Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 364: Hai người đàn ông đang đấu võ mồm



Chuyện này đối với cô mà nói thật sự rất bất ngờ, cô nghĩ từ đó về sau có thể sẽ không cần gặp Bắc Minh Thiện nữa, thật sự không ngờ đến mới mấy ngày mà anh lại đến nhà của mình.

Anh đột nhiên thay đổi ý định, muốn mang Trình Trình đi luôn à?

Bây giờ ở trong nhà còn có một cục cưng nhỏ nữa...

“Chi Lâm, lái xe nhanh lên đi.” Cố Hạnh Nguyên sợ những chuyện cô không dám tưởng tượng sẽ xảy ra.

...

Lúc này Bắc Minh Thiện đang ngồi ở trên ghế sofa hỏi Anna sao con của cô ta lại không có ở đây.

Anna đã sớm chuẩn bị ở trong lòng, cô ta cười một cái rồi nói: “Cô nhóc vừa mới trở về, không quen với khí hậu, cho nên đang bị tiêu chảy.”

Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Vậy à? Vậy cô cần phải đưa con bé đến bệnh viện khám đi.”

“Cảm ơn anh, ngày hôm nay tôi đã đưa con bé đi khám rồi, bác sĩ kê cho một ít thuốc. A! Suýt chút nữa thì quên mất tôi đang chuẩn bị tắm rửa cho con bé, tôi xin lỗi nha, không thể đón tiếp được.” Anna nói xong thì quay người đi đến nhà vệ sinh.

Trình Trình bước ra từ trong phòng: “Ba, mẹ sẽ trở về rất nhanh thôi.”

Bắc Minh Thiện nhìn Trình Trình từ trên xuống dưới, cậu đã không còn giống như lúc ở nhà họ Bắc Minh, ngày nào cũng ăn mặc cứ như là một cậu chủ nhà giàu, bây giờ trên người cậu chỉ mặc quần áo mộc mạc rẻ tiền.

Anh vẫy tay gọi ra hiệu Trình Trình đi đến bên cạnh của mình.

Trình Trình ngoan ngoãn đi tới đứng ở trước mặt của Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện bắt chéo chân lại nhìn cậu: “Con ở đây có quen không?”

Trình Trình nhẹ nhàng gật đầu: “Con ở chỗ của mẹ rất quen, Bắc Minh Tư Dương ở bên kia có quen không ạ?”

Câu hỏi này hỏi làm cho Bắc Minh Thiện lúng túng, suốt ngày anh đều không có ở nhà, sao có thể biết được con trai ngốc của mình có khỏe không.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc có lẽ là thằng bé cũng quen thuộc, ba đã tìm một gia sư dạy học ở nhà cho nó.”

Hai ba con trò chuyện với nhau câu được câu không được một lúc.

Thật ra thì đối với Trình Trình mà nói, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện phiếm với ba trong khoảng thời gian dài như vậy.

Trước kia lúc ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, ba đều đi sớm về trễ, có đôi khi dứt khoát ngay cả về cũng không về nhà, làm gì có thời gian nói chuyện phiếm với mình.

Mười mấy phút trôi qua thì nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi.

Sau đó là tiếng chìa khóa mở cửa.

Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn ra cửa.

Chỉ thấy cửa vừa mới mở ra, Cố Hạnh Nguyên mang theo một cái túi đi vào.

Ở sau lưng của cô còn có Vân Chi Lâm.

Hình Uy nhẹ gật đầu với Cố Hạnh Nguyên: “Cô chủ.”

Lông mày của Bắc Minh Thiện nhướng lên một cái, thật ra anh vẫn rất để ý khi thấy Vân Chi Lâm xuất hiện ở đây.

“Ôi chao, tổng giám đốc Bắc Minh đến đó à.” Vân Chi Lâm nở một nụ cười giả lã.

Cố Hạnh Nguyên bỏ cái túi ở trong tay xuống, quan sát tình huống ở trong nhà, sau đó nghe thấy tiếng nước ào ào truyền ra ở trong nhà vệ sinh.

Cô hỏi Trình Trình: “Cục cưng, dì Anna đâu rồi?”

Trình Trình đi đến bên cạnh của Cố Hạnh Nguyên rồi nói: “Dì Anna mang theo em gái nhỏ đi tắm rồi ạ.”

Cô quay đầu lại nhìn Bắc Minh Thiện, lạnh lùng nói: “Anh tới đây để làm cái gì vậy, không phải đã nói sau này hai người chúng ta có thể không gặp nhau thì cũng đừng có gặp nhau rồi ư.”

Câu nói này của Cố Hạnh Nguyên vừa mới nói ra, nhất thời trong lòng của Bắc Minh Thiện cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà trên mặt của anh vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ: “Hôm nay tôi đến đây là để đón Trình Trình.”

“Đón Trình Trình?” Cố Hạnh Nguyên lập tức trừng mắt lên nhìn Bắc Minh Thiện, sau đó cô cười lạnh một tiếng: “Ồ, có phải là anh đã đổi ý rồi không, chúng ta còn có hiệp nghị với nhau.”

Bắc Minh Thiện nhìn bộ dạng tức giận của Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng của anh hơi vểnh lên.

Nụ cười này của anh, ngược lại làm cho Cố Hạnh Nguyên bối rối, cô cứ nhìn vào Bắc Minh Thiện: “Anh cười cái gì hả?”

...

Hình Uy ở bên cạnh của Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên, nói: “Cô chủ, là như vầy. Ngày mai ông chủ sẽ tổ chức hôn lễ với cô Phỉ Nhi, lần này cũng không phải là vì cái gì khác, chỉ là muốn mang theo cậu chủ nhỏ Trình Trình đến đó thôi.”

Ngày mai Bắc Minh Thiện sắp kết hôn rồi...

Đối với chuyện này, thật ra Cố Hạnh Nguyên cũng đã sớm chuẩn bị ở trong lòng.

Lúc đầu cũng là như thế, anh từng nói ở trước mặt của ông cụ nhà họ Bắc Minh sẽ không lấy mình làm vợ.

Nhưng mà giờ phút này, trong lòng của Cố Hạnh Nguyên vẫn có cảm giác không thoải mái.

“Ha ha, không ngờ tới là ngày mai tổng giám đốc Bắc Minh đám cưới rồi. Anh nhìn đi, tôi với Hạnh Nguyên còn chưa chuẩn bị quà cáp cho anh, hơn nữa ngày mai chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn, làm phiền anh đưa Trình Trình của chúng tôi về nhà.” Vân Chi Lâm nói, giống như cười mà không phải cười đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện.

Vân Chi Lâm mở miệng ngậm miệng thì đều là “chúng tôi”, để cho Bắc Minh Thiện nghe thấy rất không thoải mái.

Không riêng gì anh, ngay cả Hình Uy nghe thấy mà cũng bực mình, anh ta lạnh lùng nhìn Vân Chi Lâm: “Anh Vân, điểm đó không cần anh phải quan tâm đâu, cậu chủ nhỏ Trình Trình là con trai ruột của ông chủ, sau khi tham gia hôn lễ xong thì tôi sẽ đưa cậu ấy trở về nhà bình yên vô sự.”

Một câu “con trai ruột” làm cho Vân Chi Lâm phải nghẹn họng.

“Thật sự không nhìn ra, bản lĩnh ăn nói của thủ hạ đi theo bên cạnh anh cũng trở nên khéo léo rất nhiều.” Trợn mắt nhìn Hình Uy một chút, nói với Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện cười nhạt một tiếng: “Chúng ta cũng như nhau cả thôi, chẳng phải là anh cũng đã bồi dưỡng miệng lưỡi của cô ấy điêu luyện à.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhìn hai người đàn ông đang đánh võ mồm ở trước mắt, trong lòng cô phiền đến không chịu nổi: “Hai người các anh nói đủ chưa hả.”

Câu nói này quả là có tác dụng, Vân Chi Lâm và Bắc Minh Thiện đều không lên tiếng.

Sau khi cô trừng mắt nhìn hai người bọn họ thì đi đến trước mặt của Trình Trình, đưa tay vuốt ve tóc của cậu, thu hồi lại giận dữ ở trên mặt, hiện ra một nụ cười: “Cục cưng, hôm nay con trở về với ba đi, để mẹ đi lấy hai bộ quần áo cho con nha.”

Nói xong, cô quay người lại muốn đi vào trong phòng ngủ.

“Không cần đâu, một lát nữa tôi sẽ mang Trình Trình đi mua hai bộ quần áo ngày mai cần dùng.” Bắc Minh Thiện nói xong thì hung dữ trợn mắt nhìn Vân Chi Lâm một chút, sau đó quay người đi ra ngoài cửa.

Hình Uy đi đến trước mặt của Trình Trình, duỗi bàn tay to ra: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, chúng ta đi thôi.”

Trình Trình đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của Hình Uy, quay người phất tay với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ ơi, con đi cùng với ba nha, ngày mai con sẽ trở lại, mẹ nói tạm biệt với dì Anna và em gái nhỏ giúp con với.”

Sau đó, cậu lại liếc mắt nhìn Vân Chi Lâm: “Ba Chi Lâm, con đi trước nha, ngày mai mẹ còn phải thi nữa, con muốn nhờ ba đưa mẹ đi.”

Vân Chi Lâm cúi đầu xuống mỉm cười với Trình Trình: “Con yên tâm đi, ba sẽ chăm sóc cho mẹ con thật tốt, đến đó nói với Dương Dương một tiếng, có rảnh thì trở lại thăm nhà ở đây mới là mẹ ruột của các con.”

Trình Trình dùng sức nhẹ gật đầu: “Ba Chi Lâm, ba yên tâm đi ạ.” Sau đó cậu nhìn thoáng qua Hình Uy: “Chúng ta đi thôi.”

Cố Hạnh Nguyên đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng nhỏ bé của Trình Trình được Hình Uy nắm tay rời khỏi.

Vân Chi Lâm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh của Cố Hạnh Nguyên, vỗ vỗ vào vai của cô: “Em yên tâm đi, chẳng qua là Trình Trình trở về với ba của thằng bé một ngày mà thôi, tối ngày mai thằng bé sẽ về nhà mà.”

Lúc này tiếng nước ở trong phòng tắm dần dần dừng lại, cửa nhẹ nhàng được mở ra.

Anna ló đầu ra, trước tiên cô ta cẩn thận nhìn xung quanh một chút.

Sau đó dùng giọng nói rất nhỏ mà nói với Cố Hạnh Nguyên ở cách đó không xa: “Bắc Minh Thiện đi rồi hả?”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu với cô ta.

...

Vân Chi Lâm lo lắng là Bắc Minh Thiện sẽ chơi chiêu “hồi mã thương”, anh ta đi đến cửa nhìn ở bên ngoài một lát, anh ta có nghe thấy âm thanh xe khởi động được truyền tới, sau đó là âm thanh càng ngày càng xa.

Lúc này anh ta mới quay người lại, đóng kỹ cửa.

Báo động đã được giải trừ, lúc này Anna mới yên tâm ôm Cửu Cửu từ trong nhà vệ sinh ra.

Cửu Cửu vừa nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên thì liền rưng rưng nước mắt, vươn bàn tay nhỏ ra: “Mẹ ơi, ôm một cái.”

Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy cục cưng nhỏ như thế này, trong lòng không khỏi run lên.

Cô mỉm cười vươn tay ra, vội vàng ôm Cửu Cửu từ trong tay của Anna, sau đó hôn một cái trên cái trán nhỏ bé của con bé: “Cửu Cửu, có phải là đã bị dọa sợ rồi không?”

Cửu Cửu lắc đầu: “Mẹ ơi, lúc nãy “ma nhà vệ sinh” lại tới nữa đó, thật là nguy hiểm, xém chút nữa là Cửu Cửu bị bắt luôn rồi, vẫn may là có anh Trình Trình với dì Anna ở đây.”

Nói đến đây, cái đầu nhỏ lại nhìn bốn phía một vòng, cái miệng nhỏ thì thầm nói: “Ủa, anh Trình Trình đi đâu rồi...”

Nói xong, Cửu Cửu không có dấu hiệu nào mà “òa...” lên một tiếng, khóc lớn.

Chuyện này khiến cho những người ở đây đều cảm thấy bất ngờ.

Cố Hạnh Nguyên vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho Cửu Cửu, dỗ dành con bé: “Cục cưng nhỏ, con làm sao vậy? Ma nhà vệ sinh không phải đã đi rồi sao, không cần phải sợ, không cần sợ.”

Cửu Cửu nức nở nói: “Anh Trình Trình đã bị ma nhà vệ sinh bắt đi rồi, sau này con không gặp được anh Trình Trình nữa...”

Lúc này mọi người mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Thật không nghĩ tới, thời gian ở chung của Trình Trình và Cửu Cửu cũng không tính là dài, nhưng mà sự khắng khít giữa mối quan hệ huyết thống đã làm cho hai đứa nhanh chóng làm quen với nhau và biết quan tâm lẫn nhau.

Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy rất là vui mừng, con cái quan tâm với nhau, đoàn kết với nhau, đây chính là điều mà các bậc làm cha làm mẹ hy vọng được nhìn thấy nhất.

Bởi vì chỉ có như vậy, cái nhà này mới gọi là một căn nhà hoàn chỉnh.

Cô mỉm cười nói với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, không cần phải lo lắng cho anh trai đâu, anh trai không có bị ma nhà vệ sinh bắt đi, là mẹ đã kêu anh ấy ra ngoài làm giúp cho mẹ, tối ngày mai con đã có thể nhìn thấy anh trai của con rồi.”

“Thật hả mẹ?” Lúc này Giang Tuệ Tâm mới dừng khóc lại, nhưng mà cơ thể nhỏ vẫn còn đang di chuyển theo từng nhịp thở.

“Có lúc nào mẹ lừa con không, nào, chúng ta ăn cơm đi.” Cố Hạnh Nguyên ôm Cửu Cửu đi vào trong phòng ăn, Vân Chi Lâm và Anna cũng đi theo ở phía sau.

...

Trình Trình đi theo Bắc Minh Thiện lên xe, bọn họ không trực tiếp trở về nhà cổ nhà họ Bắc Minh, mà là đi đến tòa cao ốc Tân Đô.

Ở trong đây có một cửa hàng chuyên làm trang phục cao cấp cho trẻ em, cũng là nơi mà bọn họ thường xuyên vào xem.

Vừa bước vào cửa thì chủ cửa hàng liền mang theo khuôn mặt tươi cười đi đến chào đón: “Tổng giám đốc Bắc Minh, đã lâu không gặp.”

Bắc Minh Thiện gật đầu với anh ta.

Chủ cửa hàng nói tiếp: “Chọn quần áo cho cậu chủ nhỏ mà còn cần anh phải tự mình đến đây à, chỉ cần một cú điện thoại, tôi đã có thể mang theo toàn bộ quần áo trong cửa hàng của chúng tôi đến chỗ của anh, để cho cậu chủ nhỏ tùy ý chọn.”

Hình Uy tiếp lời: “Vậy thì không cần đâu, hôm nay chúng tôi đến đây để chọn mấy bộ lễ phục mặt trong hôn lễ.”

“Ồ, chuyện lại như vậy à, tham gia hôn lễ là một chuyện vui lớn. Hôm nay mọi người đến đúng lúc lắm đó, hôm nay có mấy bộ lễ phục có kiểu dáng mới đến từ Jacadi của Pháp và IPP của Ý.” Chủ cửa hàng vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một cái tủ quần áo gỗ lim cách bọn họ không xa.

Bắc Minh Thiện đi đến trước tủ quần áo, đưa tay chọn mấy món rồi đưa cho Hình Uy ở bên người: “Cậu dẫn Trình Trình đi thử đi.”

Hình Uy nghe lời, sau đó cầm lấy quần áo, dẫn theo Trình Trình đi vào trong phòng thử quần áo.

Chỉ chốc lát sau, Trình Trình mặc một bộ lễ phục nhỏ bằng vải len sẫm màu được chế tác cực kỳ tinh xảo đứng ở trước mặt của Bắc Minh Thiện.

...

Bắc Minh Thiện ngồi ở trên ghế sofa trong cửa hàng, sau khi nhìn một chút thì gật gật đầu nói với chủ cửa hàng: “Lấy cái này đi, gói hai bộ này cùng một số đo.”

Ngoài ra anh lại chỉ tay một lần nữa, một đôi giày khác được nằm ở trong tủ trưng bày, một đôi giày da màu nâu sẫm được làm thủ công của ý: “Cái này cũng lấy hai đôi cùng một số đo.”

Mấy thứ còn lại như là đồ lót, nơ... đều chọn hai bộ cùng một kiểu dáng, cùng một số đo.

Mua đồ cho hai đứa con trai sinh đôi có thể bớt việc như thế đó.

Sau khi mua xong quần áo cho Trình Trình và Dương Dương, anh lại đến cửa hàng áo cưới lần trước Phỉ Nhi đã tới.