Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 31: Tâm linh tương thông



Hai bàn tay nắm chặt lại của Cố Hạnh Nguyên trở nên run rẩy.

Cô ngước mắt lên nhìn bệnh viện trước mắt, cô không ngờ đến chỉ xa cách vài ngày, cô lại trở lại nơi đây.

Có điều lần này, là Bắc Minh Thiện nhập viện.

Tối qua, cô sốt cao thiếp đi, không hề biết chút tin tức gì về chuyện của anh.

Nghe những câu hỏi ban nãy của phóng viên, cô cảm thấy đau lòng.

Khó trách Bùi Huyền Kim lại chạy đến cho cô một cái tát, chắc là do Bùi Huyền Kim tưởng rằng cô là người phụ nữ trong xe Bắc Minh Thiện tối qua.

Cô thở dài một hơi, đi vào trong bệnh viện…

***

Lúc này, nhà họ Bắc Minh trở nên rất náo loạn.

Bởi vì tai nạn đột ngột của Bắc Minh Thiện, huyết áp của ông cụ Bắc Minh tăng lên rất cao, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Giang Tuệ Tâm trở nên hoảng loạn, dường như chỉ trong một đêm đã già đi mười tuổi.

Ngồi bên giường ông cụ, bà không kìm được nước mắt, khẽ nói: “Chính, ông không cần lo lắng, Đông đã đi bệnh viện rồi, Thiện sẽ không sao đâu. Ông nhất định phải biết giữ gìn sức khỏe, không thể kích động, biết không?”

Bắc Minh Chính nằm trên giường, đầu tóc trắng phơ, thở dài một hơi, nắm lấy tay Giang Tuệ Tâm: “Tuệ Tâm, tôi già rồi, may mà còn có bà luôn ở bên chống đỡ cho tôi, cảm ơn bà…”

“Nói cái gì vậy? Đến tôi mà còn phải cảm ơn sao?” Giang Tuệ Tâm sụt sịt: “Chính, trong nhiều đứa con như vậy, tôi biết ông quý nhất là Thằng Thiện…”

Bắc Minh Chính gật đầu, tiếp lấy lời bà: “Đồng thời, thích chống đối tôi nhất, khiến bà đau đầu nhất cũng là nó.”

“Ông đó, yêu cầu với thằng bé cũng cao quá rồi. Từ nhỏ đến lớn tạo các kiểu áp lực cho nó khiến cho nó chống đối mọi thứ, bây giờ thì hay rồi, nó tài giỏi đến mức ông cũng cảm thấy không bằng, nhưng lại không chịu nghe lời ông nói nữa rồi.”

Bắc Minh Chính thở dài một hơi: “Trong ba đứa con, thằng cả ốm yếu thành thật, không có nghị lực; thằng ba tác phong không nghiêm chỉnh, cả ngày chỉ biết cợt nhả, trêu đùa phụ nữ…”

Nghe đến Bắc Minh Chính nói đến thằng ba, bàn tay Giang Tuệ Tâm không khỏi run lên.

Bắc Minh Chính an ủi vỗ bàn tay bà, nói tiếp: “Tuệ Tâm, tôi biết thằng ba là do bà sinh ra, bà yêu thương nó nhất. Nhưng trong ba đứa nó, thì thằng hai thật sự tài giỏi nhất. Ài… chỉ tiếc, thằng hai quá quyết đoán, đến cả tôi cũng không khống chế được nó.”

“Chính, lẽ nào ông vẫn tính cho Thiện cưới Huyền Kim?”

Nói đến liên hôn giữa nhà Bắc Minh và nhà họ Bùi, sắc mặt ông Bắc Minh lại trở nên ảm đạm: “Nhà họ Bùi năm đó có ơn với tôi, Huyền Kim lại khăng khăng một mực với thằng hai, lần trước con bé tự sát, cũng là nhà chúng ta có lỗi với nó. Sao có thể hủy bỏ chuyện hôn sự này được?”

“Nhưng mà, tôi sợ Thiện sẽ phản đối, ông cũng biết thằng bé rất xem trọng hôn nhân. Đến cả năm đó ông ép nó kết hôn sinh con mới chịu cho nó kế thừa Bắc Minh thị, kết quả thằng bé thà tìm một người phụ nữ để sinh con chứ cũng không muốn kết hôn cùng người phụ nữ đó.” Giang Tuệ Tâm nhắc lại chuyện năm đó, thở dài.

“Đúng vậy…” Bắc Minh Chính dường như cũng rơi vào hồi ức năm đó: “Chuyện năm đó, may mà có bà sắp xếp cho nó, nếu không tôi không biết với sự hoang đường của nó, nói không chừng sẽ còn tìm ba, bốn người phụ nữ nữa sinh con để chọc tức tôi.”

“Haha, Trình Trình không phải tốt lắm sao?”

“Đúng vậy, may mà đứa trẻ đó ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng cũng rất ngang bướng, giống hệt thằng hai.” Bắc Minh Chính nhớ đến cháu trai Trình Trình, liền nở nụ cười: “Có điều gần đây Trình Trình có chút khác lạ…”

“Sao vậy, ông cũng nhận ra gì sao?” Giang Tuệ Tâm dịu dàng cười hỏi: “Tôi lại cảm thấy Trình Trình đáng yêu hơn so với trước đây, ít nhiều còn quấn lấy tôi gọi bà nội.”

Bắc Minh Chính gật đầu: “Đúng vậy, gọi ông nội bà nội ngọt hơn trước kia rồi, haha…”

Giang Tuệ Tâm cười, sau đó, như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, thằng Đông nói, tối qua lúc xảy ra tai nạn, trong xe Thiên còn có một người phụ nữ.”

“Đã nói người phụ nữ đó là tai họa rồi, thằng bé nhất quyết không nghe!” Sắc mặt Bắc Minh Chính tối đi, im lặng một lúc.

Giang Tuệ Tâm cũng im lặng theo ông, không dám lên tiếng.

Cuối cùng, ông thở dài một hơi: “Thôi vậy, chỉ cần thằng bé chịu cưới Huyền Kim, nó có ở ngoài làm gì tôi cũng không quan tâm.”

“Ông đó, khó trách thằng Đông lúc nào cũng nói ông bảo thủ, tôi thấy sự cố chấp của Thiện cũng là di truyền từ ông, ai cũng không chịu nhường một bước.” Giang Tuệ Tâm cười, thở dài: “Ba con hai người giống như có thù từ kiếp trước vậy, thế mà kiếp này cứ phải làm ba con.”

“Ha…” Bắc Minh Chính yếu ớt cười một tiếng, trong ánh mắt hiện lên niềm tự hào: “Đương nhiên rồi, nó còn phải ngoan ngoãn gọi tôi bằng ba!”

***

Bệnh viện trung tâm, phòng bệnh VIP.

Cố Hạnh Nguyên thấy có hơn trăm vệ sĩ đứng chật cả hành lang, còn phân chia thành nhiều cấp độ khá nhau, chỉ vì muốn bảo vệ cho căn phòng bệnh VIP ở tầng sáu.

Cô đoán, đó chính là phòng bệnh của Bắc Minh Thiện.

Trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng, đầu cô hiện lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông kia, tưởng tượng lúc này anh đang yếu ớt nằm trên giường bệnh… không biết tại sao, hốc mắt Cố Hạnh Nguyên trở nên ẩm ướt.

“Cô à, nơi này không thể vào.” Một vệ sĩ tiến lên ngăn cản cô.

Cô cố gắng bình tĩnh gật đầu, sau đó lấy thẻ nhân viên từ trong túi xách ra: “Tôi là thư kí của tổng giám đốc Bùi Minh, đây là thẻ làm việc của tôi. Phiền anh cho tôi vào nhìn anh ấy một chút, có được không?”

Vệ sĩ nhận lấy thẻ của cô, nhìn qua: “Cô đợi một chút, tôi đi hỏi giúp cô.”

Sau đó, Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy vệ sĩ đó cầm thẻ làm việc của cô, lại đi qua biết bao nhiêu vệ sĩ khác, cuối cùng, vệ sĩ đó trẻ lại, trả thẻ nhân viên cho cô: “Cô có thể vào rồi.”

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thở phào một hơi, đi theo phía sau vệ sĩ.

***

Cốc cốc cốc.

Gõ cửa ba tiếng, vệ sĩ cung kính nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô Cố đến rồi.”

Sau đó, trong phòng im lặng một lúc, vệ sĩ mới đẩy cửa ra.

Lúc Cố Hạnh Nguyên bước vào căn phòng bệnh VIP xa xỉ, một cảnh tượng kì lạ xuất hiện trước mặt cô.

Cô nhìn thấy rõ, Bắc Minh Thiện mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, tựa người vào bệnh.

Cái trán đẹp đẽ của anh, được quấn một lớp băng y tế dày, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Nhưng cái chân trái bị treo ở cuối giường, được bó một lớp thạch cao dày, cực kì gai mắt.

Một đôi mắt sâu thẳm như biển, vào lúc Cố Hạnh Nguyên bước vào, giống như một con sói hoang trong rừng, nhìn cô chằm chằm.

Hai cánh tay khoanh trước ngực, đều được quấn băng.

Tuy thương thế không nghiêm trọng như trong truyền thuyết, nhưng chân và tay đều đã bị bó chặt lại.

Gương mặt lạnh lùng vẫn không có bất cứ biểu cảm nào giống như trước kia.

Anh không nói lời nào.

Mà kì lạ là, Sở Dung Triết ngồi bên cạnh giường anh, giống như một người con gái, đang cắt táo cho Bắc Minh Thiện.

Sở Dung Triết quay lại, đối diện với đôi mắt sáng của Cố Hạnh Nguyên.

Lập tức, anh ta nở nụ cười: “Ai da, Hạnh Nguyên đến rồi à?”

Một tiếng Hạnh Nguyên của cậu hai Sở, gọi vô cùng thân mật. Vẫn chưa hết, anh ta còn lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tiếp đón cô, ném lại quả táo đang gọt dở.

“Choang” một tiếng, con dao rơi xuống chân Bắc Minh Thiện, người nào đó lập tức đen mặt lại, chỉ thấy con dao đó may mà rơi xuống bên giường Bắc Minh Thiện, gần thêm một nửa centimet nữa là chắc chắn sẽ tiếp xúc thân mật với chân của anh!

“SỞ DUNG TRIẾT!” Bắc Minh Thiện nghiến răng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Dung Triết.

Sở Dung Triết nhìn anh, gương mặt lại tỏ vẻ đáng tiếc: “Ài, không trúng rồi! Xem ra đao pháp của tôi đã lâu không được luyện, nên có chút bỡ ngỡ.”

“Vậy sao, có cần tôi giúp cậu luyện tập không?” Giọng nói u ám đó, được nói ra từ miệng Bắc Minh Thiện, vô cùng lạnh lùng.

Sở Dung Triết cười gượng hai tiếng, ai mà không biết cậu hai Bắc Minh là một cao thủ có tiếng, bất kể là dùng súng hay kiếm thuật, phi đao, đều là người chơi thực chiến đẳng cấp. Anh không dám nhổ lông trên miệng hổ: “Hihi, không cần đâu. Tôi không có hứng thú.”

Nói xong, Sở Dung Triết cười đi về phía Cố Hạnh Nguyên, kéo cô vẫn đang còn đứng ngây ngốc đi vào trong phòng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, vô cùng thân thiết.

“Hạnh Nguyên à, mới mấy ngày không gặp, anh lại thấy em càng xinh đẹp hơn rồi đấy.” Sở Dung Triết liên tục khen ngợi: “Đặc biệt là ánh mắt của em, ông đây rất thích.”

Cố Hạnh Nguyên trừng lớn mắt, lúc này mới dần dần phản ứng lại. Cô cẩn thận nhìn Bắc Minh Thiện: “Chuyện đó…”

Sở Dung Triết lập tức nói: “Haha, có phải ban nãy trong đầu em lướt qua vô số cảnh tượng Bắc Minh Thiện phải đeo máy thở, cả người toàn máu, bị quấn băng y tế quanh người như một cái xác ướp không?”

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên ửng đỏ, cô ngại ngùng mím môi.

Quả thực, ban nãy cô đã suýt bật khóc, còn tưởng tượng một lúc nữa gặp được anh, có khi nào không kìm chế nổi mà lớn tiếng khóc hay không…

Sở Dung Triết không đợi cô trả lời, lại tự nói: “Sau đó, em vừa vào cửa liền thấy được Bắc Minh Thiện giống như một người nhàn rỗi ngồi ở trên giường, tinh thần phấn chấn, chỉ là bị gãy một cái chân, rách một ít da ở đầu, tay bị thương một chút! Sau đó, em thậm chí còn cảm thấy rằng đến cả việc bị tai nạn cậu ta cũng không giống như những người thường, gương mặt vẫn lạnh lùng không giống người phàm, hận không thể tẩn cho cậu ta vài trận.”

Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ đồng tình, khiến Sở Dung Triết vô cùng kích động.

“Wow! Hạnh Nguyên, chúng ta tâm linh tương thông thật đấy!”

Sở Dung Triết kéo tay Cố Hạnh Nguyên lắc qua lắc lại, giống như cuối cùng cũng tìm được một tri âm, cảm động đến mức suýt chút nữa ôm lấy cô.

Bắc Minh Thiện đang ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lùng híp lại.

Gương mặt anh khẽ nhăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, vẫn không nói tiếng nào.

Dường như cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ đến mức có thể nhìn thấu được cô, Cố Hạnh Nguyên cười với Sở Dung Triết nói qua loa vài câu. Về đạo đức nghề nghiệp, cô vẫn phải lịch sự đi đến bên giường Bắc Minh Thiện, gọt tiếp quả táo mà Sở Dung Triết gọt dở ban nãy cho anh.

“Chuyện đó, tổng giám đốc, nghe nói tối qua anh bị tai nạn xe…”

Sau đó, cô nhận được ánh mắt khinh thường của Bắc Minh Thiện, giống như cô đang nói thừa vậy.

“À, ý tôi là, hôm nay trông tổng giám đốc có vẻ… tốt hơn rồi, vì vậy chúc mừng anh đại nạn không chết.”

Lời nói chúc mừng này, từ miệng cô nói ra, Bắc Minh Thiện nghe như là cô đang chửi anh vậy, không chút cảm xúc nào cả.

Lạnh lùng nhìn cô, nhận ra trên mặt cô có vết năm ngón tay mờ, mắt anh tối đi: “Mặt làm sao vậy?”

“Hả?” Cố Hạnh Nguyên khẽ ngơ ra.

Sở Dung Triết lập tức ghé lại, ánh mắt trừng lớn: “Ya, Hạnh Nguyên em bị đánh à?”

Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện, cắn môi, lắc đầu không nói gì.

Sở Dung Triết dường như nhìn ra được manh mối gì đó: “Hạnh Nguyên có phải ai ăn hiếp em không, đừng sợ, anh giải quyết cho em!”

Một lời này, khiến Bắc Minh Thiện trở nên lạnh lùng hơn.

“Sở Dung Triết, ở đây không cần cậu, cút về ổ của cậu đi.”