Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 478: Gọi tôi là chủ quản bắc minh



Nhưng mà cô vẫn rất nghiêm khắc nhìn Lạc Kiều rồi nói: “Lần sau cậu phải chú ý một chút đó, bây giờ chuyện giữa cậu và Hình Uy cũng xem như đã qua rồi, sau này anh ta sẽ chăm sóc cho cậu, chắc có lẽ là tớ cũng sẽ bận rộn, cậu cần phải chú ý nhiều hơn một chút.”

Cố Hạnh Nguyên nói đến đây, cô cũng đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, cô lộ ra vẻ mặt u sầu nói: “Xem ra sau này chỉ cần là Hình Uy đến đây, vậy thì chúng ta phải giấu bé cưng nhỏ đi rồi.”

Lúc này Cửu Cửu lại không tình nguyện, con bé vểnh cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ ơi, Cửu Cửu không muốn một mình ở trên lầu ba chơi búp bê vải với nhà chòi nữa đâu mà, không muốn bị dì Kiều Kiều nhốt ở trong tủ quần áo đen như mực...”

Lạc Kiều khoác tay áo, tự tin nói với Cố Hạnh Nguyên: “Thật ra thì vấn đề này cũng xử lý rất dễ mà, đó là tớ có thể làm Tào Tháo.”

“Tào Tháo?” Cố Hạnh Nguyên hơi nghi hoặc một chút.

“Tào tào là ai vậy.” Cửu Cửu chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói: “Nghe nói giống như là một cái trứng thối.”

Trình Trình gật đầu giải thích cho Cửu Cửu nghe: “Không phải là tào tào đâu, mà là Tào Tháo, là anh hùng trong thời kỳ tam quốc.” Sau đó liền chọn vài câu trọng điểm phổ cập kiến thức tam quốc cho Cửu Cửu.

Nói đến cuối cùng, Trình Trình ngắm cái bụng to của Lạc Kiều như có điều suy nghĩ mà nói: “Anh nghĩ là dì Kiều Kiều tưởng tượng Tào Tháo giống như là “giữ hoàng đế làm chư hầu”.”

“Bingo! Cháu trả lời hoàn toàn chính xác, không hổ danh là một đứa bé có thể học được lớp học thiên tài.” Lạc Kiều nói, mặt mày hớn hở búng tay một cái.

“Nếu như ông chú Hỏa Thần đó không chịu giữ bí mật này, vậy thì dì sẽ ra tay với đứa bé của anh ấy, đến lúc đó thì anh ấy không thể không nghe lời của dì.” Lúc này Lạc Kiều tràn đầy tự tin.

Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng thở ra: “Kiều Kiều, con của anh ta cũng là con của cậu mà, cậu nhẫn tâm ra tay được à? Tớ cũng không muốn vì Cửu Cửu mà để cậu phải đưa ra hi sinh lớn như vậy, nói như vậy không bằng để tớ chuyển bọn nhỏ ra khỏi chỗ này, tránh gây thêm phiền phức cho cậu.”

Lạc Kiều khoác tay nói: “Hạnh Nguyên, cậu cũng không cần phải đi đâu hết, cứ ở yên ở đây đi. Yên tâm đi, tớ chẳng qua chỉ nói mà thôi, tớ tin là chỉ cần tớ nói rõ chuyện này với anh ấy, anh ấy cũng sẽ hiểu được cái này, chẳng qua chỉ là diễn trò cho anh ấy xem mà thôi.”

...

Trong lúc Lạc Kiều đang suy nghĩ kỹ phải làm như thế nào để cưỡng ép Hình Uy giữ bí mật, anh ta vừa mới uống một hớp nước ở trong phòng làm việc của Bắc Minh Thiện thì liền bị sặc.

Bắc Minh Thiện giương mắt lên Hình Uy một chút: “Cậu không có chuyện gì đó chứ.”

Hình Uy vội vàng lau vết nước đọng lại ở trên bàn cho thật sạch sẽ: “Ông chủ, không có gì đâu, chỉ là lúc nãy có chút không cẩn thận.”

Lúc này điện thoại nội bộ của Hình Uy vang lên.

Anh ta vội vàng nghe máy: “Có chuyện gì không.”

Chỉ nghe thấy thư ký gọi tới: “Anh Hình, công ty GT khai triển nghiệp vụ nước T quyết định dời trụ sở của bọn họ đến thành phố A, lúc nãy tôi đã nhận được bảng fax của bọn họ, chỉ là một lá thư mời, muốn mời Bắc Minh tổng đi đến văn phòng tạm thời của bọn họ để thương lượng với kế hoạch trụ sở của bọn họ.”

...

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết rồi, văn phòng tạm thời của bọn họ ở đâu vậy?”

“Ở khách sạn Daredevil Empire, thời gian trên thư mời là chín giờ đúng vào sáng ngày mai, đến lúc đó anh đến chỗ của tôi lấy thiệp mời là được rồi.” Thư ký nói xong thì liền cúp điện thoại.

Hình Uy cảm thấy hơi kỳ quái, công ty GT là một công ty xuyên quốc gia rất lớn, cho dù là để phát triển nghiệp vụ ở nước T thì cũng không cần phải ngay cả trụ sở mà cũng di chuyển về đây.

Anh ta bỏ điện thoại xuống, quay người lại đi ra ngoài chỗ của thư ký lấy thiệp mời trở về đặt lên trên bàn làm việc của Bắc Minh Thiện, sau đó lại nói nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy cho Bắc Minh Thiện nghe một lần.

Bắc Minh Thiện và Hình Uy cũng có một nghi vấn giống nhau, hơn nữa tập đoàn Bắc Minh thị của bọn họ với công ty GT cũng chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì với nhau.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì nói với Hình Uy: “Ngày mai tôi có lịch trình nào khác không?”

Hình Uy xem qua lịch trình: “Ngày mai không có sắp xếp chuyện gì hết.”

“Được, vậy thì chúng ta đi đến đó nhìn xem, một lát nữa cậu thuận tiện đi đến bộ phận thiết kế kêu Bắc Minh Diệp Long đi cùng luôn đi.” Lúc Bắc Minh Thiện đưa ra quyết định này thì vô cùng thận trọng.

“Ông chủ, nếu như cũng dẫn theo cậu chủ Diệp Long đi cùng...”

Không đợi Hình Uy nói hết lời, Bắc Minh Thiện phất tay nói: “Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ không để cho nó đắc ý lần hai đâu, phải để cho nó nhìn xem ai mới chính là người chủ thực sự của Bắc Minh thị.”

Lần trước dự án của tập đoàn Gia Mậu, Bắc Minh Diệp Long sở dĩ chiếm thế thượng phong là bởi vì lúc đó anh không có cách nào đi tham gia được.

Bây giờ có một cơ hội khác đã đến, lúc này anh phải đấu sức một trận với Bắc Minh Diệp Long, cũng muốn làm cho anh ta không cần phải ra vẻ mình rất giỏi giang.

...

Bắc Minh Diệp Long ngồi ở trong phòng chủ quản của bộ phận thiết kế, có vẻ khoan thai tự đắt.

Không phải là bởi vì cái gì khác, lần trước dùng cơm với La tổng của tập đoàn Gia Mậu, chuyện đó cũng đã đánh tan được chút nhuệ khí của Bắc Minh Thiện.

Điều này rất có lợi để anh ta có thể lấn sâu hơn vào các phòng ban còn lại của Bắc Minh.

Anh ta nhìn máy vi tính có logo Bắc Minh ở trên bàn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, dường như là trước mắt có thể nhìn thấy được mình đang ngồi trên cái ghế tối cao nhất của đế quốc Bắc Minh thị.

“Cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánh thức anh ta từ trong mộng đẹp.

“Mời vào.” Bắc Minh Diệp Long chỉnh sửa quần áo của mình lại đàng hoàng một chút.

Chỉ nhìn thấy thư ký của anh ta bước vào: “Cậu chủ Bắc Minh, trợ lý Hình đến rồi.”

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi hả, đừng có gọi tôi là cậu chủ Bắc Minh nữa, phải gọi tôi là chủ quản Bắc Minh, nếu như tái phạm lần nữa thì tôi sẽ đuổi việc cô.” Bắc Minh Diệp Long hung dữ nói, trợn mắt nhìn cô ta một chút.

Sắc mặt của thư ký thay đổi, liền vội vàng gật đầu nói: “Tôi đã hiểu rồi, chủ quản Bắc Minh, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa.”

Sở dĩ Bắc Minh Diệp Long không muốn nghe cấp dưới gọi anh ta là cậu chủ Bắc Minh cũng là vì anh ta không muốn để lại cho người ta ấn tượng chẳng qua là mình dựa vào thân phận mới có thể vào đây.

Anh ta dựa vào thực lực của chính mình mới lên được vị trí này.

“Cô đi gọi trợ lý đặc biệt vào đây đi.” Bắc Minh Diệp Long thuận miệng nói.

Thư ký vội vàng lui xuống, rất nhanh, Hình Uy liền xuất hiện ở phòng làm việc của chủ quản.

Đã một đoạn thời gian rồi không đến bộ phận thiết kế, không nghĩ đến Bắc Minh Diệp Long đã trang trí lại nơi này một lần nữa.

Phòng chủ quản của anh ta đã không còn là một căn phòng nhỏ như lúc trước, hiện tại quy mô trên cơ bản cũng có thể so sánh với Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Diệp Long đang ngồi ở phía sau một cái bàn làm việc so với cái của Bắc Minh Thiện thì còn lớn hơn, anh ta lộ ra vẻ tự tin dựa lưng ở trên ghế ngồi nhìn mình.

“Cậu chủ Bắc Minh.” Hình Uy đi đến trước bàn làm việc, nhẹ gật đầu với anh ta.

Bắc Minh Diệp Long mỉm cười nói: “Trợ lý Hình, mời ngồi. Thuận tiện tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu, sau này ở trong tập đoàn, mong anh gọi tôi là chủ quản Bắc Minh, còn thời gian khác thì anh cứ gọi tôi là cậu chủ Bắc Minh.”

“Không thành vấn đề, chủ quản Bắc Minh.”

“Trợ lý Hình, rất lâu rồi không đến bộ phận thiết kế của tôi, không biết lần này đến đây là muốn làm gì vậy? Hay là nói Bắc Minh tổng mời người nào muốn tôi đến để tiếp khách.”

...

Sao Hình Uy không thể biết được Bắc Minh Diệp Long đây là đang có ý riêng.

“Chủ quản Bắc Minh, tôi thấy anh hiểu lầm rồi đó, chẳng qua là ông chủ muốn mời anh đi đến khách sạn Thiện với ông chủ. Công ty GT muốn di chuyển trụ sở đến ở đây, mọi người ngồi lại với nhau thảo luận một vài vấn đề.”

Bắc Minh Diệp Long cười nói: “Được rồi, Bắc Minh tổng đã mời tôi đi cùng, vậy thì tôi cũng phải cho anh ta mặt mũi chứ, cũng trả lại phần tình nghĩa lúc trước anh ta mời tôi dùng cơm với với La tổng.”

Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long đã đồng ý: “Chủ quản Bắc Minh, vậy thì anh chuẩn bị một chút đi, ngày mai gặp nhau ở khách sạn Daredevil Empire.”

“Chủ quản Hình, xin dừng bước. Ở chỗ của tôi có trà sư phong long tỉnh thượng hạng, không bằng chúng ta uống chút trà trò chuyện một lát rồi lại đi, tôi rất có hứng thú muốn nghe tình huống gần đây ở trong nhà.” Bắc Minh Diệp Long nói, đứng dậy từ trên ghế ngồi, đưa tay chỉ vào một cái bàn trà cách đó không xa.

Cái bàn này cũng tương tự với cái bàn của Bắc Minh Thiện, bàn trà được làm bằng rễ cây cổ thụ màu đen vàng lộ ra ánh sáng sáng bóng.

Ở phía trên có một ấm trà bằng sứ màu trắng và sáu tách trà cùng màu.

Bắc Minh Diệp Long ngồi trên một cái ghế nhỏ, cầm lấy cái bình sứ lên rồi lấy hai tách trà ra.

Anh ta nâng tách trà lên, nhìn Hình Uy rồi nói: “Còn đứng đó làm gì nữa, ngồi xuống đi.”

Hình Uy vẫn đứng yên bất động ở trước mặt của anh ta: “Chủ quản Bắc Minh không cần phải khách khí đâu, liên quan đến chuyện của nhà cũ, có chuyện gì xin cứ nói.”

“Bây giờ chúng ta cũng chỉ là tâm sự việc nhà mà thôi, anh không cần phải câu nệ như vậy đâu.” Bắc Minh Diệp Long nói xong thì uống một hớp trà: “Nghe nó là Bắc Minh tổng, à không, vợ sắp cưới của chú hai của tôi mất tích rồi, bây giờ đã tìm được chưa vậy?”

“Chủ quản Bắc Minh, cái mà anh hỏi chính là tin tức của cô Phỉ Nhi chứ gì, tôi đã phái người tìm kiếm khắp nơi, bây giờ vẫn còn chưa có bất cứ tin tức nào liên quan đến cô ấy.” Hình Uy trả lời thành thật.

Bắc Minh Diệp Long lắc đầu nói: “Tôi nghĩ là sau khi chú hai biết hành động của cô ta, nhất định sẽ rất thất vọng đối với cô ta. Thật sự không nghĩ đến cô ta lại dám làm ra loại chuyện bất kính như vậy, các người cần phải tìm cô ta sớm một chút đó, nếu như bị tôi tìm trước rồi, chỉ sợ là chuyện mà cô ta đó nhận sẽ không nhẹ nhàng giống như với chú hai của tôi đâu.”

Nói đến đây, trong mắt của Bắc Minh Diệp Long lóe lên một tia hung ác, Hình Uy rất ít khi nhìn thấy anh ta có phản ứng như vậy.

Cũng khó trách, ai biểu Phỉ Nhi lại phạm vào chuyện không nên làm, có liên quan đến cái chết đột ngột của ông cụ Bắc Minh cơ chứ.

Sau khi hai người trầm mặc một hồi, Bắc Minh Diệp Long lại đặt câu hỏi một lần nữa: “Gần đây bà nội thế nào rồi.”

“Cho dù là từ tinh thần hay là thân thể thì bà Bắc Minh cũng coi như không tệ, cậu chủ Diệp Long, thật ra cậu có thể trở về thăm bà ấy một chút, bà Bắc Minh vẫn luôn rất nhớ cậu.” Hình Uy biết so với Trình Trình và Dương Dương mà nói, bà Bắc Minh càng hi vọng nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long hơn.

Lúc này sắc mặt của Bắc Minh Diệp Long trở nên yên tĩnh một lần nữa: “Được rồi, tôi sẽ tìm thời gian để trở về thăm bà ấy.”

“Cậu chủ Diệp Long, tôi không có thời gian để ở đây nữa, chuyện ngày mai gặp mặt với công ty GT của chúng ta tôi còn phải đi chuẩn bị một chút, tôi xin đi trước.” Hình Uy cũng không chờ Bắc Minh Diệp Long mở miệng, quay người liền đi khỏi phòng làm việc của anh ta.

Giờ phút này cũng chỉ còn lại một mình Bắc Minh Diệp Long ngồi ở trước khay trà, sao anh ta lại không nghĩ đến muốn về nhà cổ nhà họ Bắc Minh một chuyến được chứ.

Chỉ có điều là hiện tại mối quan hệ của anh ta với Bắc Minh Thiện có hơi căng thẳng, anh ta rất khó đảm bảo sau khi bọn họ gặp nhau ở nhà họ Bắc Minh thì sẽ xảy ra chuyện như thế nào.

...

Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua Hình Uy vừa mới trở về từ bộ phận thiết kế: “Cậu đã nói cho nó biết chưa.”

Hình Uy nhẹ gật đầu.

“Nó có nói cái gì không?”

“Cậu chủ Diệp Long nói ngày mai cậu ấy sẽ đến đó đúng giờ hẹn, cậu ấy còn hỏi thăm tình hình gần đây của bà chủ Bắc Minh nữa, tôi có nói là nếu như cậu ấy có thời gian rảnh thì trở về thăm bà ấy một chút, cậu chủ Diệp Long đã nói là cậu ấy có rảnh thì sẽ đến.” Hình Uy trả lời thành thật.

Bắc Minh Thiện như là có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu, anh biết là tình cảm bà cháu giữa dì Tâm với Bắc Minh Diệp Long khá sâu đậm, chỉ có điều là cậu ta không muốn nhìn thấy mình mà thôi.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm Hình Uy liền lái xe xuất phát từ nhà cũ nhà họ Bắc Minh, Bắc Minh Thiện ở trên xe.

Bắc Minh Thiện đã nói là không cần Hình Uy phải đón anh mỗi ngày, nhưng mà Hình Uy cảm thấy cần phải chừa lại cho Lạc Kiều một khoảng thời gian.