Nhiệm Vụ Của Địa Ngục!

Chương 73: Lá mùa thu.



Cuối cùng cũng đã tìm ra được người phù hợp. Nhưng về thân thế của người này thực sự rất đáng ngờ. Hơn nữa cả hai cũng không thể đoán chắc được liệu người này có thực sự vượt qua được bài huấn luyện cực nhọc của họ hay không.

Cuộc thi dành cho năm hai cũng đã chính thức kết thúc một cách suôn sẻ.

Dưới gốc cây cổ thụ sừng sững to lớn. Mùa thu đến cũng đã làm cho những chiếc lá xanh mơn mởn của ngày nào phai màu và ngả vàng. Không chịu đựng được, mà cứ thích thú cuốn theo làn gió rồi tự bức mình ra khỏi nhựa sống của cây, và cứ thế lá vàng rơi bay lượn trên không trung rồi đáp xuống. Tiếng xào xạc của những chiếc lá khô trên thềm đất. Tiếng vi vu nhẹ nhàng của làn gió thu, hay hương thơm dịu dàng của đoá cúc vàng. Khung cảnh yên bình lắm nhưng chợt nhận ra rằng có hai người đang lặng lẽ dựa lưng vào gốc cây đa đó.

Thoáng qua ánh sáng mật của nắng chiều cũng thấy rõ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú với những đường nét sắc sảo, góc nghiêng thần thái khỏi bàn. Đôi mắt đỏ như viên ruby càng làm cho khuôn mặt trở nên ấn tượng với vẻ đẹp hài hoà nhã nhặn. Dễ nhận ra nhất là mái tóc màu trắng ngọc trai nổi bật. Phải! Không ai khác là Lai Tử. Cậu tựa như chàng bạch mã hoàng tử của bao cô gái hay mơ mộng về chuyện tình đẹp như trong những câu chuyện cổ tích.

Theo kèm với chàng hoàng tử thanh tú, đâu thể thiếu một cô công chúa lộng lẫy kiêu sa. Phản phất qua ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu vào lúc xế chiều, một người phụ nữ với đôi mi cong dài diễm lệ đang từ từ mở đôi mắt đỏ bích ngọc của mình. Khuôn mặt trắng nõn nà với làn da mịm màng như em bé sáng bóng. Mái tóc bạch kim hiếm có xoăn nhẹ và bồng bềnh làm điểm nhấn với tóc mái ngang uốn nhẹ vào trong. Nhìn nàng tựa như một con búp bê sứ xinh đẹp làm ai ai cũng muốn khẽ chạm vào. Đó là Lam Thiên đang nhẹ nhàng dựa vào gốc cây đa cổ thụ.

Cả hai người họ âm thầm đi ra đây để điện cho một người. Cậu nhanh chóng lấy chiếc điện thoại của mình ra, tiếng tít tít vang lên khi cậu ấn những con số điện thoại. Sau một hồi thì tiếng tít tít cũng thay bằng tiếng rung của điện thoại. Chờ một lúc thì bên kia điện thoại cũng cất lên một tiếng nói:

- Chào chủ nhân, có việc gì cần sai bảo cho thần sao?

Câu nói của người bên kia đầy sự cẩn kính và tôn nghiêm khi sử dụng kính ngữ dành cho họ. Lam Thiên hạ thấp tông giọng, làm giọng nói vốn trong trẻo như tiếng chim hót của cô trở nên trầm thấp như một âm điệu lạnh. Cô cất tiếng nói:

- Việc hai ta nhờ ngươi lần này cần thực hiện cấp bách!

Nghe thấy giọng của một người con gái thì người bên kia điện thoại cũng chả mấy bất ngờ. Vì từ trước đến nay mỗi khi một trong hai người gọi thì cả hai sẽ luôn đứng bên cạnh nhau, hiếm có lúc họ gọi riêng cho người hầu cận này. Bên kia điện thoại nhanh chóng ra hiệu sẵn sàng nhận lệnh bằng giọng nói nghiêm túc:

- Thần sẽ dốc hết sức mình! Nên mong chủ nhân hãy yên tâm và giao nhiệm vụ cho thần. Và người hãy nói nhiệm vụ là gì đi ạ.

Lai Tử chớp lấy thời cơ mà dùng giọng chỉ thị giao nhiệm vụ cho kẻ hầu cận này:



- Nội trong tối mai hãy đưa tất cả thông tin và mọi tư liệu cá nhân của ''Trung Nhật'', học sinh năm hai của trường bọn ta.

Nhận được chỉ thị và trách nhiệm giao phó thì người hầu cận cũng nhanh chóng đáp lại:

- Vâng thưa chủ nhân!

Vừa kịp nói xong câu thì cuộc gọi của hai bên đã dừng lại với người tắt máy là Lai Tử.

Cậu nhàm chán ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ và ngước nhìn lên Lam Thiên đang đứng bên cạnh cậu:

- Ngồi xuống đi cho đỡ mỏi chân.

Cô nghe vậy cười nhẹ:

- Chả phải đúng hơn là mày bảo tao ngồi xuống cho mày đỡ mỏi cổ ngước nhìn lên sao?

Bị bắt bẻ có lẽ cậu sẽ khó coi lắm đó, nhưng ai mượn người này là cô cơ chứ. Nên cậu chỉ có thể cưng chiều mà bỏ qua mà thôi. Cậu cất tiếng nói dịu nhẹ như âm thanh của giai điệu của một khúc hát êm ái:

- Được rồi bà nội, ngồi xuống cho cháu đi! Không cháu mỏi cổ chết mất!

Lam Thiên bật cười rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh cậu và cùng cậu dựa vào gốc cây đa. Cô nhìn lên những chiếc lá vàng rơi xuống và tự hỏi:



- Lá vàng rơi như hai cung bậc cảm xúc khác nhau vậy.

Câu nói vốn chỉ tự lòng cô nói nhưng lại bất giác được chính cô cất lên. Cậu nghe cô nói vậy thì khó hiểu:

- Tại sao?

Thôi vậy, bản thân cô đã vô thức nói ra thì bây giờ phải dùng đến tri thức để giải thích. Cô khẽ nhặt một chiếc là phong ngả đỏ pha lẫn với màu cam rơi bên cạnh. Có lẽ là do một làn gió nào đó cuốn nó bay đến đây. Cô mỉm cười đưa nhẹ chiếc lá phong rồi chạm chiếc lá đó vào má của cậu. Và nhanh chóng đưa chiếc lá ra xa, dùng phép để khiến nó lơ lửng trên không trung. Bấy giờ cô mới trả lời câu hỏi của cậu:

- Mày thấy chiếc lá phong thu này có gì đặc biệt?

Cậu nghe vậy thì nhìn chiếc lá phong một hồi rồi đáp:

- Chả có gì đặc biệt cả.

Câu trả lời của cậu khiến cô chả mấy ngạc nhiên, vì dường như cô đã đoán được từ trước cậu sẽ nói như vậy. Lam Thiên cười mỉm rồi giải thích:

- Đúng như mày nói là nó chả có gì đặc biệt nhưng cách nhìn của mỗi người vào nó lại đang làm nó trở nên đặc biệt. Giả dụ như những người có tâm trạng buồn thì khi nhìn thấy những chiếc lá phong rơi xuống sẽ nghĩ đến sự chia ly và lời tạm biệt dang dở. Nhưng nếu tâm trạng vui vẻ thì lại thấy nó như là một sự bắt đầu cho một khởi sắc mới của mùa đông đến gần. Vì thế những chiếc là phong không đặc biệt này lại có hai cung bậc cảm xúc.

Cậu nghe xong cũng hiểu được câu nói đó của cô. Nhưng cậu vẫn thắc mắc một điều nên hỏi cô:

- Vậy sao mày lại nói về việc này? Bộ có chuyện gì sao?

Sự quan tâm ân cần của cậu càng làm cho trái tim cô trở nên ấm áp hơn. Lam Thiên không trả lời cậu mà chỉ nhẹ nhàng ung dung dựa vào vai cậu và ngủ thiếp đi. Cứ thế câu trở lời như bị mây gió cuốn đi không một lời đáp.