“Woa, anh đẹp trai muôn năm!” Dương Dương cầm theo túi quà chạy về trong phòng mình giấu đi.
Diệp Long tuy rằng nhìn qua còn có hơi gò bó, còn không biết nên ở cùng với Dương Dương như thế nào, nhưng mà du sao Dương Dương cũng là một đứa bé tinh nghịch, suốt một tháng này anh cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng dần dần không quan tâm đến thân phận xấu hổ này nữa, vẫn giống hệt như trước kia, yên lặng bảo vệ Hạnh Nguyên, thậm chí là – bảo vệ con của cô.
Chỉ là lần này: “Hạnh Nguyên…” Anh liếc mắt nhìn Hạnh Nguyên, mặt mày có hơi khó xử.
“Diệp Long, mau vào ngồi đi, em vừa mới chuẩn bị bữa tối xong, lát nữa anh cũng ở lại ăn cùng đi?” Cố Hạnh Nguyên vừa dọn cơm, vừa cười nói.
Từ sau khi Diệp Long biết được cô là mẹ của Dương Dương và Trình Trình rồi, cô ở trước mặt Diệp Long cũng thoải mái hơn.
Diệp Long muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dồn hết can đảm nói: “Bà nội đến…”
Nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, mảnh vỡ chén sứ không cẩn thận cắt đứt ngón tay Cố Hạnh Nguyên, máu chảy ra, tim cô căng thẳng.
Cô quay đầu qua nhìn Diệp Long: “Anh nói, Giang Tuệ Tâm đã đến Úc rồi?”
Diệp Long mặt mày áy náy nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của cô, gật đầu: “Thật xin lỗi, Hạnh Nguyên, em mau đi xử lý miệng vết thương đi…”
Lạc Kiều gấp đến dậm chân, túm tay Cố Hạnh Nguyên chạy vào phòng bếp: “Đúng đúng đúng, Hạnh Nguyên, nhanh lên… Bây giờ cậu không thể chảy máu được đâu…”
Mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, lại cố chấp đứng đó không muốn nhúc nhích, sau lưng cũng cảm thấy lạnh lẽo: “Diệp Long, nói cho em biết, bà ta đến Úc làm gì?”
Mắt Diệp Long có chút áy náy: “Bà nội đang ở nhà Trình Trình… Bà, hình như hiểu lầm hai chúng ta…”
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên căng thẳng: “Hiểu lầm cái gì?”
“Lúc chúng ta đi đến Úc… Hình Uy tra được chúng ta ngồi cùng một chuyến bay, chú hai cho rằng… cho rằng hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn…”
Đùng, Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
“Bỏ trốn theo trai?!” Lạc Kiều nghe được mấy chữ này, kinh ngạc rống lên: “Bắc Minh Thiện đúng là không hổ danh là chú hai mà, tôi khinh cái chú hai nhà anh ta đó! Bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn làm mấy chuyện cũ rích như bỏ trốn theo trai chứ hả, sao anh ta không đi khám bác sĩ tâm lý đi?!”
Mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, đau khổ cắn môi lắc đầu: “Kiều Kiều, đừng nói nữa…”
Diệp Long nhíu mày, trong mắt toàn là nỗi áy náy: “Thật xin lỗi, Hạnh Nguyên. Anh không biết chuyện lúc trước anh trốn không kết hôn sẽ liên lụy đến em… Bây giờ ngay cả bà nội đều cho rằng chúng ta bỏ trốn cùng nhau. Bà nói… bà muốn gặp em…”
“Bà ta cũng biết em ở đây?” Đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên lạnh băng.
Diệp Long gật đầu, hoàn toàn không hề ý thức được lý do vì sao Cố Hạnh Nguyên lại hỏi như vậy: “Bà nội hỏi anh có phải anh bỏ trốn cùng em hay không, anh nói không phải. Sau đó bà lại nói bà không tin, nói là gặp em rồi sẽ rõ…”
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, đại khái đoán được nguyên nhân vì sao Giang Tuệ Tâm đến đây rồi.
Vì vậy, cô thở sâu, gật đầu nhìn Diệp Long nói: “Được, nếu bà đang ở chỗ Trình Trình, lát nữa em sẽ sang đó chào hỏi…”
Diệp Long đồng ý: “Được… vậy anh đi thông báo cho bà nội trước.”
Đợi Diệp Long đi rồi, thần kinh luôn căng thẳng của Cố Hạnh Nguyên lập tức suy sụp xuống.
Cô mệt mỏi ngồi xuống ghế, Lạc Kiều đang cẩn thận xử lý miệng vết thương cho cô.
“Hạnh Nguyên, cậu đừng có đau lòng, Diệp Long không biết cậu đang mang thai, nhưng mà không lẽ cậu không biết sao? Cậu đau lòng sẽ dễ động thai lắm…”
Đôi mắt Cố Hạnh Nguyên bắt đầu có hơi nước, cười khổ: “Kiều Kiều, tớ tưởng rằng bỏ trốn đến Úc rồi thì mọi chuyện sẽ yên bình, Giang Tuệ Tâm sẽ không truy cứu mọi chuyện nữa… nhưng thì ra không phải vậy…”
“Hạnh Nguyên, đừng khóc…” Lạc Kiều lau nước mắt cho cô.
Cố Hạnh Nguyên mới phát hiện ra, thì ra cô đã khóc ướt cả mặt, cô nắm chặt lấy tay Lạc Kiều, nghẹn ngào nói: “Kiều Kiều, tớ chưa bao giờ nghĩ đến, anh ta sẽ nhìn tớ và Diệp Long theo cách như thế… anh ta lại cho rằng tớ và Diệp Long bỏ trốn cùng nhau… Ha… Chẳng trách… Lúc trước tớ bí mật rời đi, lấy tính cách mạnh mẽ của anh ta nhất định sẽ đi bắt tớ, nhưng mà anh ta không có. Bây giờ cuối cùng tớ cũng biết được nguyên nhân rồi… Thì ra anh ta cho rằng tớ và Diệp Long bỏ trốn cùng nhau… Anh đã sớm biết tớ ở Úc, cho nên anh ấy mới xuất hiện trên báo Úc nhiều như thế, anh ấy dùng cách này để nói cho tớ biết, anh ấy không cần tớ nữa… anh ấy có thói ở sạch, anh ấy chê tớ…”
Nói đến câu cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên đau đến không chịu đựng nổi, nhào vào lòng Lạc Kiều khóc nấc lên…
Lạc Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, vì một người đàn ông như thế mà khóc, không đáng chút nào! Chúng ta không cần anh ta nữa, chúng ta cũng chê anh ta đi!”
Cố Hạnh Nguyên cắn môi, hai mắt chứa đầy nước: “Kiều Kiều, tớ không phải đau lòng những chuyện đó… tớ đau lòng là vì anh ta hoàn toàn không hiểu tớ, anh ta nghĩ tớ thành một con người thật dơ bẩn, anh ta cho rằng tớ là một người phụ nữ dơ bẩn dám chơi cả hai chú cháu… ọe…”
Vừa nhắc đến chữ dơ bẩn, cô theo phản xạ mà bắt đầu nôn khan.
So với năm năm trước, phản ứng nôn nghén lần này còn rõ ràng hơn nhiều.
Lạc Kiều thấy vậy lập tức luống cuống: “Hạnh Nguyên, coi như tớ xin cậu đó, đừng có khóc vì tên đàn ông khốn nạn kia nữa! Biến mẹ nó dơ bẩn gì đi, cả thế giới này chỉ có mình anh ta dơ thôi! Ngoan nha, đừng khóc nữa, vì bé con trong bụng, cậu nhất định phải mạnh mẽ lên…”
“Bé con, còn có bé con… Tớ nhất định phải mạnh mẽ… Ọe…”
Sau khi nôn nghén xong, Cố Hạnh Nguyên nghỉ ngơi một lúc, lại sửa sang lại quần áo, cô hơi trang điểm một chút để che đi gương mặt tiều tụy của bản thân.
Cứ như vậy, cô không muốn Lạc Kiều đi theo cùng, lập tức đi thẳng đến nhà Trình Trình…
Mới vừa đến đã thấy Trình Trình đứng cạnh cửa, giống như đã chờ cô từ lâu.
Lúc này, trên gương mặt của Trình Trình hiện lên vẻ lo lắng không giống bình thường, làm lòng cô căng thẳng.
Vào nhà, Trình Trình cùng cô vô cùng ăn ý mà không nói gì.
Giang Tuệ Tâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vô cùng ưu nhã uống trà. Bà ngẩng đầu lên nhìn Cố Hạnh Nguyên, giống như rất ngoài ý muốn nhưng lại như vẫn nằm trong dự kiến, bà nhìn Trình Trình: “Cháu ngoan, con về phòng làm bài tập trước đi, bà nội có chuyện muốn nói với cô ta.”
Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi đi vào phòng ngủ của cậu.
Cố Hạnh Nguyên thở sâu, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ đi đến trước mặt Giang Tuệ Tâm, mím môi chờ bà lên tiếng.
“Cô Cố, mời ngồi.” Giang Tuệ Tâm nhướng mày, mặt mày kiêu ngạo.
“Bà Bắc Minh không cần khách khí, muốn nói gì xin vào thẳng vấn đề đi.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Cố Hạnh Nguyên, châm chọc bật cười: “Ha ha, cô Cố đúng là có can đảm có đầu óc, thủ đoạn lại rất cao cường, chẳng trách hai chú cháu nhà họ Bắc Minh của tôi bị cô mê đến đầu óc mơ màng, đúng là yêu tinh tai họa đúng nghĩa mà!”
Mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, thầm nắm chặt tay lại: “Không lẽ bà Bắc Minh ngàn dặm xa xôi chạy đến Úc, chỉ là vì muốn gặp mặt trực tiếp, nhìn xem yêu tinh tai họa là như thế nào thôi sao?”
Đùng~!
Đột nhiên, tiếng chén trà đập mạnh vào bàn vang lên.
Bầu không khí đột nhiên nặng nề lại!
Cố Hạnh Nguyên nhìn nước trong chén trà của Giang Tuệ Tâm trào ra ngoài, trong lòng cô vô cùng căng thẳng.
“Cố Hạnh Nguyên, lúc trước cô nói cô muốn gả chồng, tôi chìu ý cô, sau nữa cô nói không muốn gả, nói đồng ý ra nước ngoài, tôi vẫn chìu đúng y cô… Nhưng mà tôi lại không ngờ là cô lại bám đuôi Trình Trình! Càng đáng giận hơn là cô còn xúi giục Diệp Long trốn không kết hôn! Đời này tôi cũng đã gặp qua đủ loại người, nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô! Sinh con cho chú, rồi lại xúi giục cháu cùng nhau bỏ trốn!”
Lưng Cố Hạnh Nguyên lạnh băng, tuy rằng đã sớm đoán được Giang Tuệ Tâm sẽ nói như thế, nhưng mà đợi đến khi thật sự nghe được, tim cô vẫn nhịn không được đau đớn: “Tôi không có! Tôi thừa nhận tôi đến Úc là vì Trình Trình, nhưng tôi không có xúi giục Diệp Long trốn kết hôn! Đó hoàn toàn là trùng hợp!”
“Trùng hợp? Cô là mẹ của Trình Trình, cô lại là mối tình đầu của Diệp Long, Trình Trình tới Úc, cô tới Úc, Diệp Long cũng tới Úc, trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến thế sao?” Giang Tuệ Tâm tức đến mức dùng tay vỗ ầm ầm lên bàn trà: “Cố Hạnh Nguyên, cô có biết cô đã hại chết Diệp Long rồi hay không? Thằng Thiện không chỉ phỏng tỏa hết toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Diệp Long, còn trục xuất Diệp Long ra khỏi nhà họ Bắc Minh nữa! Một người thanh niên có tiền đồ vô cùng rộng mở, cứ như vậy mà bị cô chặt đứt, Cố Hạnh Nguyên cô nhẫn tâm sao?!”
“…” Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Diệp Long bị trục xuất khỏi nhà họ Bắc Minh?”
Trời ơi, cô cũng chỉ mới biết việc này. Nhưng mà Diệp Long chưa từng nói chuyện này cho cô biết…
“Hừ! Đừng có giả vờ vô tội với tôi! Bây giờ Diệp Long hoàn toàn không có cách nào kiếm tiền, mặc kệ cậu ta đi đến nơi nào, chỉ cần báo tên Bắc Minh Diệp Long ra, sẽ không có ai dám nhận cậu ta cả! Nếu không phải ông nội của cậu ta lén cho cậu ta chút tiền, sợ là bây giờ cậu ta đã sớm chết đói ở đầu đường Sydney rồi! Mà tất cả những chuyện này đều do cô gây ra? Cô có biết chuyện bị trục xuất khỏi nhà họ Bắc Minh có ý nghĩa gì không hả? Có nghĩa là cả đời này Diệp Long đều không có cơ hội đạt được thành công!”
Giang Tuệ Tâm nói đến chỗ kích động, nước mắt lưng tròng: “Thằng bé Diệp Long kia từ nhỏ đã bị Thiện đè ép, vất vả lắm mới có thể về lại nhà họ Bắc Minh, dần dần đạt được sự tán thưởng ngầm của Thiện, nhưng mà rốt cuộc cậu ta đã làm sai cái gì hả? Cậu ta chỉ yêu lầm cô mà thôi! Cố Hạnh Nguyên, coi như tôi cầu xin cô đó, cô rời khỏi Trình Trình, rời khỏi Diệp Long, rời khỏi Thiện, rời khỏi tất cả mọi người nhà họ Bắc Minh của tôi đi… Hai chú cháu bọn họ gặp được cô, hoàn toàn là một tai họa…”
Nghe đến đây, cổ họng Cố Hạnh Nguyên nghẹn lại: “Thật ra tôi… tôi không hề có ý muốn cướp Trình Trình đi, tôi chỉ muốn đứng bên cạnh nhìn bé trưởng thành là được rồi… Tôi cũng không ngờ Diệp Long sẽ vì tôi, mà bị Bắc Minh Thiện hiểu lầm đến như thế… bà Bắc Minh…”
Cô thở sâu, nước mắt lưng tròng: “Cho dù tôi không đi, bà cũng sẽ dễ dàng bỏ qua. Bây giờ, tôi chỉ hy vọng một việc…”
“Chuyện gì? Cô nói đi, chỉ cần cô thật sự chịu rời đi, chuyện gì tôi cũng sẽ hứa với cô!” Giang Tuệ Tâm lau nước mắt.
Cố Hạnh Nguyên chớp mắt, mới phát hiện ra Trình Trình không biết đá đứng ở cửa từ lúc nào, đang yên lặng khóc thút thít…
“Trình Trình…” Cố Hạnh Nguyên khàn giọng kinh ngạc nói.
Giang Tuệ Tâm hoảng sợ! Vội vàng nhìn qua, đã nhìn thấy Trình Trình khóc đến lấm lem mặt mày, đau lòng gọi: “Cháu ngoan, lại đây với bà nội…”
Lại không ngờ là Trình Trình lại chạy ào đến ôm lấy đùi của Cố Hạnh Nguyên, lần đầu tiên trong đời cậu bé mất khống chế mà òa khóc lên nói: “Bà nội, bà đừng đuổi mẹ đi mà…”
Tiếng mẹ này của Trình Trình, làm cả hai người phụ nữ đều xúc động.
Nước mắt Cố Hạnh Nguyên tuôn trào, kích động bế Trình Trình lên: “Bé ngốc, bà nội không có đuổi mẹ đi, bà nội chỉ muốn Trình Trình có thể yên tâm học tập thôi…”
Một cô gái tốt bụng như cô quyết định giữ mặt mũi cho Giang Tuệ Tâm trước mặt đứa bé, cô không muốn Trình Trình sẽ hận bà nội của cậu, không hy vọng tâm hồn bé bỏng của cậu phải gánh chịu quá nhiều chua xót.
Giang Tuệ Tâm hơi bất ngờ nhìn Cố Hạnh Nguyên, không ngờ cô sẽ nói đỡ cho bà, bà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trình Trình: “… Cháu ngoan, con đã nghe hết những lời lúc nãy rồi sao? Hay là… con đã sớm biết cô ta là mẹ của con rồi?”