Nhưng đây chỉ là cách nói để tránh Dương Dương càng lớn càng tò mò ba mình là ai thôi.
Huống hồ, câu hỏi này Cố Hạnh Nguyên không bao giờ có thể trả lời được cho con trai mình.
Bởi vì ngay cả chính bản thân cô cũng không biết!
Hừm, thật thất bại đúng không?
Trình Trình mở to đôi mắt tròn xoe, trong sáng lên nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Biểu hiện của cô rõ ràng là đang nói dối.
Nhưng Trình Trình thông minh đã không lột trần cô chỉ là đột nhiên đồng cảm với Dương Dương thôi. Xem ra, từ nhỏ cậu đã không có mẹ, còn Dương Dương từ nhỏ đã không có ba.
“Haha, gần đây Dương Dương sao vậy? Lạ quá, con cứ hay hỏi mẹ mấy câu hỏi này.” Cố Hạnh Nguyên ôm thằng bé trờ lại giường: “Ngoan nào, đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ ngon nhé?”
“Chúc ngủ ngon bảo bối.” Cố Hạnh Nguyên hôn nhẹ lên trán cậu rồi mỉm cười rời đi.
“Mẹ…” Đột nhiên Trình Trình túm lấy bàn tay của cô.
“Bảo bối, có chuyện gì thế?”
“Chuyện đó…” Trình Trình cẩn thận nói: “Con nghe các bạn cùng lớp nói, có một cửa hàng văn phòng phẩm ở số 189 đường Queen’s East, mẹ có thể đến đó mua cho con một hộp bút chì màu được không? Ngày mai bọn có tiết học vẽ ở lớp cần dùng.”
“Bút chì màu sao?” Mặc dù Cố Hạnh Nguyên vẫn cảm thấy gần đây Dương Dương có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, nhưng sau cùng, đó vẫn là con trai cô, cô không nghi ngờ cậu bé, mỉm cười gật đầu: “Được rồi, mẹ về mua cho con.”
Trình Trình lúc này mới an tâm, ngủ tiếp …
***
Cố Hạnh Nguyên đi ra ngoài.
Bây giờ là 1,2 h sáng rồi, cô biết đi đâu tìm người chứ?
Tên Bắc Minh Thiện này đúng là làm khổ người khác.
Cô vẫy một chiếc taxi.
Ngồi vào trong xe, cô bảo tài xe chạy vòng quanh thành phố A, cô nhìn trái nhìn phải qua cửa sổ.
Cho dù đó là tên say rượu, gã ăn xin, cô đều ước gì là tên đó!
Thật không may, điều đó là không thể nào. Một công tử giàu có Bắc Minh Thiện đó, làm sao có thể ngồi xổm ở đầu đường lúc nửa đêm cơ chứ?
Không bao lâu sau, xe đã chạy chậm lại.
“Thưa cô, trước mặt là đường Queen’s East, ở đó có nhiều xe, không vào được. Cô có muốn đi chỗ khác không?”
“Đường Queen’s East?” Cố Hạnh Nguyên nhớ lại câu nói của con trai mình: “À, không cần đâu, tôi xuống xe, cảm ơn bác tài.”
Sau khi xuống xe, cô đứng ở ngã tư đường Queen’s East, ánh đèn neon trên đường phố làm cô hoa mắt, không ngờ ban đêm ở đường Queen’s East thành phố A lại náo nhiệt như vậy.
Nhưng…
Câu lạc bộ đêm?
Karaoke?
Tiệm mát xa?
Quán bar?
Những biển quảng cáo bên đường có thể nói là cái sau nổi bật hơn cái trước!
Ô tô riêng gần như đỗ kín hai bên đường.
Cố Hạnh Nguyên càng nhìn càng cảm thấy sai sai, làm sao mà có cửa hàng văn phòng phẩm nào Dương Dương nói ở đây được chứ?
Còn nữa, cô lục lại trí nhớ, mới nghĩ ra rằng đêm hôm như thế này, cửa hàng văn phòng phẩm cũng không mở cửa.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cô vội vàng đi đến trước đường Queen’s East. Đi qua số 36… số 78…số 136 đường Queen’s East.
Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên dừng lại trước một biển quảng cáo nhấp nháy đèn xanh đỏ của một nhà hàng!
Trên tấm biển viết: Hộp đêm Hot Hot Hot.
Địa chỉ trên tấm biển là: số 189 đường Queen’s East.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là dưới tấm biển quảng cáo bên đường có một chiếc xe limousine màu đen đỗ ở đó!
Biển số xe: AXXXXX
Chiếc xe này là chiếc xe mà cô vô tình dùng nó như một chiếc gương tối hôm đó, có hóa tro thì cô cũng nhận ra nó!
Xe của Bắc Minh Thiện!
Chà!
Cô tức giận đến mức muốn hỏi thăm mẹ anh ta!
Ba anh ta tìm anh ta muốn chết, mắng cô cả nửa ngày, Huyền Kim gì đó của anh ta đang ở trong bệnh viện còn chưa biết sống chết như thế nào, mà anh ta còn có thời gian rảnh rỗi tìm gái làng chơi trong hộp đêm, mua vui hưởng lạc, uống rượu ôm gái?
Một giây sau, cơn giận dữ bùng nổ trong cô, cô giận dữ lao vào trong hộp đêm này…
***
Hộp đêm Hot Hot Hot, phòng VIP.
Mùi rượu nồng nặc bao trùm không gian.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngồi trên ghế sofa da, buồn buồn uống rượu.
“Cậu hai Bắc Minh, đừng uống nữa, đã mấy giờ rồi, nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thôi.” Người nói là Sở Dung Triết ngồi xụi lơ ở sofa bên cạnh.
Nếu nhà họ Bắc Minh là niềm tự hào nhất của thành phố A, thì nhà họ Sở là thế lực đen tối kinh hồn đáng tởm nhất của thành phố A.
Nếu nói Bắc Minh Thiện là người có xuất thân từ gia đình giàu có, quyền lực, có gia thế, còn Sở Dung Triết là một con cháu đời thứ hai của thế lực ngầm.
Sở Dung Triết và Bắc Minh Thiện giống nhau, đều là con cháu thế hệ thứ hai trong gia đình.
Rõ ràng là hai người không liên quan tới nhau, nhưng lại trở thành bạn bè thân thiết.
Thấy Bắc Minh Thiện vẫn im lặng, Sở Dung Triết không thể nhịn được nữa: “Nếu là anh bị thất tình đến chỗ tôi uống rượu giải sầu, tôi không phản đối. Nhưng ngay cả khi tất cả đàn ông trên thế giới thất tình thì cũng không đến lượt Bắc Minh Thiện anh thất tình, anh uống vì cái gì chứ?”
Bắc Minh Thiện ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Dung Triết rồi vẫn tiếp tục im lặng uống rượu.
Ánh nhìn này làm Sở Dung Triết tim đau nhói.
“Ôi mẹ ơi, cậu hai Bắc Minh, coi như là tôi cầu xin anh đi, đừng uống Lafite mà tôi trân quý như uống nước lã vậy đi, tôi thực sự không đủ khả năng đâu…” Anh ta đang tiếc rượu của mình.
Bắc Minh Thiện nhìn vẻ xoắn xuýt của anh ta, bất đắc dĩ nói: “Đi về kho của tôi lấy một thùng đến!”
“Được thôi, anh nói đó, tôi sẽ không khách khí nữa!” Sở Dung Triết lập tức cười lớn.
Đột nhiên, sầm!
Cánh cửa hộp đêm bị đạp mạnh ra.
“Thưa cô, cô thực sự không thể vào…”
“Bắc Minh Thiện! Tên khốn Bắc Minh Thiện, tôi biết anh đang ở trong đó… tránh ra…”
Cùng với một tiếng động lớn, Cố Hạnh Nguyên lao vào như một con sử tử với đôi mắt đỏ ngầu.
“Xin lỗi, cậu hai Bắc Minh, cậu hai Sở, chúng tôi không ngăn được cô ta…”
Sở Dung Triết vừa nhìn người phụ nữ đột nhiên xông vào, vừa lén nhìn phản ứng của cậu hai Bắc Minh, khoát tay: “Được rồi, các anh ra ngoài đi.”
Cố Hạnh Nguyên bước vài bước tới chỗ Bắc Minh Thiện, cướp lấy ly rượu của anh!
Lúc này, Sở Dung Triết sững sờ trợn tròn mắt.
Bắc Minh Thiện nhướn mày vẻ không vui, ngước mắt lên..
Một khuôn mặt mộc xinh đẹp, thanh thuần đập vào mắt, khuôn mặt chỉ nhỏ cỡ bàn tay anh, đang đỏ bừng lên vì tức giận như hoa đào nở, đôi mắt thông minh trong sáng, rực lửa, hàng mi dài chớp chớp, sáng như sao, mũi nhỏ cao thẳng, môi anh đào nhỏ xinh.
Trong lúc hốt hoảng, tim anh như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Đây là lần đầu tiên anh thấy khuôn mặt mộc của cô.
Không ngờ bỏ đi lớp trang điểm, cô lại có khuôn mặt trắng nõn, mịn màng, không tỳ vết như thế này …
“Bắc Minh Thiện, đồ khốn, ai cũng tìm anh sốt vó lên, anh thì hay rồi, nhàn nhãn ở đây uống rượu mua vui, anh có biết ba anh mắng tôi thậm tệ như thế nào không!”
Ngay khi Cố Hạnh Nguyên vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế sofa vui vẻ uống rượu liền bùng nổ tức giận.
Nhưng trong thực tế, cô cũng không bùng nổ như vậy.
Sở Dung Triết ở bên cạnh miệng há hốc. Anh ta thề rằng, từ khi biết cậu hai Bắc Minh bao nhiêu năm qua đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người phụ nữ dám nổi nóng với cậu hai Bắc Minh, trời ơi, người phụ nữ này rốt cuộc là ở đâu ra vậy?
Bắc Minh Thiện nheo mắt lại: “Cô nói tôi cái gì?” Hôm nay anh đã uống không ít rượu, và có một thứ trong cơ thể anh không an phận, đang bắt đầu gây rối.
“Tôi nói anh thì hay rồi, nhàn nhã ở đây uống rượu mua vui…”
“Câu trước đó!” Anh lạnh lùng ngắt lời cô.
“Bắc Minh Thiện, tên khốn… anh…”
Ê…
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy cơ thể mình bị kéo mạnh, từ khốn “nạn” chưa kịp nói ra đã bị nhấn chìm trong cổ họng rồi.
Đôi môi mỏng, lạnh, mang theo sự trừng phạt công thành đoạt đất, cướp hết vị ngọt trong miệng cô …
Anh không ngờ rằng hương vị môi cô lại ngọt ngào đến thế, thậm chí còn ngon hơn cả rượu.
“A…”
Đôi môi quấn lấy nhau nồng nhiệt, cô muốn thoát ra, nhưng lại bị anh kẹp chặt cơ thể lại, chỉ có thể thụ động chấp nhận vị rượu trong đôi môi anh, từng làn sóng kích thích cảm giác mong manh của cô.
Trái tim, dường như có hàng nghìn con nai đang chạy loạn, làm xáo trộn trái tim cô.
Cô không có thời gian để đóng cánh cửa trái tim rộng mở, mùi hương chỉ thuộc về Bắc Minh Thiện đã mạnh mẽ, ngang nhiên tiến vào như vậy.
Cô sững sờ.
Sở Dung Triết nhìn hai người từ phản kháng, đến đấu tranh, đến ôm ấp lẫn nhau.
Tâm trạng anh ta cũng từ ngạc nhiên, kinh hoàng đến vui vẻ, tâm trạng đó phải dùng tàu lượn siêu tốc mới có thể hình dung ra được.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của nhau bao lâu thì Sở Dung Triết đứng nhìn bấy lâu.
Cho đến khi, điện thoại đột nhiên đổ chuông ‘Lão hồ ly gọi, lão hồ ly gọi…’ làm gián đoán nụ hôn của hai người!
Cố Hạnh Nguyên bừng tỉnh lại!
Sử dụng hết sức mạnh đẩy Bắc Minh Thiện ra, tay vội vàng cầm lấy điện thoại.
Giọng Bắc Minh Chính như chuông đồng vang lên: “Cố Hạnh Nguyên, cô rốt cuộc là…”
“Tìm thấy rồi!” Không đợi Bắc Minh Chính hét xong, cô đã vội vàng ngắt lời ông ta, nói: “Cậu hai nhà ông đã tìm thấy rồi!”
Cô ngước mắt lên nhìn Bắc Minh Thiện, thấy người đàn ông này đã trở lại lạnh lùng như trước như thể không có gì xảy ra, anh thậm chí còn có thể bình tĩnh và kiêu ngạo đến nỗi trông anh không giống một phàm nhân!
“Bảo nó nghe điện thoại!”
Bắc Minh Chính hạ lệnh, Cố Hạnh Nguyên miễn cưỡng đưa điện thoại đến tai Bắc Minh Thiện, dùng ngôn ngữ cử chỉ nói: “Ba anh!”
Bắc Minh Thiện nhếch mép, cầm lấy điện thoại: “Alo…”
Một lúc sau, Bắc Minh Thiện sầm mặt cúp điện thoại, đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa.
“Yo~, cậu hai Bắc Minh, cuối cùng anh cũng chịu đi rồi?” Sở Dung Triết cười suồng sã, sau đó đảo mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Này, cô gái xinh đẹp, xem ra sức quyến rũ của em gái rất tốt…”
Cố Hạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng phát hiện ra hóa ra trong phòng còn có một người nữa nhưng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Dung Triết, cô lại kinh ngạc.
“Cái đó, anh là…”
“Haha, tôi là Sở Dung Triết.” Sở Dung Triết mỉm cười, đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, cũng là trước mặt Bắc Minh Thiện, cố ý nháy mắt: “Đến bây giờ vẫn độc thân, không có thói quen xấu, có xe có nhà có tiền, em có muốn cân nhắc về anh không, cô gái xinh đẹp?”
Nghe thấy lời trêu chọc của anh ta, Cố Hạnh Nguyên mỉm cười.
“Haha, tôi tên là Cố Hạnh Nguyên, rất vui được biết anh!” Cô lịch sự tiến đến.
Tính cách tự do và phóng khoáng của Sở Dung Triết ngay lập tức nhận được thiện cảm của cô.
Nếu Bắc Minh Thiện là người đàn ông lạnh lùng băng giá điển hình thì Sở Dung Triết là kiểu quyến rũ, mày mắt rạng rỡ, quả thực là một yêu nghiệt sống!
Cố Hạnh Nguyên không khỏi thở dài.
Có người đàn ông nào trên thế giới này đẹp đượ như Bắc Minh Thiện và Sở Dung Triết chứ?
Chưa kể họ luôn hợp nhau!
Cảnh này lọt vào mắt Bắc Minh Thiện làm anh hơi nhức mắt.
Anh liền trợn mắt lườm Sở Dung Triết rồi không nói một lời nào, kéo Cố Hạnh Nguyên rời đi.
“Hạnh Nguyên về thong thả nhé, lần sau gặp lại ~” Sở Dung Triết nhíu mày, gọi Hạnh Nguyên ngọt ngào như thế.
Bắc Minh Thiện kéo chặt Cố Hạnh Nguyên nhanh hơn.
“Đúng rồi, cậu hai Bắc Minh, đừng quên anh nợ tôi một thùng rượu ở trong kho của anh nhé…”