Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 110: Bắc minh thiện đột ngột nhảy ra



Nhà hàng vẫn như ngày hôm đó, kinh doanh vẫn phát đạt đông đúc.

“Chủ nhân, ngài có muốn đặt một phòng bao không?” Hình Uy thấp giọng hỏi.

Anh lạnh lùng liếc nhìn đại sảnh gần như là đông nghẹt, hầu như bàn nào cũng có khách hàng vây kín.

Bất giác nhíu mày, anh theo bản năng đưa tay lên che mũi, căn bệnh sạch sẽ của anh không quen chỗ đông người.

Mi tâm nhíu chặt nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đại sảnh, không khỏi cảm thấy hối hận vì đã ở đây!

Mặc dù nhà hàng Trùng Khánh khá nổi tiếng ở thành phố A, nhưng đối với anh, nó cũng chỉ là một nhà hàng bình dân!

Làm sao có thể xứng với một người có thân phận cao quý như anh?

Càng huống hồ, anh ghét ăn cay! Chậc chậc, nhìn chướng khí mù mịt ở đây kìa!

Anh vậy mà lại bị quỷ sai ma khiến đến đây, đúng là gặp ma mà!

“Đặt phòng bao sang trọng nhất!” Trong giọng nói của anh có chút nghiến răng nghiến lợi!

Trên trán Hình Uy khẽ toát mồ hôi, không biết lại đắc tội chủ nhân ở đâu rồi, vội vàng nhận lệnh: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi đặt.”

Hình Uy đang chuẩn bị đi đặt phòng bao, Bắc Minh Thiện khó chịu mà quét nhìn đại sảnh một cái, trong ánh mắt chê bai và khinh miệt đột nhiên bị một bóng ảnh làm sững sờ—

Trong ba giây, đôi con ngươi kinh ngạc của Bắc Minh Thiện nhanh chóng híp lại.

Một tia sáng lạnh lẽo loé qua, âm trầm thốt ra ba chữ: “Không, cần, nữa!”

Hình Uy có hơi ngạc nhiên, men theo ánh mắt của chủ nhân, khi anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô Cố ở bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Hình Uy mồ hôi nhễ nhại …

*

Đối mặt với sự nhiệt tình của Lưu Thắng Thiên, Cố Hạnh Nguyên cười gượng.

Lưu Thắng Thiên ăn đến mồ hôi đầy đầu, cười đến nỗi mắt sắp nhìn không thấy đâu luôn rồi, vui vẻ mà tiếp tục nói:

“Hạnh Nguyên, không biết khi nào có thể được gặp ba mẹ của cô đây?”

Cố Hạnh Nguyên sững sờ: “Cái này…”

“Ha ha, Lưu Ngọc có nhắc qua với tôi, nói cô là con gái riêng, tôi nghĩ ba mẹ cô chắc sẽ không phản đối chúng ta hẹn hò đâu. Như vậy thì mọi người cũng có thể sớm ngày ngồi xuống bàn bạc ngày tốt, tổ chức chuyện của chúng ta rồi, cô nói xem?” Lưu Thắng Thiên nói chuyện như một lẽ dĩ nhiên.

Cố Hạnh Nguyên trừng to hai mắt, có chút khó tiêu hóa lời nói của Lưu Thắng Thiên: “Có nhanh quá rồi không?”

Dù sao tối nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên a.

“Sao vậy được?” Lưu Thắng Thiên hờ hững lắc đầu: “Có rất nhiều người yêu nhiều năm rồi nhưng cuối cùng vẫn không ở bên nhau, nhưng có người yêu cả đời chỉ trong vỏn vẹn một giây! Hạnh Nguyên, tôi cảm thấy cô là chân mệnh thiên nữ của tôi đó, bây giờ tôi đã không đợi được nữa mà tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp mà chúng ta sẽ bên nhau trong tương lai rồi, không lâu sau, con cái cũng sẽ lần lượt ra đời, mấy đứa con có khi nào cũng sẽ thích ăn cay giống như chúng ta không…Chà, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi, thật là khiến lòng người phấn chấn a…Hạnh Nguyên nè, cô nói xem con của chúng ta sẽ giống cô hay là giống tôi đây?”

Vẻ mặt Lưu Thắng Thiên đầy say sưa, như thể anh ta đang chìm đắm trong bức tranh tuyệt đẹp trong trí tưởng tượng của mình rồi vậy…

Cố Hạnh Nguyên sững sờ, còn chưa kịp đáp lại lời nói của Lưu Thắng Thiên thì đột nhiên một cơn gió lạnh ập đến—

Cô theo bản năng co mình lại.

Một giây sau, một giọng nói như được phát ra từ địa ngục xuyên qua không trung mà truyền đến——

“Tôi thấy sẽ giống như một con heo!”

Cắt ngang tưởng tượng đẹp đẽ của Lưu Thắng Thiên

Trái tim Cố Hạnh Nguyên run lên, ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh lùng đã lâu ngày không gặp hiện lên trong tầm mắt, cô không khỏi trừng to hai mắt, kinh ngạc tột độ!

Bắc Minh Thiện khí thế đáng sợ mà đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên và Lưu Thắng Thiên.

Sống lưng Hình Uy ướt đẫm mồ hôi, nhanh chóng kéo ghế cho chủ nhân.

Bắc Minh Thiện mặt lạnh, ngồi thẳng xuống như thây ma!

Khuôn mặt Cố Hạnh Nguyên tái mét.

“Giống heo? Cái gì giống heo?” Lưu Thắng Thiên bị Bắc Minh Thiện đột nhiên xông vào làm giật bắn mình, theo phản xạ hỏi.

“Nói con của anh—” Bắc Minh Thiện nhướng mày, giọng nói lạnh như băng của anh nghiến ra từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng: “Giống một con heo!”

“Heo?!” Lưu Thắng Thiên lập tức giận đỏ mặt, trừng to đôi mắt vốn đã nhỏ xíu: “Anh có bệnh sao! Không thấy đã quấy rầy tôi và bạn gái của tôi ăn cơm sao? Cút đi cho tôi!”

Sắc mặt anh tuấn của Bắc Minh Thiện trở nên lạnh lẽo, khẽ híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Khẩu khí thật lớn! Mắt mù rồi đúng không, Hình Uy, giúp anh ta mở rộng tầm mắt đi!”

Cố Hạnh Nguyên sửng sốt, Bắc Minh Thiện có ý nói bóng gió là Lưu Thắng Thiên không có mắt đó!

Cô còn chưa kịp ngăn cản, Hình Uy đã nhanh tay lẹ mắt mà túm lấy mặt của Lưu Thắng Thiên, thuận thế, quệt một miếng tương ớt trên đĩa—-

Bốp một tiếng, quệt vào đôi mắt hí nhỏ xíu của Lưu Thắng Thiên…

“Á—” Tiếng kêu như mổ heo vang lên. Ngay lập tức thu hút những người ngồi ở bàn khác lũ lượt nhìn qua.

“Thắng Thiên!” Cố Hạnh Nguyên theo bản năng gọi một tiếng.

Sắc mặt Bắc Minh Thiện càng âm trầm hơn, thuận tay lấy một muôi canh nóng hổi, trực tiếp vung vào mặt của Lưu Thắng Thiên—

Vỗ vỗ lên má của Lưu Thắng Thiên, tư thế tao nhã, nhưng ngón tay lại tàn nhẫn.

“Mở to mắt ra xem rõ lão tử đây là ai? Dám kêu lão tử cút sao?!”

“Ai…” Đôi mắt nhỏ của Lưu Thắng Thiên bị tương ớt làm cay rát, trước mắt mờ mịt, lại bị Hình Uy kìm lại, không thể phản kháng, chiếc muôi canh nóng hổi vỗ lên mặt, đau lắm a, nước mắt rào rào chảy xuống…

“Đủ rồi!” Cố Hạnh Nguyên đột ngột đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt Lưu Thắng Thiên, rút khăn ướt trên bàn ra, đẩy muỗng của Bắc Minh Thiện ra, sau đó giúp Lưu Thắng Thiên lau tương ớt.

Từ đầu đến cuối, cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn Bắc Minh Thiện lấy một cái!

Lưu Thắng Thiên rơi nước mắt không ngừng, thấp giọng kêu gào, thu hút sự chú ý của không ít khách.

Thậm chí, có người còn len lén lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh…

Hình Uy thấy vậy, lập tức thả Lưu Thắng Thiên ra, nhanh chóng chặn trước cơ thể của Bắc Minh Thiện, che chắn những người có ý đồ chụp lén chủ nhân. Hình Uy cường tráng vạm vỡ, không tức giận nhưng vẫn uy vũ, khiến cho người phục vụ không dám tới gần.

“Hu hu cay quá…Hạnh Nguyên, bọn họ là ai?” Đôi mắt Lưu Thắng Thiên cay đến nỗi gần như mở không ra nữa.

Cố Hạnh Nguyên không có trả lời, cẩn thận lau tương ớt quanh khóe mắt cho anh ta, nhíu mày và thấp giọng nói: “Thắng Thiên, tôi đưa anh đến nhà vệ sinh rửa mắt một chút.”

“…Được.” Lưu Thắng Thiên đáng thương đồng ý.

Không ngờ, cô vừa đỡ Lưu Thắng Thiên đứng lên, thì cổ tay đã bị một lực đạo mạnh mẽ tóm lấy!

Cô quay đầu trừng Bắc Minh Thiện một cách dữ tợn, ánh mắt như muốn nói: Buông ra!

Tên đàn ông này nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào Cố Hạnh Nguyên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô vì con heo không có mắt này sao?!”

Lưu Thắng Thiên vừa nghe mình lại bị mắng là heo, hơn nữa còn là heo không có mắt, lập tức nổi trận lôi đình, híp đôi mắt cay rát quát: “Anh bị thần kinh đúng không—”

Nhưng vừa gầm lên, thì lập tức bị giọng nói còn lạnh còn trầm còn dữ hơn của Bắc Minh Thiện ngắt lại——

“Câm miệng cho lão tử đi đồ con heo!” Bắc Minh Thiện đột nhiên đứng lên, thân hình thẳng tắp cao hơn Cố Hạnh Nguyên một cái đầu, luồng khí phách mạnh mẽ lập tức chiếm lấy mọi tế bào giác quan của Cố Hạnh Nguyên bằng một lực hủy diệt!

Đôi mắt đen láy sâu như biển, thậm chí còn không thèm nhìn Lưu Thắng Thiên lấy một cái, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã hơn 20 ngày không gặp này!

“Lý do cô biến mất mẹ nó là vì một con lợn ngu ngốc không có mắt này sao?! Đã bàn tới việc gặp gia trưởng rồi sao? Thương lượng chọn ngày tổ chức luôn rồi! Thậm chí—” Anh ép sát cô.

“Mẹ nó còn bắt đầu hoang tưởng về việc sinh heo con luôn rồi, có đúng không?!”

Từng câu từng chữ, nghiến ra từ kẽ răng của anh.

Cơ thể Cố Hạnh Nguyên run lên.

Không khỏi lùi lại phía sau, khí thế âm lãnh của anh vẫn khiến cô ngạt thở!

“Hạnh Nguyên! Người này rốt cuộc là ai?” Lưu Thắng Thiên đột nhiên nắm lấy cánh tay của Cố Hạnh Nguyên, tầm mắt mờ mịt bị ớt cay làm cho không thấy rõ gì cả!

Cố Hạnh Nguyên hít một hơi thật sâu, an ủi nói: “Thắng Thiên, không sao đâu. Người này là kẻ điên, không cần quan tâm anh ta!”

Lưu Thắng Thiên còn chưa phản ứng lại.

Giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện bất giác cất cao âm điệu, lạnh băng băng mà thốt ra một tiếng——

“Kẻ điên?!” Tốt lắm! Người phụ nữ này đã ép sự điềm tĩnh mà anh vun đắp bao năm qua đến cực hạn!

Ngay lập tức, anh vớ lấy một ly rượu và tạt mạnh vào mặt Lưu Thắng Thiên.

“A…” Lại là một tiếng hét giống như mổ heo.

Khuôn mặt cay nóng vì tương ớt và bị bỏng do muỗng của Lưu Thắng Thiên, lại bị loại rượu có cồn này đổ lên, đó phải gọi là một nỗi đau xé tâm xé phổi a…

Cố Hạnh Nguyên hít một hơi lạnh, không dám tin mà trừng khuôn mặt anh tuấn đang âm u đến cực điểm kia: “Anh điên rồi sao!!!”

Đây là người đàn ông bị liệt cơ mặt luôn điềm tĩnh, biết kiềm chế và kiêu ngạo vô cùng đến không có bất kỳ hỷ nộ ái ố Bắc Minh Thiện đó sao?

“Tôi điên rồi đó!” Bắc Minh Thiện nghiến răng, sau đó đột nhiên kéo cô vào lòng mình: “Đi!”

Vừa nói xong liền sải bước lớn đi về phía cửa…

Cố Hạnh Nguyên theo bản năng phản kháng: “Tôi không đi!”

Thế nhưng, Bắc Minh Thiện là ai chứ?

Người phụ nữ mà anh đã quyết định đưa đi, há có chỗ cho cô phản kháng sao?

Hình Uy nhanh chóng đi theo sau chủ nhân.

Lưu Thắng Thiên vội vàng gào khóc, khươ tay trong không khí, lo lắng kêu lên: “Hạnh Nguyên…Hạnh Nguyên cô ở đâu…”

“Thắng Thiên—” Cố Hạnh Nguyên hoảng loạn đáp.

“Hạnh Nguyên…Hạnh Nguyên đừng vứt tôi lại…” Lưu Thắng Thiên bất lực mà khóc, sợ hãi mà khóc lên.

“Thắng Thiên…ưm…”

Cảnh này giống như là đôi tình nhân bị chia cắt đột ngột, gọi nhau một cách không nỡ.

Bắc Minh Thiện tức giận!

Dứt khoác dùng một tay bịt miệng Cố Hạnh Nguyên lại: “Ưm…”

“Im miệng! Cô còn dám kêu tên con heo đó lần nữa, tôi thề, lập tức huỷ hắn!”

Quả nhiên, chiêu này rất công hiệu. Cố Hạnh Nguyên ngoan ngoãn im lặng. Bởi vì cô tin, với bản lĩnh của Bắc Minh Thiện, huỷ diệt một người ở thành phố A là dễ đến thế nào!

Ai ngờ cái hành động này của cô càng khiến cho Bắc Minh Thiện tức đến suýt ói máu!

Âm trầm mà thốt ra: “Xem ra, cô thật sự rất bảo vệ con heo đó nhỉ, hửm?!”

Cố Hạnh Nguyên hoảng loạn lắc đầu, căn bản không địch lại sức mạnh ngang tàng của anh!

Vừa bị túm lấy một cách thô bạo vào lòng của anh, vừa bị lôi đi, lôi ra khỏi nhà hàng Trùng Khánh …

Để mặc cho Lưu Thắng Thiên ở lại khóc trời trách đất…

*

Ra khỏi nhà hàng Trùng Khánh.

Hình Uy lái xe tới.

Bắc Minh Thiện nổi điên rồi, mở cửa xe sau ra, hung hăng nhét Cố Hạnh Nguyên vào trong!

“Thả tôi ra—” Cô chạy trốn theo bản năng.

Ầm ~

Cửa xe bị đóng sầm lại và khóa chặt.

Cố Hạnh Nguyên sốt sắng: “Tên khốn! Bắc Minh Thiện anh rốt cuộc là đang náo loạn cái gì vậy hả?!!”

“Náo loạn?” Bắc Minh Thiện khó chịu mà kéo cà vạt ra, đôi ngươi đen láy sắc bén gần như bắn ra tia lửa: “Trong thời gian tôi nằm viện, cô không gọi lấy một cuộc điện thoại, thậm chí một lời hỏi thăm cũng không có, một câu cũng không để lại mà hoàn toàn biến mất, Cố Hạnh Nguyên, nên là tôi hỏi cô muốn náo loạn gì nới đúng!”

Cố Hạnh Nguyên cũng tức giận không nhẹ, đôi mắt xinh đẹp nhúng đầy lửa giận:

“Anh ở bệnh viện thì sao? Anh nhập viện cũng không phải tôi hại! Tại sao tôi phải gọi điện thoại, tại sao tôi phải hỏi thăm anh? Anh không là gì của tôi hết, anh có tư cách gì quản tôi?!”

Một câu nói của cô khiến anh không nói nên lời!

Thật vậy, cô là ai đối với anh chứ?

Ngay cả bản thân anh cũng không trả lời được câu hỏi này!

Bắc Minh Thiện nghiến răng: “Được rồi! Chuyện này tôi có thể không truy cứu cô! Nhưng ban đầu không phải đã nói sẽ làm bảo mẫu của con trai tôi sao? Tại sao mới quay người một cái đã không nhận rồi?”