Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 252: Bảo bảo hiếu kì



“Oa a, thì ra anh chàng ngầu điển trai này mới là chủ nhân à. Cô gái, nhìn cậu ấy có vẻ rất căng thẳng đó, mau nhận lời cầu hôn của cậu ta đi...”

“Kém thế, người trẻ tuổi đùa giỡn một chút hát biến điệu là chuyện rất bình thường, đã đến Uỷ ban nhân dân rồi thì ký tên đăng kí rồi về nhà lại đùa nghịch đi thôi, ha ha......

“Đúng rồi đúng rồi đấy, cô đừng đùa nữa, anh ấy đẳng nào cũng đã đeo nhẫn cho cô rồi, cô theo anh ấy về đi......

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy những này lời đàm tiếu này quả thực muốn thổ huyết!

Những này người hóng chuyện qua đường này có hiểu sự thật không vậy? Sao tất cả đều nghiêng về phía Bắc Minh Thiện chứ!

“Im đi! Các người biết cái gì chứ! Đừng ở đây nói hươu nói vượn!” Cô tức giận đến hét vê phía đám người!

Dọa làm cho đám người sững sờ.

“Ôi, cô gái này tính tình cũng không nhỏ đâu! Nói hai câu cũng không được nói”

“Thật làm khó cho cậu thanh niên đẹp trai này. Cưới vợ cần ngoan hiền, cô gái này thoạt nhìn thì xinh đẹp, nhưng là không hiền lành thì có ích gì chứ!"

Bắc Minh Thiện lập tức trợn mắt hét lên.

“Ai mẹ * dám nói xấu cô ấy một câu! Ông đây xé xác.

Cậu Thiện uy vũ.

Đám người câm như hến.

Cố Hạnh Nguyên thắt chặt tim.

Lập tức, anh đưa tay qua vai, ôm cô vào lòng, thấp giọng thì thâm bên tai cô: “Còn không nỡ đi à? Có phải là muốn tiếp tục để người ta xem kịch không?”

Lần này, cô không phản kháng.

Đầu nép tới cúi thấp, đi theo Bắc Minh Thiện nhanh chóng rời khỏi Uỷ ban nhân dân......

Việc đi đăng kí kết hôn cuối cùng cũng kết thúc.

Trở lại trong xe, Bắc Minh Thiện nghiêng người sang, giúp cô thắt chặt dây an toàn.

Động tác nhỏ nhưng nhìn lại có vẻ rất đương nhiên: “Đồng ý với tôi, đừng qua lại với Vân Chi Lâm nữa, được chứ?”

Giọng nói nhẹ nhàng lướt qua bên tai khiến cô nín thở.

“Không được! Anh ta hiện tại là cấp trên của tôi. Hơn nữa, một thời gian nữa tôi còn tham gia phần thi tư pháp của thành phố A, còn phải thỉnh giáo anh ta một vài vấn đề”

“....." Sắc mặt anh tối sầm.

Ngón tay đưa lên tay lái, nằm chặt. Nổi gân xanh. “Chỉ cần mẹ anh ta còn sống một ngày, em cũng đừng nghĩ việc gả làm con dâu nhà họ Vân!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cô liếc qua chiếc nhẫn bắt mắt trên ngón áp út, sắc mặt hơi tái nhợt: “Tôi cũng không nghĩ sẽ gả cho anh ta! Hôm nay còn phải cám ơn anh đã báo cho bà Vân, không thì tôi cũng không biết sẽ kết thúc như thế nào! Nhưng mà Bắc Minh Thiện, tôi không gả cho Vân Chi Lâm không có nghĩa là tôi thuộc về anh! Tôi không phải đồ của anh!”

Nghe được lời nói này, sự căng thẳng trong anh lúc này mới được thả lỏng.

Khóe miệng anh không khỏi cong lên: “Chờ em nhận được bằng luật sư, cũng đừng ở chỗ Vân Chi Lâm làm việc nữa, có thể tới công ty của anh làm nhân viên cố vấn luật......

“Không cân đâu!” Không đợi anh nói xong, cô từ chối!

Từng làm thư ký của anh, nhục nhã còn chưa đủ sao?

Cô sao có thể trở về công ty của anh, lại cho anh một cơ hội xỉ nhục cô lần nữa chứ?

“Đến khi đó, chúng ta sớm đã kết thúc mối quan hệ hiện tại rồi, không nợ gì của nhau rồi” Giọng nói của cô hoà hoãn lại, bình tĩnh lại cô nói.

Ý là thay cưới một khi kết thúc, cô và anh cũng không cần tiếp tục gặp mặt.

Sắc mặt anh cứng đờ.

Nhíu lông mày, khởi động xe, lái rời Uỷ ban nhân dân.

Cố Hạnh Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn xem phong cảnh ven đường của thành phố A phồn hoa. Cô rất yêu thành phố này, nhưng vì sao thành phố này lại tổn thương như thế?......

Đêm nay, sau khi dỗ hai đứa bé đi ngủ, cô lại ôm quyển sách pháp luật dày, bật đèn đọc trong đêm.

Thời gian ở Sabah phảng phất như một giấc mơ đẹp.

Trở lại thành phố A, tất cả lại trở vê bộ dạng lúc trước.

Cô muốn tiếp tục ước mơ nghề nghiệp, vì bọn nhỏ làm một tấm gương.

Gần hai giờ sáng, Bắc Minh Thiện chạy đến.

Anh dùng chìa khoá dự bị mở cửa.

Như người chồng về nhà muộn, dáng vẻ mệt mỏi, hơi rượu phảng phất,

Anh ngước nhìn thì thấy một người đang ôm sách nằm ngủ trên sofa.

Thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn khuôn mặt trắng hông xinh đẹp, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.

Tắm rửa xong đi ra, anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào căn phòng lộng lẫy đối diện.

Lúc trước anh mua ngôi nhà, phòng đối diện là để cô ở. Sau khi sửa xong cô cũng chẳng ở mấy.

Đêm nay, cuối cùng cũng đã dùng đến.

Cố Hạnh Nguyên trong mông lung, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, có loại cảm giác không nỡ, tay cô ý thức chạm đến một vật ấm áp. Đó là ngực của anh. Cô nhắm hai mắt, phát ra một tiếng: “Ừm..”

Làm cho cơ thể anh căng thẳng.

Nhóm lên một ngọn lửa...

Những ngày này, chuyện của công ty, chuyện cha mẹ, còn Phỉ Nhi......

Bận đến quay cuồng khiến anh không có thời gian ở bên cô.

Tiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng bỏ đặt cô lên chiếc giường King-size Giường lớn...

Ánh đèn hoa hồng tinh xảo, anh nhìn chăm chú gương mặt oval, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên làn da trắng nõn của cô....

“Nguyên Nhi... Thật hi vọng giấc mơ này là mãi mãi...”

Nói xong anh không kìm lòng cúi xuống hôn lên môi cô......

“Ưm.."

Đêm, im ẳng......

Sáng sớm.

Một tia sáng chiếu tới khiến Cố Hạnh Nguyên tỉnh giấc

Vô thức mở to mắt, đập vào mắt cô là một gian phòng trang hoàng xa hoa, kiểu dáng Châu Âu.

“A... Cô giật nảy mình, bật dậy.

Chiếc giường cực lớn. Bên trên cũng chỉ có một mình côi

Đây là đâu?

Tại sao cô lại ở đây?

Tính phản xạ cúi đầu, nhìn thoáng qua quân áo của mình!

May mắn, quân áo vẫn trên người!

Cô vội vàng xuống giường, chợt cảm thấy trong phòng này có chút đồ dùng quý trong nhà nhìn quen mắt.

Cho đến mở ra cửa lớn ra, cô lúc này mới kịp phản ứng

Đây là phòng của Bắc Minh Thiện!

Anh ta tối qua về đây sao?

Cô buồn ngủ quá, chẳng có chút ấn tượng gì.

Vội vàng chạy về căn phòng thuê đối diện, phát hiện mình không có mang chìa khoá.

Cộc cộc cộc.

“Bảo bối, các con dậy chưa?” Mở cửa cho mẹ

Chỉ một lát sau, cửa mở.

Trình Trình ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn thấy dáng vẻ của mẹ xong, không khỏi sửng sốt, mở to hai mắt nhìn!

“Trình Trình, sáng sớm tốt lành” Cô theo thói quen cúi người xuống, ôm con vào lòng.

Dương Dương vừa lúc đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn về phía cửa: “Oa, mẹ... Mẹ bị muỗi căn rôi sao?”

Ngón tay nhỏ của Trình Trình chỉ vào cổ cô: “Chỗ này của mẹ bị đỏ..”

“Vậy sao? Để mẹ xem...... Cô buông Trình Trình xuống, vừa xoay người lấy tấm gương, vừa lẩm bẩm. “Giữa mùa đông, làm sao lại bị muỗi cắn chứ? Chẳng lẽ thường dân như mình ngủ trên giường của anh ta bị dị ứng sao?”

Vừa dứt lời, cô giơ gương trang điểm lên, như soi gương chiếu yêu vào mình vậy, ba giây sau

“Aaaa......

Một tiếng thét chói tai, xé rách bâu không khí buổi sáng!

Dương Dương vội vàng lùi lại, hai bàn tay nhỏ che lỗ tai!

Trình Trình mở to mắt, bị tiếng hét của mẹ làm giật nảy mình.

Một giây sau, trong phòng bếp đột nhiên lao đến một thân hình to lớn

“Xảy ra chuyện gì......

Giọng nói trầm thấp như âm đàn Cello, trong lúc vội vàng lọt vào tai của Cố Hạnh Nguyên.

“A.....” Tiếng thét chói tai của cô nghẹn trong cổ họng, lúc lâu sau mới quát lên: “Muỗi cắn gì chứ?!!"

“Vậy là cái gì cắn? Mẹ” Dương Dương là một bảo bối hiếu kì điển hình.

“Là.....” Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên dừng lại, khó mà mở miệng.

Cái này căn bản là hoạt sắc sinh hương dấu hôn a a a!!!

“Quả dâu nhỏ. Ba chữ này được một người khác bình tĩnh giúp cô trả lời.

Dương Dương trợn to mắt, tiến đến bên người mẹ, ngẩng đầu: “Quả dâu nhỏ? Hứ, ba lại lừa gạt người đi! Cổ của mẹ sao có thể mọc được dâu nhỏ cơ chứ?!"

“Dâu nhỏ đương nhiên không thể tự có rồi, phải có người trồng lên chứ” Bắc Minh Thiện trả lời trôi chảy.

Đó chính là tài năng lớn nhất của anh, chỉ một phế liệu màu vàng nhỏ mà có thể phổ cập khoa học tri thức thần kì.

Làm cho các con bị mông lung.

Cố Hạnh Nguyên tức giận trừng mắt không biết anh xuất hiện từ đâu ra: “Bắc Minh Thiện! Anh nói hươu nói vượn gì trước mặt bọn nhỏ vậy! Đây là chuyện tốt anh làm sao?!”

Cô chỉ chỉ dâu nhỏ lít nha lít nhít trên cổ, nhỏ giọng xì một câu: “Hèn hạ, đánh lén người ta!”

Bắc Minh Thiện giương mày, nhún nhún vai: “Hoan ngênh em đến đánh lén anh!”

Vì hai con ở đó nên cô chỉ trừng mắt nhìn anh, không kì kèo với anh vấn đề trẻ con đó!

Chất vấn nói: “Em còn không chưa hỏi, sao anh vẫn còn ở đây?!”

Càng thêm không thể tưởng tượng nổi là

Cô lúc này mới thấy anh mặc chiếc tạp dề của cô......

“Vậy là cái gì cắn? Mẹ” Dương Dương là một bảo bối hiếu kì điển hình.

“Là.....” Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên dừng lại, khó mà mở miệng.

Cái này căn bản là hoạt sắc sinh hương dấu hôn a a a!!!

“Quả dâu nhỏ. Ba chữ này được một người khác bình tĩnh giúp cô trả lời.

Dương Dương trợn to mắt, tiến đến bên người mẹ, ngẩng đầu: “Quả dâu nhỏ? Hứ, ba lại lừa gạt người đi! Cổ của mẹ sao có thể mọc được dâu nhỏ cơ chứ?!"

“Dâu nhỏ đương nhiên không thể tự có rồi, phải có người trồng lên chứ” Bắc Minh Thiện trả lời trôi chảy.

Đó chính là tài năng lớn nhất của anh, chỉ một phế liệu màu vàng nhỏ mà có thể phổ cập khoa học tri thức thần kì.

Làm cho các con bị mông lung.

Cố Hạnh Nguyên tức giận trừng mắt không biết anh xuất hiện từ đâu ra: “Bắc Minh Thiện! Anh nói hươu nói vượn gì trước mặt bọn nhỏ vậy! Đây là chuyện tốt anh làm sao?!”

Cô chỉ chỉ dâu nhỏ lít nha lít nhít trên cổ, nhỏ giọng xì một câu: “Hèn hạ, đánh lén người ta!”

Bắc Minh Thiện giương mày, nhún nhún vai: “Hoan ngênh em đến đánh lén anh!”

Vì hai con ở đó nên cô chỉ trừng mắt nhìn anh, không kì kèo với anh vấn đề trẻ con đó!

Chất vấn nói: “Em còn không chưa hỏi, sao anh vẫn còn ở đây?!”

Càng thêm không thể tưởng tượng nổi là

Cô lúc này mới thấy anh mặc chiếc tạp dề của cô......

Mẹ ơi, quả thực có thể đi hát kịch được rồi!

Cô nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên "Phụt" Một tiếng bật cười.

“Mẹ, ba từ sớm đã ở trong bếp làm điểm tâm cho chúng ta” Trình Trình thay Bắc Minh Thiện trả lời, sau đó ngấng đầu lên lại hỏi: “Mẹ cười gì vậy?”

“Làm, làm điểm tâm?” Nụ cười Cố Hạnh Nguyên cứng ngắc trên mặt, nhìn Bắc Minh Thiện như quái vật, móc móc lỗ tai: “Trình Trình, mẹ không nghe lầm chứ? Con vừa mới nói ai? Ai ở phòng bếp làm điểm tâm?”

Không đợi Trình Trình trả lời, Dương Dương thở dài một tiếng.

“Mẹ. Mặc dù con cũng giống như mẹ bị lôi đến, nhưng lân này mẹ không nghe lầm! Ba thật sự ở phòng bếp, như một đầu bếp làm điểm tâm vậy!

Ai.....” Dương Dương lại hít một tiếng, giống như ông cụ non thêm một câu: “Thế giới này sao vậy ta? Ba đích thân xuống bếp là muốn đầu độc cả nhà ta sao?"

Bắc Minh Thiện sắc mặt vốn hơi tự đắc, giờ thình lình trâm xuống!

“Bắc Minh Tư Dương! Nếu ba muốn hạ độc chết các con thì ta vất vả sinh con ra làm gì!”

“Hừ! Bác ba nói rồi, đàn ông sinh con không vất vả chút nào, một giây là có thể giải quyết! Mẹ sinh chúng con mới vất vải” Dương Dương khinh thường vội vàng ôm lấy Cố Hạnh Nguyên. Nhảy nhảy giống một con cún con.

Bắc Minh Thiện trừng mắt đúng là hai mẹ con, làm người khác tức giận như nhau!

Vất vả lắm mới xuống bếp, làm bữa sáng cho ba mẹ con, mình tốt như thế mà không biết điêu!

“Được! Nói ba xuống bếp hạ độc chết mọi người đúng không! Vậy để mẹ làm!” Nói rồi, anh nắm lấy tay Cố Hạnh Nguyên từ trong tay con trai, kéo tới phòng bếp!

“Làm thì làm, có gì không được! Anh nắm đau em! Cố Hạnh Nguyên không chỉ một lần cảm thấy cổ tay của mình có phải là đắc tội với anh ta không, mỗi lần đều bị anh nắm đau.