Dương Dương cười hì hì xoa bụng mình: "Chỗ này của cháu giống như túi thần kỳ của mèo máy Doraemon, có thể chứa rất nhiều thứ."
Trình Trình ghét bỏ nhìn Dương Dương một cái, ở nhà Bắc Minh một thời gian rồi vẫn không sửa được bệnh tham ăn.
Một lát sau, Dương Dương ăn một phần tư salad, lúc này mới hài lòng nhảy đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm lên xe.
Cố Hạnh Nguyên mang theo Trình Trình, còn có Anna đứng ở cửa, nhìn bọn họ rời đi.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật sự kinh hồn bạt vía.
Bọn họ vào nhà, Cố Hạnh Nguyên ngồi trên sô pha, Bắc Minh Thiện và Giang Tuệ Tâm đã đi rồi, nhưng Hình Uy vẫn còn trên lầu.
Nhưng cũng không có gì đáng lo, cho dù anh ta phát hiện, cùng lắm là để Lạc Kiều dùng đứa bé trong bụng uy hiếp anh ta, còn phải lo lắng anh ta không giữ bí mật sao.
Khoan nói chuyện đó, lần này Hình Uy ngây người ở chỗ Lạc Kiều cũng không tính là ngắn, sắp phá kỷ lục hai mươi phút anh ta ở chỗ của Lạc Kiều lần trước.
Lúc này Anna mới nhớ tới hỏi: "Hạnh Nguyên, sao cô gặp mấy người Bắc Minh Thiện vậy? Tôi thấy cô xuống xe của anh ta."
Cố Hạnh Nguyên thở dài, nói lại mọi chuyện cho Anna nghe.
Cuối cùng cũng đổ mồ hôi thay cho cô: "Hạnh Nguyên, sau này cô đừng như vậy, làm cho nhiều người lo lắng."
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Yên tâm đi, sau này tôi sẽ chú ý hơn."
"Không biết Cửu Cửu còn có thể chống đỡ được bao lâu." Cố Hạnh Nguyên không khỏi lẩm bẩm vài câu.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Hình Uy đi ra, sau đó là Lạc Kiều.
"Hai người..." Cố Hạnh Nguyên và Anna nhìn về phía bọn họ.
Chỉ thấy vẻ mặt Hình Uy rất bình thường, không còn bất lực như vừa rồi.
Trên mặt Lạc Kiều cũng không có biểu cảm gì, ít nhất có thể thấy hiện tại cô không còn chán ghét Hình Uy như trước.
"Cô Cố." Hình Uy gật đầu, sau đó nhìn phòng khách, chỉ có ba người bọn họ: "Mấy người ông chủ đâu?"
"Bọn họ vừa đi không lâu, Bắc Minh Thiện nói anh tự trở về là được." Cố Hạnh Nguyên nói.
Hình Uy gật đầu: "Tôi cũng không ở lại nữa, ông chủ đã trở về, bên kia nhất định có chuyện cần tôi phải làm."
Lúc này Lạc Kiều bỗng nói một câu: "Trên đường đi cẩn thận một chút."
***
Mọi người biết Lạc Kiều luôn lạnh lùng trừng mắt với Hình Uy, hôm nay cô tự nhiên nói như vậy làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ.
Hình Uy quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Kiều, gật đầu rồi rời đi.
Cố Hạnh Nguyên đi đến bên cạnh Lạc Kiều, đưa tay sờ trán cô: "Cậu không sốt mà, sao lại thay đổi tính tình thế. Không phải cậu nhìn thấy Hình Uy sẽ vô cùng chán ghét hay sao. Không bình thường, chuyện này rất không bình thường."
Lạc Kiều đưa tay lấy bàn tay của Cố Hạnh Nguyên trên trán mình xuống: "Có gì kỳ lạ đâu."
Cô nói tới đây thì hình như nhớ tới gì đó, xoay người đi vào thang máy.
"Lạc Kiều, cậu làm gì vậy?"
Cố Hạnh Nguyên đi theo sau cô, hiện tại cô đang mang thai, là đối tượng cần được bảo vệ.
"Cục cưng nhỏ đang trốn trong tủ quần áo của tớ!"
Hai người đi vào phòng ngủ Lạc Kiều, nhẹ nhàng mở tủ ra, kéo quần áo qua một bên thì thấy Cửu Cửu đang nằm ngáy khò khò bên trong.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng ôm cô bé ra, xoay người đặt lên trên giường, đắp chăn lên người cô bé.
Cố Hạnh Nguyên thấy cục cưng nhỏ bình yên vô sự, lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay đúng là nguy hiểm, suýt nữa Bắc Minh Thiện phát hiện ra Cửu Cửu.
Hai người lại xuống phòng khách.
"Lạc Kiều, cậu nói cho chúng tớ xem vừa rồi Bắc Minh Thiện đưa tớ xuống lầu thì cậu và Hình Uy nói cái gì?"
*
Hình Uy ra khỏi biệt thự, ông chủ đã lái xe đi rồi, trong khu nhà không có taxi, chỉ đành phải ra ngoài xem có hay không.
Dọc đường đi, anh ta không khỏi nhớ lại ký ức vừa rồi, ông chủ và cô Cố rời đi, hai người bọn họ ở chung một chỗ với nhau trong mấy chục phút ngắn ngủn.
*
Hình Uy thấy ông chủ kéo cô Cố rời đi, anh ta một mình đối mặt với Lạc Kiều, ngoại trừ mặt đỏ tía tai ngây ngốc đứng tại chỗ, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám, không biết phải làm gì mới đúng.
Lạc Kiều đứng ở cửa, hơi cau mày nhìn người đàn ông lúng tung tay chân trước mắt này.
"Anh còn đứng đây làm gì, không đi theo ông chủ của anh xuống dưới đi."
Tuy rằng Bắc Minh Thiện rời đi, nhưng cô cũng không muốn Hình Uy biết sự tồn tại của Cửu Cửu.
Đúng lúc này, Lạc Kiều đột nhiên cảm thấy bụng có chút đau.
"Ôi..." Cô ôm bụng, cơ thể từ từ trượt xuống.
Cảm giác này giống như trong bụng có một chân nhỏ đang đá cô.
"Em sao vậy?" Hình Uy vội vàng đi đến bên cạnh cô, cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh ta ôm ngang cô lên, nhanh chóng đặt cô lên trên giường.
"Đau bụng? Em cố gắng một chút, tôi gọi bác sĩ, em sẽ không sao." Hình Uy nói xong thì vội vàng lấy điện thoại chuẩn bị gọi đi.
Lạc Kiều cố gắng chịu đựng, lắc đầu nói: "Không cần gọi điện thoại, mấy ngày nay đã có mấy lần."
Hình Uy bỏ điện thoại xuống, chân tay luống cuống nhìn Lạc Kiều.
Lạc Kiều nhìn dáng vẻ của anh ta: "Tôi như vậy không phải bởi vì anh sao, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đã phải chịu khổ như vậy."
Hình Uy nghe cô nói thì trong lòng cũng tự trách, lúc trước sao anh ta không giữ mình chứ, đến bây giờ hai người cùng đau khổ.
Anh ta nhíu mày, giống như hạ quyết tâm, lại cầm lấy điện thoại.
"Haiz, tôi đã nói không sao, anh còn gọi điện thoại làm gì?" Lạc Kiều nhìn anh ta có chút khó hiểu, nhưng cô nhìn ra được hiện tại cảm xúc của anh ta đã thay đổi.
"Tôi, tôi muốn tìm bác sĩ. Tôi thấy dáng vẻ khổ sở của em như thế thì cảm thấy mình thật sự quá ích kỷ, cho rằng cung cấp nhà và tiền cho em thì em có thể yên tâm nuôi con. Nhưng hiện tại xem ra quá trình này đối với em là một sự giày vò, tôi không thể để em tiếp tục chịu khổ như thế, tôi quyết định thà rằng không cần đứa nhỏ này cũng không thể để em chịu khổ."
***
Hình Uy nói lời này làm cho Lạc Kiều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì: Lúc trước anh ta từng vô cùng coi trọng đứa bé.
Thậm chí lúc trước cô quyết định không muốn đứa bé, anh ta còn đồng ý sau này không gặp cô nữa, hơn nữa vì đứa bé, anh ta đưa toàn bộ nhà ở và tiền tiết kiệm cho cô.
Nhưng lúc này phản ứng của anh ta lại hoàn toàn trái ngược.
Cô nghĩ lại trước kia anh ta muốn đứa bé cũng chỉ vì trách nhiệm, hiện tại anh ta thấy cô vô cùng khổ sở lại không tiếc hy sinh đứa bé để cô không còn chịu khổ như thế nữa.
Hiện tại đối với hành động này của anh ta, đáy lòng Lạc Kiều thật sự có chút cảm động.
Cô nhìn Hình Uy: "Anh nói thật sao?"
Hình Uy nghiêm túc gật đầu.
"Vậy được, anh đi ra ngoài trước đi, bây giờ tôi đi thay đồ." Lạc Kiều nói xong thì vén chăn xuống giường.
Sở dĩ cô làm như vậy là vì muốn kiểm tra Hình Uy có nói thật hay không.
Hiện tại có rất nhiều người nói một đằng nhưng làm một nẻo.
Mấy năm nay cô ở trong giới giải trí nên cái gì cũng đã thấy qua. Phút trước vừa nói yêu nhau, thề đến răng long đầu bạc.
Nhưng chưa được bao lâu lại tuyên bố chia tay.
Trong mắt cô, hành vi như vậy chẳng khác gì nói tình một đêm cho dễ nghe một chút.
Những năm đó phải đeo mặt nạ không cảm thấy mệt mỏi sao?
Hiện tại cuối cùng cô cũng sắp đối mặt với vấn đề như thế.
Nếu lúc này anh ta ngăn cản mình, đối với cô mà nói thì đứa nhỏ này không cần thiết.
"Chờ chút..." Lúc này Hình Uy mở miệng.
Trong lòng Lạc Kiều hơi hơi run lên, cảm giác không nói nên lời dâng lên, thất vọng, từ đáy lòng cảm thấy thất vọng.
Cô cho rằng mặc dù Hình Uy có vẻ vụng về, lại không biết đối nhân xử thứ.
Nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh ta là người đàn ông có trách nhiệm, yêu thương cô.
Nhưng chuyện tới trước mắt, anh ta vẫn không qua được cửa này, những lời nói trước đó chỉ là dỗ dành cô, giống như dỗ dành một đứa bé không hiểu chuyện.
Lạc Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cau mày, xem ra mình nhất định phải hạ quyết tâm, cho dù anh ta nói lời ngon tiếng ngọt thế nào.
Cô yên lặng nhìn Hình Uy.
Lúc cô định nói cắt đứt quan hệ với anh ta.
Hình Uy lại ra vẻ nghiêm túc nhìn Lạc Kiều, chậm rãi mở miệng: "Em mặc nhiều quần áo một chút, tôi tìm kiếm trên mạng nói nếu phá thai thì không khác gì với sinh con, đối với sức khỏe của phụ nữ vẫn có ảnh hưởng rất lớn, trong thời gian ngắn sức khỏe của em sẽ suy yếu. Lỡ cảm lạnh cũng dẫn đến nhiều bệnh khác. Nhưng em cũng không cần quá lo lắng, tôi sẽ lái xe đưa em đi, luôn ở bên cạnh em. Tôi nhất định phải bảo đảm cơ thể của em không phải chịu tổn thương gì khác. Nhiều ngày trôi qua như vậy, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện của chúng ta, có lẽ tôi quá ích kỷ, rất không công bằng với em. Tuy rằng không còn đứa bé, nhưng em cứ ở nhà này đi, muốn ở bao lâu cũng được, tôi cũng sẽ không quấy rầy em, trả lại cuộc sống yên bình cho em. Tôi thành thật xin lỗi một lần nữa vì đã gây tổn thương cho em."
Hình Uy nói đến đây, còn cúi đầu với Lạc Kiều một cái.
Hình Uy nói mấy lời thoại sứt sẹo giống như trong phim ngôn tình, nhưng lại xuất phát từ đáy lòng.
Môi Lạc Kiều bắt đầu hơi run rẩy, đôi mắt cũng dần dần trở nên ươn ướt.
Tuy rằng cô luôn chướng mắt với Hình Uy, nhưng lúc này anh ta đứng ở trước mặt cô lại lộ ra dáng vẻ cao lớn đầy trách nhiệm.
Cô dùng tay lau nước mắt sắp rơi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đồ ngốc, anh đi xuống lầu với mấy người ông chủ của anh và bà Bắc Minh đi, không phải anh còn lái xe sao?"
***
Hình Uy kinh ngạc nhìn Lạc Kiều nằm ở trên giường đang cười với mình.
Hiện tại anh ta có chút mờ mịt.
Anh ta ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết lúc này mình nên xoay người đi ra ngoài hay là ở lại.
"Anh còn đứng ở đó làm gì, anh ra ngoài chờ tôi một chút." Mặc dù Hình Uy làm cho Lạc Kiều xúc động, nhưng cô vẫn chưa quên lúc này Cửu Cửu đang trốn trong tủ quần áo.
Cô không muốn anh ta phát hiện ra Cửu Cửu.
"Em không cần quá lo lắng, tôi ở ngoài chờ em, nếu em cảm thấy không thoải mái ở đây thì chúng ta lập tức đến bệnh viện." Hình Uy đi đến cửa vẫn không quên dặn dò cô.
"Tôi biết rồi." Hình Uy nói một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
*
Mà phiên bản này còn có nội dung tiếp theo, đó chính là:
Lạc Kiều nhìn Hình Uy đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ nhàng xuống đất, sau đó khóa trái cửa lại.
Bởi vì cô muốn bảo đảm an toàn, tránh lúc cô và Cửu Cửu nói chuyện, Hình Uy lại đột nhiên mở cửa đi vào.
Sau khi Lạc Kiều làm xong mới cẩn thận mở tủ quần áo ra, chỉ thấy Cửu Cửu trốn trong đó ngủ gà ngủ gật.