xuống dưới thằng em mình rồi lại thờ ơ ngáp dài. Dường như chả coi lời nói của đứa em mình lọt vào tai tẹo nào. Nhưng cậu lại quay ra tươi cười chào bố mẹ mình:
- Chào bố mẹ!
Mẹ Cẩm Thu và bố Hàn Phong cũng vui vẻ chào lại:
- Ừm! Chào con!
Em trai cậu thấy vậy, mặt tối sầm lại, ánh mắt hình viên đạn với sát khí nồng nặc ''trìu mến'' nhìn anh trai mình. Cậu bé cười mỉm rồi hít nhẹ đôi mắt lại, độ lộ một tia sáng loé qua. Miệng mấp máy cất lên với âm điệu lạnh người:
- Anh đây là điếc nên không nghe em nói gì? Hay là cố tình phất lờ.
Cảm nhận được sát khí từ em trai, cậu vẫn thản nhiên chả hề tỏ ra lo sợ. Ánh mắt cậu trở nên âm trầm, rồi cất lên giọng nói khàn khàn:
- Mày chào thì tao chào! Mày hỏi thì tao trả lời! Mày khịa thì sao tao phải đáp?
Thằng em cậu nghe vậy thì cười một cách méo mó và tức điên người, tiếng răng va chạm nhau như đang thể hiện sự kiềm chế của cậu bé. Nhưng rồi khi quay đầu sang phía khác, cậu bé mắt sáng lên khi nhìn thấy Lam Thiên. Thằng em cậu quay lại nhìn cậu rồi nở một nụ cười đầy sự ranh ma, táo tợn. Dường như cậu có một linh cảm có chuyện gì đó không lành đang chuẩn bị diễn ra.
Quả thật cái linh cảm ba đời không sai của nhà anh đã nói đúng. Cái thằng em quý tử của cậu liền tỏ ra dễ thương với ánh mắt mà trước nay cậu chưa từng thấy. Cậu nhóc liền tươi cười chạy đến ôm Lam Thiên một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Lâu rồi không gặp chị! Nhớ quá đi mất!
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cũng cảm nhận được cái hơi nóng bốc lên từ Lai Tử đứng gần đó. Cái ánh mắt đầy sư uy hiếp với nụ cười dịu dàng. Mặc Ngôn đang ôm cô thì đắc ý liếc xéo anh trai mình một cái rời nở một nụ cười đầy đắc thắng cũng không kém phần khinh bỉ. Cậu suy tính trong lòng: ''Ai mượn anh không biết nắm bắt trái tim của cruch ngay trước mắt cơ chứ! Anh còn non!''
Lai Tử và Lam Vân lúc này đều nhìn Mặc Ngôn bằng một ánh mắt ''thân thương''. Cả hai đều chùn một suy nghĩ rất chi là trẻ con: ''Sao nó lại dám ôm chị/ Lam Thiên chứ?''
Cô thấy vậy cũng nhanh chóng hiểu vấn đề liền cười tủm tỉm:
- Mấy người đang diễn hề tôi xem hay gì?
Bốn bậc phụ huynh cũng không nhịn được mà run người lên mà cố kìm nén tiếng cười. Mặc Ngôn cũng bắt đầu buông cô ra và quay mắt lè lười trêu trọc cậu anh trai ngốc của mình. Còn Lam Vân thì đang thầm trong lòng kế hoạch ''thủ tiêu triệt để'' cái thằng bạn thân bao lâu của mình.
Mặc Ngôn bấy giờ còn đang vui vẻ trêu trọc anh trai cũng bỗng dưng khựng người lại vì có một cảm giác điều tồi tệ gì đó sẽ xảy ra với bản thân cậu bé. Nhưng cậu nhóc vốn đâu biết đó là gì cơ chứ.
Mẹ Hoà Diễm thấy trời cũng bắt đầu cũng xế chiều thì liền nhanh chóng nhắc nhở:
- Bây giờ ai về nhà nấy, mai chúng ta liền gặp lại!
Nghe vậy tất cả đều khẽ gật đầu và nhanh chóng tạm biệt nhau để đi về. Lúc bấy giờ thì kháng đàu cũng chả có lấy bóng dáng ai.
Lam Thiên và Lai Tử thảnh thơi đi dạo cùng nhau trên con đường về kí túc xá của mình.
Sắc trời với những đám mây như đang được trộn lẫn giữa màu vàng của hoa cúc mùa thu, màu cam nhẹ những bông hoa thiên tiểu dịu dàng, hay đâu đó là màu đỏ quyến rũ sắc sảo của hoa hồng nồng thắm. Cảnh tượng thơ mộng như cái tâm hồn thơ ca của các tác giả văn học đang thẫn thờ suy nghĩ cho những câu từ nhí nhảnh. Vẻ đẹp đó còn được pha vào màu trắng phau của những cánh chim bồ câu mang đến bao hi vọng. Mặt trời của dị giới dường như đã bắt đầu mệt mỏi, mà ngáp dài vươn vai rồi nhẹ nhàng chạy ra sau đồi núi để chìm vào giấc ngủ. Cứ thế mà bầu trời lại dần dần tối lại, nhưng lại lấp la lấp lánh với những cánh sao trời lung linh. Ánh sáng dịu dàng nồng nàn của trăng làm cho bầu không khí đêm về thật dễ chịu. Khiến người khác chỉ muốn mãi ngưng động trong cái thời gian thoải mái này.
Cô vừa đi vừa chán nản mà nghịch ngợm đá những viên đá trên đường đi. Bất cẩn cô trượt chân liền suýt vất ngã. Lai Tử nhanh chóng phát giác ra mà đỡ cô. Cậu vừa quan tâm vừa tức giận nhìn cô gái ngốc của mình:
- Mày giỏi nghịch quá ha? Nếu tao không đỡ kịp thì mày đã bị ngã và bị thương rồi đó. Ngốc vừa!
Lam Thiên nghe vậy thì phồng má lên hờn dỗi và nghĩ thầm: ''Bộ thằng này không dịu đang chút được hay gì?''. Nhìn cô lúc này quả thật rất đáng yêu nên đã vô tình khiến cho trái tim cậu đã tan chảy.
Lai Tử thở dài một hơi rồi xoa xoa chiếc đầu nhỏ xinh của cô. Ánh mắt toát lên sự dịu dàng và cưng chiều khiến mọi cô gái mong ước mọi chàng trai sẽ nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương đó. Cậu vội vàng nhắc nhở:
- Về kí túc xá nhanh lên, đám bạn đang chờ đó.
Cô ngoan ngoãn gật đầu như một chú thỏ con đang vâng lời chú sói ranh ma này. Sau một hồi cả hai đã quay về kí túc xá.
Trở về kí túc xá của mình, cả hai bất giác nhớ lại chuyện trước khi tham gia cuộc thi thì lại đau đầu vì phải lo chuyện giải thích cho đám bạn về bố mẹ của bản thân họ nữa.
Cả hai trước khi về phòng của bản thân cũng không quên trao nhau cái ánh mắt thương cảm. Miệng mỉm cười nhưng một chút chết trong tim. Bản thân cả hai mệt mỏi đi vào phòng của mình.
Chào đón cả hai là ánh mắt đầy sự mong đợi và phán xét của những đứa bạn chí cốt của mình. Tất cả dường như đàn ngồi trên giường mong ngóng hai người họ trở về.
Cả hai bấy giờ bắt đầu công cuộc giải thích cho đám bạn của mình liên miên suốt tối. Cho nên sáng hôm sau hai thủ khoa của trường với quầng thâm gấu trúc trên mặt. Lam Thiên và Lai Tử chả hiểu sao đám bạn đều thức đến đêm muộn cùng họ, mà lại chỉ riêng hai người họ có quầng thâm trên mắt?
Thế là một buổi sáng bắt đầu với sự mệt mỏi và bơ phờ của hai con người oể oải này.