Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 465: Tối đừng về nữa



Bắc Minh Thiện đưa chiếc áo vest vắt trên tay cho Hình Uy, sau đó ngồi phịch trên sô pha.

Ngửa đầu nằm dựa vào lưng ghế sô pha, trên người còn tỏa ra mùi rượu thoang thoảng.

Vừa nhìn bộ dạng này của anh là biết vừa đi xã giao về.

Còn hôm nay anh tại sao trở về với bộ dạng này, còn không phải là vì người hôm nay anh tiếp là La tổng của tập đoàn Gia Mậu.

Nếu như chỉ ăn cơm với ông ta thì không có gì, dù sao hai bên có quan hệ hợp tác hơn nữa bất luận thân phận địa vị đều rất xứng.

Nhưng La tổng lại móc anh, tự ý mời Bắc Minh Diệc Long đến.

Hơn nữa trên bữa tiệc, La tổng đều không ngừng khen ngợi năng lực, hài lòng với chất lượng công trình và tiến độ công trình của Bắc Minh Diệc Long.

Trên bàn rượu, La tổng và Bắc Minh Diệc Long không ngừng trao đổi, Bắc Minh Thiện ngồi ở ghế chủ vị lại giống như một khách mời.

Cho dù Hình Uy đứng ở sau lưng anh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhíu mày, điều này cũng quá không để ông chủ vào trong mắt rồi.

Anh ta muốn đứng ra nói hai câu, nhưng nhìn thấy ông chủ trầm ổn ngồi ở đó, cũng chỉ đành nén giận.

Quá ba tuần rượu, sau khi ăn uống xong, bữa tiệc xã giao này cuối cùng tuyên bố kết thúc.

Giang Tuệ Tâm gọi người làm chuẩn bị canh giải rượu cho anh: “Thiện, có phải không thoải mái không, có cần về phòng ngủ nghỉ ngơi không?”

“Dì Tâm, không cần đâu. Con không có uống bao nhiêu, nằm ở đây một lát là được rồi.” Bắc Minh Thiện khẽ lắc đầu, nhíu mày đưa tay day day mũi của mình.

Rất nhanh người làm để canh giải rượu lên trên bàn trà.

“Thiện, canh giải rượu để ở đây, con nghỉ ngơi một lát thì dậy uống nha.”

Giang Tuệ Tâm nói xong, lại nhìn Hình Uy: “Cậu còn chưa ăn cơm phải không, đã theo Thiện vất vả rồi mau vào ăn cơm.”

Hình Uy gật đầu, không biết tại sao cứ cảm thấy hôm nay bà Bắc Minh có hơi kỳ lạ, bà ta không có tính khí xấu, thấy ai cũng không thèm quan tâm như mấy ngày trước nữa, hôm nay lại có hơi ôn hòa hơn nhiều.

Lẽ nào thật sự như những gì cậu ba Bắc Minh nói, đến tuổi tiền mãn kinh? Nhưng anh ta lại nghĩ đến mẹ già của mình, bà ấy trước đây cũng không có sự thay đổi bất thường như thế.

Anh ta khi vừa mới dừng xe, phát hiện xe Cố Hạnh Nguyên lặng dừng ở đó chắc là đến thăm cậu chủ nhỏ Dương Dương.

Nhưng Bắc Minh Thiện dường như không có phát giác, có lẽ là vì mưa Hình Uy vội mở ô che cho ông chủ đi vào trong.

Lẽ nào thái độ bây giờ của bà Bắc Minh chính là bị cô Cố chọc tức? Bà ta muốn dỗ ông chủ đuổi cô Cố đi sao?

Hình Uy suy nghĩ rồi đi theo Giang Tuệ Tâm đi đến phòng ăn.

“Cô Cố.” Hình Uy ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trước bàn ăn.

Cố Hạnh Nguyên ở trong phòng ăn cũng biết Bắc Minh Thiện trở về rồi, hơn nữa còn uống ít rượu.

Cô khẽ gật đầu với Hình Uy.

“Hình Uy cậu tùy ý tìm chỗ ngồi xuống đi.” Giang Tuệ Tâm trở lại chỗ ngồi của mình.

Bà ta từ đầu đến cuối duy trì nụ cười, cầm đũa lên, bê bát nói: “Hai người còn ngây ra đó làm gì, mau ăn đi, đồ ăn nếu như nguội thì mùi vị sẽ không còn ngon nữa.”

Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu cũng cầm bát đũa lên.

Hình Uy thấy hai người gần như như nước với lửa, hôm nay không biết uống ngầm uống gì, vậy mà bình yên vô sự như thế.

Vào lúc này, truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Bắc Minh Thiện sau khi nằm một lát thì đứng dậy đi vào phòng ăn.

Trước đó anh căn bản không có ăn thứ gì cả, tức đến no đều còn tâm trạng gì mà ăn cơm nữa.

Bây giờ anh cuối cùng cảm thấy trong bụng trống rỗng, sau khi uống một ít canh giải rượu thì đi vào phòng ăn.

Anh ngồi ở vị trí của mình, ngẩng đầu ngước mắt, lông mày lại hơi nhíu lại.

Anh không ngờ Cố Hạnh Nguyên lại ngồi ở đây, còn tưởng bản thân uống nhiều bị hoa mắt.

Ánh mắt của anh như thế khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy lạ lạ.

“Thiện, sao con ngay cả Nguyên cũng không nhận ra rồi?” Giang Tuệ Tâm khẽ mỉm cười.

Một câu này khiến Bắc Minh Thiện và Hình Uy đều sững người, hôm nay rốt cuộc bọn họ bỏ lỡ điều gì, thế nào Giang Tuệ Tâm lại xưng hô với Cố Hạnh Nguyên thân thiết như thế, hơn nữa thân thiết đến nỗi khiến bọn họ có hơi trợn mắt há hốc mồm.

“Hai người đây là...” Bắc Minh Thiên hôm nay xem ra uống vài ly, anh luôn không thích hỏi nhiều, cũng trở nên lắm chuyện.

Giang Tuệ Tâm nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, nếu như không nói rõ, hai người này chắc tối nay không ngủ được.

“Thật ra là như này, khi tôi thu dọn phòng ở trước đây của mẹ tôi thì phát hiện một bức ảnh chụp chung. Tôi từ trong bức ảnh đó bất ngờ phát hiện mẹ tôi là người dì Tâm năm đó quen biết.”

Không đợi Giang Tuệ Tâm nói, Cố Hạnh Nguyên nói đơn giản chuyện này ra.

Bắc Minh Thiện nhướn mày, không ngờ lại có nguồn cơn như thế, thật là trùng hợp.

Anh cảm thấy chuyện này cũng quá khéo rồi. Ban đầu anh còn có hơi lo lắng, Dương Dương bị thương nằm ở nhà, nếu như Cố Hạnh Nguyên ngày nào cũng đến thăm Dương Dương, Giang Tuệ Tâm sẽ đối đãi với cô như thế nào.

Căn cứ theo tình trạng trước đây, anh còn không phải ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt như trái mướp đắng của cô.

Hiện giờ thì tốt rồi, mây đen trên trời tan đi rồi.

Ăn xong bữa tối Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị về nhà.

“Cô Cố, bên ngoài đang mưa, bây giờ lái xe trở về sẽ rất nguy hiểm.” Hình Uy nhắc nhở.

Lúc này Giang Tuệ Tâm đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay của cô: “Nguyên, hay là hôm nay cháu ở đây nghỉ ngơi đi, cháu bình thường rất ít khi ở cùng với Dương Dương, cả ngày nó đều khóc nháo muốn tìm cháu, tối nay cháu ở lại với thằng bé đi.”

Trong lòng Cố Hạnh Nguyên rất mâu thuẫn, thật ra cô cũng rất muốn ở bên cạnh con trai, nhưng vừa nghĩ đến hành vi sáng hôm đó Bắc Minh Thiện đối với mình, lại muốn rời khỏi.

Cô không thể bảo đảm cái tên Bắc Minh Nhị này, khi nào nhân lúc cô không phòng bị mà ‘đánh lén’ một trận.

Từ hồi ở dưới quê đến khi đi cắm trại trở về, cái tên này dường như nghiện ‘đánh lén’.

Cố Hạnh Nguyên lén liếc nhìn Bắc Minh Thiện, anh lại ung dung, vắt chân ngồi trên sô pha không nói tiếng nào, giống như anh cũng đã vểnh lỗ tai chờ đợi đáp án của cô.

Vào lúc này, một người làm vội vã từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt của cô ta rõ ràng có hơi hoảng hốt.

“Hoảng như vậy làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tuệ Tâm hơi nhíu mày, bà ta không thích nhìn thấy trong nhà có ai có bộ dạng thất hồn lạc phách như thế, giống như xảy ra chuyện lớn vậy, một chút cũng không may mắn.

Người làm đó bị dọa lập tức dừng bước, thần sắc vẫn có hơi căng thẳng, lúc này sau khi bị Giang Tuệ Tâm quở trách rõ rành có hơi sợ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa rồi tôi không phải kêu cô đưa cơm cho cậu chủ nhỏ hay sao?” Giang Tuệ Tâm hỏi.

Người làm đó lắp bắp nói: “Thưa bà Bắc Minh, cậu chủ Bắc Minh, cậu chủ nhỏ Dương Dương lại cáu kỉnh không ăn cơm, tôi đút cho cậu ấy mấy lần mà cậu ấy đều không ăn, cuối cùng còn đổ cơm đi.”

Bắc Minh Thiện nghe xong bỗng đứng dậy, sắc mặt lập tức đanh lại, lông mày cau lại.

Dương Dương bình thường có hơi không nghe lời, nhưng chưa đến mức đập bát cơm. Đối với một gia đình quyền quý mà nói, đập bát cơm đã không tính là một chuyện nhỏ nữa.

Cố Hạnh Nguyên cũng có hơi ngạc nhiên, Dương Dương sao có thể làm ra chuyện hư đốn như này chứ.

Cô nhìn Bắc Minh Thiện, lại nhìn Giang Tuệ Tâm, tình huống này vẫn cần cô xuất mã mới có thể dẹp yên được.

“Dì Tâm, dì không cần phải lo, cháu đi xem thử, có phải chân của thằng bé đau nên không muốn ăn cơm hay không.” Nói xong, cô xoay người vội vàng đi lên lầu.

Khi cô đẩy cửa phòng của Dương Dương ra thì nhìn thấy Dương Dương nhíu mày, trên mặt lấm tấm mồ hôi, cậu nhóc ôm chặt cái chân bị thương.

Từ biểu cảm của cậu nhóc, chắc là rất đau, nhưng cậu nhóc cũng không có hét to kêu đau, cắn chặt răng lại.

Ở trên giường của cậu nhóc, vẫn còn vương vãi đồ ăn, còn cả bát đũa bị vỡ.

Cố Hạnh Nguyên lập tức hiểu Dương Dương tại sao không ăn cơm.

Cô đau lòng bước vào trong phòng, ngồi ở bên giường, ôm lấy Dương Dương vào trong lòng: “Bảo bối, có phải chân đau nên không muốn ăn cơm không.”

Dương Dương vốn tưởng mẹ đã đi rồi, không ngờ cô vẫn ở đây. Mặc dù vết thương ở chân rất đau, nhưng cậu nhóc vẫn nhe răng mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên.

“Mẹ, mẹ giờ này còn chưa đi, có phải không nỡ xa con không.”

Nhìn bộ dạng này của con trai, Cố Hạnh Nguyên đang đau lòng lại trở nên tốt hơn một chút, sau đó dùng cách nói thân mật trước kia giữa hai mẹ con: “Mẹ không nỡ thì con làm được gì, con đây là tự làm tự chịu. Sau này không biết trèo cây thì đừng tinh tướng. Con xem Trình Trình đi, trước nay không gây ra những chuyện như thế, một lòng học tập, khiến mẹ với lão ba của con yên tâm hơn nhiều.”

“Mẹ, anh ấy học giỏi, con học cũng tương đương. Bây giờ con đã đứng trong top 15 cả khối rồi.” Dương Dương rõ ràng có chút kiêu ngạo. Quả thật cũng đáng để cậu nhóc kiêu ngạo, đó là vì trước đây cậu nhóc luôn đứng ở trong top 15 từ dưới đếm lên.

Nếu không phải cậu nhóc có một lão ba có thực lực mạnh chống đằng sau, chắc sớm đã bị cô chủ nhiệm từ bỏ rồi.

Con nhà giàu mà, ông đây có là tiền, cho dù học không tốt, đến tuổi thì đưa ra nước ngoài ở vài năm, sau đó mua một cái bằng đại học giả, trở về tốt xấu gì cũng gọi là ‘du học sinh trở về’.

Khi Dương Dương còn đang đắc ý thì nghe thấy từ cửa truyền đến giọng nói của Bắc Minh Thiện: “Ba thấy con sau này vẫn nên ngoan ngoãn một chút, nếu không hậu quả có thể khiến con không thể gánh chịu được đâu.”

Nói đến đây Bắc Minh Thiện xắn tay áo lên.

“Thiện con muốn làm gì!” Giang Tuệ Tâm đứng ở bên cạnh Bắc Minh Thiện, thấy anh xắn tay áo còn tưởng anh muốn đánh Dương Dương.

Dạy dỗ con trai lúc nào mà không được, cứ phải vào lúc cậu nhóc đã bị thương, đây không phải là bỏ đá xuống giếng sao.

Cố Hạnh Nguyên cũng đưa tay che chắn cho Dương Dương, nhíu mày nhìn chằm chằm động tác tiếp theo của Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện đi đến bên giường của Dương Dương, nhìn Cố Hạnh Nguyên, lại nhìn Dương Dương trốn đằng sau cánh tay của cô.

Đưa cánh tay ra cho cậu nhóc xem: “Con nhìn xem đây là cái gì.”

Cố Hạnh Nguyên thuận theo ánh mắt của Bắc Minh Thiện, nhìn thấy trên cổ tay của anh có một vết sẹo, màu da chỗ đó khác với xung quanh, rất dễ nhìn thấy.

Dương Dương cũng tò mò thò đầu qua cánh tay của mẹ, nhìn cánh tay của lão ba, sau đó có hơi khinh thường nói:

“Đây không phải chỉ là một vết sẹo nhỏ sao, có gì mà khoe.”

Thấy bộ dạng khinh thường của con trai, Bắc Minh Thiện chẳng qua còn dĩ diện, khinh thường lườm Dương Dương.

Giang Tuệ Tâm lúc này chen lời: “Dương Dương, đây là vết sẹo ba cháu để lại từ lúc nhỏ, ba cháu lúc nhỏ nghịch còn hơn cháu, chuyện gì nguy hiểm ba cháu cũng dám làm. Có một lần giống như cháu chẳng qua không phải trèo lên cây là trèo tường. Không cẩn thận ngã xuống gãy xương, lúc đó ba cháu không để ý, chỉ đơn giản băng bó lại. Không ngờ...”

Còn chưa đợi Giang Tuệ Tâm nói hết, Bắc Minh Thiện tiếp lời: “Không ngờ xương khôi phục rồi, có điều nơi vẹo, tay trở nên không được linh hoạt như vậy nữa.”

Cố Hạnh Nguyên quay sang nhìn, sau đó bĩu môi, mang theo tia chế giễu nói: “Tôi thấy anh khi đập máy quay của người ta còn rất linh hoạt mà.”