Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 376: Đừng đoán suy nghĩ của đàn ông



Hình Uy cũng nói theo: "Lão gia, tôi cũng đến thăm ông. Gần đây Bắc Minh Thị xảy ra không ít chuyện, cậu Diệp Long đã thay đổi, không ngờ lại hợp tác với người ngoài đối phó chủ nhân. Lão gia, ông có linh thiêng trên trời thì nhất định phải phù hộ cho ông chủ."

Bắc Minh Thiện khẽ cau mày, quay đầu nhìn Hình Uy: "Cậu đừng nói chuyện này nữa!"

Anh quát lớn như thế làm cho Hình Uy không lên tiếng, nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng.

Bắc Minh Thiện nhìn ông cụ Bắc Minh: "Ba, ba không cần lo lắng, chỉ với chút bản lĩnh đó của bọn họ thì con có thể đối phó được. Không chỉ như thế, con còn phải tìm được người hại chết ba, báo thù cho ba."

Một ngày trôi qua rất nhanh, Vân Chi Lâm sắp xếp công việc trong tay rồi đi ra văn phòng.

Anh ta thấy luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên đang bận rộn.

Vân Chi Lâm đi tới: "Hai người đang bận rộn gì vậy, bây giờ đã tan làm rồi."

Luật sư Vương còn chưa nói chuyện thì Cố Hạnh Nguyên đã nói: "Vừa rồi nhận được điện thoại của bên Bắc Minh Thị, thông báo sáng mai bọn họ sẽ qua đây thảo luận chuyện vụ kiện."

"Ngày mai thảo luận thì hôm nay không cần bận rộn." Vẻ mặt Vân Chi Lâm nhẹ nhõm.

Lúc này luật sư Vương nói: "Tuy rằng tôi đã xử lý mấy vụ án như vậy, nhưng người có thân phận lớn như Bắc Minh Tổng tới tìm tôi kiện tụng cho anh ta thì nói thật trong lòng tôi có áp lực rất lớn. Tuy rằng vụ án cũng không phức tạp, nhưng tôi vẫn muốn chuẩn bị đầy đủ."

Vân Chi Lâm gật đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: "Em có cần anh qua chỗ con nuôi trước không?"

Cố Hạnh Nguyên xua tay: "Không cần đâu, có Anna ở nhà rồi. Anh về trước đi."

"Anh đi về thì ai đưa em về chứ?" Vân Chi Lâm nói xong thì tiện tay kéo một chiếc ghế từ phòng làm việc bên cạnh ngồi xuống.

Cô đang bận rộn thì nghe Vân Chi Lâm nói như vậy, đột nhiên nhớ tới chuyện của chú Khôn.

Cô gọi chú Khôn trong phòng nghỉ ngơi lên giới thiệu cho Vân Chi Lâm: "Chi Lâm, đây là chú Khôn, lúc trước vẫn luôn đi theo ông cụ Bắc Minh. Hiện tại Bắc Minh Thiện phái ông ấy tới phụ trách đưa đón em và bọn nhỏ."

Vân Chi Lâm nghe xong thì hiểu rõ. Tên Bắc Minh Thiện đúng là gian xảo, còn sắp xếp người thân cận ở bên cạnh Hạnh Nguyên Hạnh Nguyên.

Bên ngoài nói làm tài xế đón đưa, trên thực tế không phải là chú ý động tĩnh của cô hay sao.

"Được rồi, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi về trước." Vân Chi Lâm đương nhiên không vạch trần ý đồ của Bắc Minh Thiện.

Sau đó anh ta vỗ vai luật sư Vương: "Bận rộn nhưng đừng để bản thân đói. Buổi tối gọi cơm hộp ăn, tính vào tài khoản của tôi là được. Đúng rồi, Cố Hạnh Nguyên vẫn là người mới, anh còn phải hướng dẫn nhiều cho cô ấy."

Mặc dù Luật sư Vương vừa tới, nhưng anh ta nghe được từ những đồng nghiệp xung quanh về mối quan hệ của Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên.

Trong lòng anh ta cũng biết rõ Vân Chi Lâm muốn đào tạo Cố Hạnh Nguyên. Cho nên dùng sức gật đầu: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho cô Cố."

Vân Chi Lâm nghe vậy thì hài lòng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng luật sư.

Cố Hạnh Nguyên và luật sư Vương bận rộn đến khuya mới trở về, trong lúc đó bọn họ có ăn cơm hộp. Khi chú Khôn lái xe chở cô về nhà thì đã mười giờ tối.

Sau khi cô xuống xe thì chú Khôn lái xe quay về nhà cũ họ Bắc Minh

Cô vừa vào nhà thì thấy Anna nhẹ nhàng đi ra từ phòng ngủ của cô, cũng ra hiệu im lặng với cô.

Trình Trình và Dương Dương cũng chen chúc nằm ngáy khò khò trên sô pha.

Hai người lặng lẽ đi đến nhà ăn, Anna mới nhỏ giọng nói: "Bọn nhỏ vẫn luôn chờ cô, vừa rồi tôi mới dỗ bọn nó đi ngủ."

Cố Hạnh Nguyên biết ơn nhìn Anna: "Cảm ơn cô, Anna."

Anna mỉm cười lắc đầu: "Không có gì. Đúng rồi, hôm nay cô đi làm có cảm giác thế nào?"

Nhắc tới đi làm thì Cố Hạnh Nguyên không khỏi nghĩ đến vụ kiện của Bắc Minh Thiện.

Cô lấy hai cái ly từ trên kệ, sau đó bỏ sữa bột vào, đổ thêm nước nóng thành hai ly sữa bò nóng hổi.

Cô đưa một ly cho Anna, một ly khác đặt ở trước mặt mình.

Cô dùng muỗng nhẹ nhàng quấy, mùi sữa thoang thoảng bay lên.

Anna ngồi đối điện Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy trên mặt cô hiện ra vẻ mệt mỏi: "Sao vậy Hạnh Nguyên, có phải đi làm chưa kịp thích ứng hay không?"

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Hôm nay tôi nhận một vụ kiện liên quan đến Bắc Minh Thiện."

Anna tập tức giật mình, cô ta thấp giọng hỏi: "Anh ta thế nào, vì sao lại tìm cậu kiện tụng giúp anh ta chứ. Không phải anh ta có một đống luật sư à."

So với việc khách sạn Daredevil xảy ra chuyện thì tin tức Bắc Minh Thiện tức giận ném camera đã ồn ào khắp nơi.

Dù sao cho đến bây giờ, chuyện ông cụ Bắc Minh bất ngờ chết trong thang máy vẫn chưa công khai với bên ngoài.

Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ của Anna, xem ra hôm nay cô ta cũng chưa xem tivi hoặc là báo chí.

Đương nhiên, cô vẫn chưa nhắc đến chuyện xảy ra vào đêm đó với Anna, bởi vì khi đó tâm trạng của cô cũng hoàn toàn không tốt lắm.

Cố Hạnh Nguyên cầm túi xách lấy ra mấy bài báo đăng tin về khách sạn Daredevil đưa cho Anna.

Sở dĩ cô mua báo cũng là vì muốn hiểu rõ vụ án. Buổi tối trên đường về nhà đã dừng lại mua.

Anna cầm tờ báo cẩn thận nhìn xem, trên mặt lập tức lộ vẻ giật mình.

Không ngờ tới cô ta ở nhà nhưng lại không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Cố Hạnh Nguyên uống một ngụm sữa bò nói: "Anh ta không chỉ tìm tôi nhờ kiện tụng mà còn tặng cho tôi một chiếc xe."

Anna vừa nghe càng không nghĩ ra được: "Cô nhận sao?"

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Anh ta nói tôi dùng nó để đưa đón bọn nhỏ. Dù sao anh ta cũng là ba ruột bọn trẻ, đó là nghĩa vụ nên làm, tôi cũng tùy theo anh ta."

Anna khẽ thở dài, quan tâm nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Cô định giải quyết vụ kiện của anh ta thế nào?"

Hai tay Cố Hạnh Nguyên ôm ly sữa: "Hiện tại tôi chưa có giấy phép luật sư, cho nên toàn bộ quá trình vụ kiện chỉ đi theo làm trợ lý mà thôi."

Anna gật đầu: "Vậy luật sự đại diện cho anh ta là Vân Chi Lâm?"

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Là một luật sư mới đến, nhìn có vẻ cũng khoảng ba mươi tuổi."

Cô nói xong thì trong mắt lóe lên sự lo lắng: "Không hiểu hai người họ nghĩ thế nào, một người muốn tôi theo vụ kiện, một người khác mời luật sư mới. Càng quá đáng hơn là Bắc Minh Thiện còn muốn Vân Chi Lâm ký thỏa thuận phải thắng."

Anna quan tâm hỏi: "Anh ta ký sao?"

Cố Hạnh Nguyên không nói gì, chỉ gật đầu.

Anna cẩn thận suy nghĩ thì bật cười.

Cố Hạnh Nguyên không thể hiểu được nhìn Anna: "Phần trăm thắng của vụ kiện này không lớn, tôi còn đang lo lắng vì chuyện này, cô vui vẻ gì chứ?"

Anna nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Hạnh Nguyên, cô ngốc thật hay là giả ngốc thế, hai người đàn ông tranh giành tình cảm vì cô đó, cô ngốc đến mức không nhận ra sao?"

Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn Anna một cái: "Cô đó, chuyện khác thì không hiểu, chỉ có thông minh nhất về chuyện này. Hai người bọn họ và tôi không có gì cả, một người là ông chủ và bạn tốt, một người là ba ruột của con tôi, nhưng tôi và anh ta không hề dây dưa bất cứ chuyện gì. Cho nên, mong cô đừng đoán mò nữa."

Anna nhìn Cố Hạnh Nguyên xụ mặt: "Được rồi, tôi không nói. Tuy rằng vụ kiện này có vẻ khó giải quyết, nhưng Hạnh Nguyên, cô cũng không thể quá vội vàng. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cô uống sữa xong thì ngủ một giấc, có lẽ ngày mai lại có một cách khác."

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười gật đầu: "Anna, mấy ngày nay có lẽ tôi sẽ rất bận rộn, bọn nhỏ đành nhờ vào cô rồi."

Anna ngửa đầu uống hết ly sữa: "Đừng nói vậy, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì sau khi chuyện này kết thúc, mời tôi đi ra ngoài ăn một bữa lớn là được."

Lúc này Bắc Minh Thiện đang ở trong phòng sách của mình, trong tay anh cầm một bức ảnh cũ.

Đây là ảnh chụp chung của anh và ba mẹ.

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hình Uy đi tới mở cửa thì thấy Phỉ Nhi cầm chén đứng ở cửa.

"Cô Phỉ Nhi, xin chào."

Bắc Minh Thiện tiện tay đặt ảnh chụp lên bàn.

Phỉ Nhi mỉm cười gật đầu với Hình Uy, sau đó thật cẩn thận cầm chén đến trước bàn làm việc của Bắc Minh Thiện rồi đặt xuống.

"Thiện, hai ngày này anh đã làm việc vất vả, em đã tự tay làm canh gà, anh uống nó đi."

"Ừ, em để đó đi." Bắc Minh Thiện ngước mắt nhìn Phỉ Nhi: "Hình như hai ngày nay em cũng không nghỉ ngơi tốt, hay là em uống canh đi."

Phỉ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: "Chẳng qua em hơi khó chịu thôi, không có gì cả. Đúng rồi, bệnh tình của bà Bắc Minh thế nào?"

Bắc Minh Thiện gật đầu: "Hiện tại bà ấy có thể đi đứng, có Bắc Minh Đông chăm sóc bà ấy rồi. Nếu em không có chuyện gì khác thì quay về nghỉ ngơi đi. Anh còn có một số việc phải làm."

Phỉ Nhi nhìn Bắc Minh Thiện không nóng không lạnh với mình thì trong lòng đau xót. Nhưng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười: "Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bản thân mình mệt lả đi. Anh còn phải chống đỡ cả nhà Bắc Minh."

Cô ta nói xong thì chậm rãi xoay người đi đến cửa.

Khi tay cô ta vừa chạm vào khóa cửa thì nghe Bắc Minh Thiện ở phía sau nói một câu: "Hiện tại xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng không muốn kết hôn vào lúc này. Chuyện này sẽ đẩy ra phía sau."

Phỉ Nhi nghe vậy thì cơ thể không khỏi run lên. Cô do dự một lúc, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này trong mắt cô ta đã tràn ngập nước mắt. Vì sao mỗi lần cô ta sắp chạm đến hạnh phúc thì nó lại biến mất.

Cô chậm rãi đi lên lầu, định mở cửa phòng mình thì nghe có tiếng người nói chuyện ở tầng một.

Đây là cuộc nói chuyện của chú Khôn và Hình Uy: "Cậu báo với cậu Bắc Minh là tôi đã đưa cô Cố về nhà."

Hình Uy nói: "Chú Khôn, vất vả cho chú rồi, chú lớn tuổi như vậy còn phải thường xuyên đưa đón cô Cố và hai cậu chủ nhỏ."

"Này, có gì vất vả chứ. Ông cụ Bắc Minh đi rồi nhưng cậu chủ không ghét bỏ tôi, còn nói tôi tiếp tục đưa đón hai cậu chủ nhỏ thì tôi đã thấy thỏa mãn. Anh Hình, cậu báo với cậu chủ để cậu ấy yên tâm, tôi nhất định có thể bảo đảm sự an toàn cho hai cậu chủ nhỏ và cô Cố. Ôi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải đưa cô Cố đi làm."

Sau đó dưới lầu không còn tiếng động.

Phỉ Nhi mở cửa phòng mình đi vào. Lúc này rốt cuộc nước mắt của cô ta không kiềm chế được rơi xuống. Không nghĩ tới Bắc Minh Thiện vừa tuyên bố tạm thời không kết hôn với mình, sau lưng đã sắp xếp người đưa đón Cố Hạnh Nguyên đi làm.

Bên ngoài Cố Hạnh Nguyên ra vẻ không để ý đến Bắc Minh Thiện, thì ra hai người bọn họ vẫn luôn âm thầm qua lại sau lưng cô ta.

Phỉ Nhi nhất thời đau đớn đan xen tức giận, bởi vì sự tồn tại của Cố Hạnh Nguyên nên mới phá hủy tình cảm của cô ta và Bắc Minh Thiện.

Cô ta nghĩ đến đây thì cắn răng, nếu cô ta không sống tốt thì cũng sẽ không để cô sống tốt được!