Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 503: Người hiểu em nhất



Thần sắc của Cố Hạnh Nguyên rõ ràng rất kém: “Tôi không biết nhưng chuyện này giống như một mũi kim đâm vào trái tim của tôi vậy.”

Anna khẽ mỉm cười với cô: “Biết cô tại sao lại có phản ứng như vậy không? Đó là vì trong lòng của cô rất để ý chuyện này, để ý chuyện này nói rõ trong lòng cô có vị trí của Bắc Minh Thiện.”

“Điều này sao có thể, trong lòng tôi sao lại nghĩ tới anh ta chứ. Tôi hận anh ta còn không hết.” Khi nói câu này, thần sắc của Cố Hạnh Nguyên trở nên rất căng thẳng, mắt của cô cũng hoảng loạn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lạnh.

“Cô nhìn biểu cảm bây giờ của cô đi, đã biểu đạt ra phản ứng trong lòng cô rồi. Chẳng qua cô có chuyện khác đè ở trong lòng, khiến cô không thể đối diện với chuyện này, cũng không dám đối mặt. Có lẽ đợi đến khi những chuyện này được giải quyết rồi, khi cô lần nữa đối diện thì sẽ trở nên tự nhiên.”

Lời của Anna vừa dứt thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Tôi muốn chắc là anh ta đến đón cô rồi.” Anna khẽ mỉm cười đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa.

“Cô đợi đã.” Cố Hạnh Nguyên vội nắm tay của Anna: “Tôi bây giờ còn không muốn gặp anh ta, cô đi nói với anh ta là tôi còn chưa có về là được rồi.”

“Được, trước tiên đã cô từ từ suy nghĩ nên làm sao đối mặt với quan hệ của hai người vào lúc này và tương lai.” Anna nói xong thì đi về phía cửa.

Cố Hạnh Nguyên vì để Bắc Minh Thiện không nhìn thấy cô, cũng xoay người trốn vào trong phòng ăn.

Anna nhìn camera giám sát, đứng ở cửa không phải là Bắc Minh Thiện, mà là một người lạ.

Cô khẽ mở cửa: “Xin hỏi cậu tìm ai?”

Người đàn ông đứng ở cửa khẽ mỉm cười với Anna: “Xin hỏi cô Cố Hạnh Nguyên có ở nhà không?”

Quả nhiên đến tìm cô, chắc là người Bắc Minh Thiện phái đến.

Anna nghĩ đến đây thì lắc đầu: “Xin lỗi, cô ấy bây giờ còn chưa có về, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Ồ, là như vậy tôi nhận sự ủy thác của anh Bắc Minh đưa cái này cho cô Cố, nếu cô ấy đã không có ở nhà, vậy mời cô ký nhận thay cho cô ấy.” Nói rồi, người đàn ông đó cúi người cầm chiếc túi để bên cạnh đưa cho Anna.

“Cảm ơn.” Anna nhận lấy túi đồ: “Xin hỏi còn còn có chuyện gì khác không?”

Người đàn ông đó khẽ mỉm cười lắc đầu: “Ngại quá đã làm phiền rồi, tôi bây giờ đi đây.”

Anna đưa mắt tiễn người đàn ông đó lên xe rời đi, sau đó đóng cửa lại, xách túi đồ đi về trong phòng khách.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên từ trong phòng ăn đi ra, nói chuyện ở cửa cô ở phòng bếp nên không có nghe thấy.

Nhìn thấy trong tay Anna xách một túi to bèn hỏi: “Đây là cái gì?”

Anna để chiếc túi lên bàn: “Đây là đồ Bắc Minh Thiện gọi người đưa đến. Chắc là anh ta biết đã chọc cô giận, mua ít đồ bồi tội với cô, đồ tôi để ở đây, xem cô có cho anh ta mặt mũi này hay không.”

***

Cố Hạnh Nguyên quay lại phòng khách, cầm chiếc hộp ở trong túi ra.

Mở chiếc hộp ra, cô và Anna đều không khỏi sững sờ.

Bên trong để một bộ lễ phục ngay ngắn, bên cạnh bộ lễ phục còn có chiếc túi trang sức giả cô mua.

Ở trong túi còn để một chiếc hộp, mở ra xem, là một đôi cao gót tinh tế.

“Nhìn thấy rồi chứ, trong lòng Bắc Minh Thiện còn có cô. Nếu không sao lại phái người đến đưa những thứ này. xem ra anh ta đã làm chủ, thay cô chọn một bộ lễ phục cho bữa tiệc tối nay rồi. Còn ngây ra đó làm gì, còn không đi thử.” Anna khẽ mỉm cười nói.

Mặt của Cố Hạnh Nguyên đỏ ửng, cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục, cảm giác trong lòng có hơi phức tạp.

Bộ đồ này chắc là mua ở cửa hàng đó. Hơn nữa từ chất liệu có thể nhìn ra được, bộ đồ này không kém bộ váy ánh trăng, thậm chí có thể còn đắt hơn.

Trong tay cầm chiếc hộp để quần áo, xoay người đi lên lầu.

Trên lầu, Trình Trình đang cùng Cửu Cửu chơi trong phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên.

“Mama, mama cầm thứ gì thế?” Cửu Cửu từ trên sàn bò dậy, chạy mấy bước đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên cúi đầu khẽ mỉm cười với Cửu Cửu: “Đây là quần áo của mama, mama đi lên thử xem.” Nói rồi, cô để chiếc hộp đựng đồ lên trên giường.

Cửu Cửu trèo lên giường nhìn bộ đồ trong chiếc hộp, nhưng viên kim cương trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn, khiến cô bé không nhịn được mà đưa bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận sờ lên.

“Mama, bộ đồ này thật đẹp, mau mặc lên cho con xem thử.” Cửu Cửu có hơi không chịu được mà phấn khích nói. (Bất luận là phụ nữ hay trẻ con, hoặc thiếu nữ bẩm sinh đều yêu thích quần áo)

Trình Trình thấy mẹ muốn ở đây thử đồ, cậu nhóc trực tiếp đi ra cửa: “Mẹ, con về phòng đây, con còn một vài câu trắc nghiệm còn chưa có làm.”

Nửa tiếng sau, Cố Hạnh Nguyên mặc bộ đồ mà Bắc Minh Thiện chọn cho cô đứng ở trước gương.

“Wow, mama thật xinh đẹp, giống như Hoàng hậu vậy.” Cửu Cửu đứng ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, nhìn mẹ trong gương.

Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười: “Cục cưng nhỏ, con nói đẹp là đẹp sao?”

Có điều không thể phủ nhận, bộ này quả thật bắt mắt hơn bộ váy nữ thần ánh trăng đó.

Bộ váy nữ thần ánh trăng theo phong cách phương tây, mà bộ này là kiểu sườn xám của nước T.

Họa tiết trên bộ lễ phục chính là một con phượng hoàng sải cánh.

Phần đầu của phượng hoàng ở trên vai trái của cô, thân của phượng hoàng và cánh sải ra phủ ở chính diện và bên sườn. Phần đuổi ngũ sắc rủ xuống hình thành đường viền.

Cả con phượng hoàng được kết hợp bởi hai mảnh ngũ sắc và tơ vàng. Nhất là mắt phượng được đính đá ruby đỏ càng thêm hút hồn.

Nếu như bộ lễ phục đó dùng ưu nhã để hình dung, vậy thì bộ này chính là tôn quý, màu chủ đạo là vàng đế cương càng thể hiện sự cao quý của hoàng gia.

Bộ lễ phục này mặc lên người Cố Hạnh Nguyên, đem thân hình vốn dĩ không tồi của cô càng trở nên hoàn hảo hơn.

Không thể phủ nhận, Bắc Minh Thiện rất hiểu cô, bộ đồ đúng vừa người.

Không biết từ khi nào, Anna đã đứng ở cửa phòng cô.

“Không ngờ, Bắc Minh Thiện cũng thật có con mắt chọn đồ. Cô mặc bộ này tham gia bữa tiệc tối nay, nhất định sẽ là ngôi sao sáng nhất ở đó.”

Mặt của Cố Hạnh Nguyên hơi đỏ ửng: “Lại lấy tôi ra đùa. Đâu có đẹp như những gì cô nói chứ.” Tuy là nói như thế, nhưng có người phụ nữ nào sẽ không vì lời khen của người khác đối với mình mà vui trong lòng chưa.

***

Cô rất nhanh thay bộ lễ phục ra để lại vào trong chiếc hộp.

Cô và Anna dẫn Cửu Cửu đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Lạc Kiều và Hình Uy từ bên ngoài đi vào.

“Hai người sao lại về sớm như vậy, tôi còn tưởng hai người sẽ ăn bữa trưa đầu tiên dưới ánh nến ở bên ngoài chứ.” Cố Hạnh Nguyên che giấu những băn khoăn trong lòng đi.

Mang theo nụ cười chào đón.

“Nguyên cậu thật biết đùa, cậu cũng nói là bữa trưa, sao còn ánh nến chứ. Cho dù có thắp cũng không nhìn ra, cậu xem đây là gì.” Lạc Kiều mặt mày vui vẻ cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ lắc lắc ở không trung.

“Người chị em tốt chúng ta không ngờ nhanh như vậy đã là hoa có chủ rồi. Kiều Kiều, các cậu định khi nào tổ chức hôn lễ?” Cố Hạnh Nguyên thật lòng vui cho Lạc Kiều có thể tìm được một người đàn ông tốt giống như Hình Uy.

Vừa nói đến chuyện tổ chức hôn lễ, nụ cười của Lạc Kiều rất nhanh thu lại: “Chuyện tớ đi đăng ký còn chưa có nói với ba mẹ và anh trai của tớ đâu, huống chi tớ bây giờ đang như này.”

Hình Uy ở bên cạnh Lạc Kiều vỗ vỗ vai của cô ấy: “Đợi khi nào anh đến nhà em một chuyến, nói chuyện của chúng ta với bọn họ. Anh nghĩ bọn họ sẽ hiểu.”

Lạc Kiều bĩu môi: “Nếu như chúng ta làm như vậy, không bị bọn họ đuổi ra cửa mới lạ đó. Em thấy hay là thôi đi, đợi khi nào con chào đời rồi, bế đến trước mặt bọn họ là được rồi. Có đứa nhỏ làm chỗ dựa, bọn họ cũng sẽ không làm gì chúng ta cả.”

Hình Uy lặng lẽ gật đầu, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, sao cô cũng về sớm như vậy?”

“Cô ấy à, chịu chút kích thích nên về sớm.” Anna cười nói.

Lạc Kiều biểu cảm căng thẳng nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên cậu sao rồi? Có phải Bắc Minh Thiện lại bắt nạt cậu rồi không?”

Cố Hạnh Nguyên khẽ lắc đầu: “Không phải như những gì cậu nghĩ đâu, anh ta không có bắt nạt tớ. Ài thôi đi, đừng nhắc đến nữa.”

“Vậy bữa tiệc tối nay cậu còn đi nữa không?”

“Mặc kệ Nguyên có đi hay không, Bắc Minh Thiện đã chọn lễ phục cho cô ấy rồi cho người đưa đến rồi.” Anna nói rồi, dùng tay chỉ vào chiếc túi trong tay của Cố Hạnh Nguyên.

Sau đó rất thần bí nói: “Còn nữa, ánh mắt của Bắc Minh Thiện thật sự rất không tồi, đặc biệt là bộ đồ chọn cho Nguyên thật sự không còn gì để nói. Được rồi, mấy người nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.”

Sau đó lại cố ý nói với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, cháu ngoan ngoãn ở đây chơi với dì, không để chạy lung tung.”

Cửu Cửu rất thông minh, chớp đôi mắt to dùng sức gật đầu, sau đó bàn tay nhỏ túm lấy góc áo của Cố Hạnh Nguyên nói: “Con chơi với dì Nguyên.”

Anna đi nấu cơm rồi, Lạc Kiều sốt sắng cầm chiếc túi trong tay Cố Hạnh Nguyên: “Mấy người đều khen Bắc Minh Thiện thành cái gì rồi, tôi muốn xem thử anh ta có thể chọn được bộ nào đẹp hơn bộ váy nữ thần ánh trăng đó cho cậu không.”

Sau khi cô ấy mở bộ lễ phục ra thì không tránh được kinh ngạc và cảm thán một tiếng: “Bộ đồ này thật sự rất đẹp. Cái này so với long bào lạnh băng băng càng thêm nữ tính và phách khí.”

Cô ấy ướm thử bộ đồ lên người mình, sau đó quay người nhìn Hình Uy: “Ông chủ Hỏa Thần, anh thấy em mặc bộ này như thế nào?” Cô ấy khẽ mỉm cười nói, đôi mắt có hàng mi dài chớp chớp trước mặt anh ta.

Điều này khiến lòng Hình Uy hơi hoảng. Anh ta gật đầu: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”

“Yo yo yo, lời này nói ra khiến tôi cảm thấy sến nha.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười hai tay xoa xoa cánh tay kia.

Lúc này, Cửu Cửu ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên cũng học theo dáng vẻ của mẹ, chu miệng lẩm bẩm: “Ui ui sến.”

***

Một câu này của Cửu Cửu chọc cho mọi người ở đó đều bật cười. Lạc Kiều hơi cúi người, cúi đầu nhìn cô bé: “Ha, nhóc con cháu cũng đến trêu chọc dì có phải không. Đợi em trai nhỏ trong bụng ra đời, dì không cho nó chơi với cháu nữa.”

Cửu Cửu nghe thấy câu này thì lập tức sửa lời: “Đừng mà đừng mà, Cửu Cửu sẽ không cười dì Kiều Kiều nữa.”

“Hừ, như thế còn tạm.” Sau đó cô ấy lại lưu luyến không lỡ rời mắt khỏi bộ lễ phục: “Chỉ đáng tiếc, bộ dạng bây giờ của tớ mặc cái gì cũng không đẹp. Có điều tớ có lòng tin, đợi khi sinh bảo bảo xong, tớ phải liều mạng giảm cân.”

*

Bắc Minh Thiện sau khi phát người đưa lễ phục mình chọn cho Cố Hạnh Nguyên thì anh lái xe trở về nhà tổ của nhà Bắc Minh.

“Thiện, sao nhanh như vậy mà đã về rồi, không phải dẫn Nguyên đi chọn đồ hay sao?” Giang Tuệ Tâm thấy sắc mặt của Bắc Minh Thiện có hơi không tốt.

“Mẹ, cái này còn nhìn không ra sao, Bắc Minh Nhị chắc chọc Nguyên Nguyên, cuối cùng bị người ta bơ rồi.” Trên cổ Bắc Minh Đông vắt một chiếc khăn, trên lưng đeo một bao vợt tennis, đang muốn đi ra ngoài.

Đằng sau anh ta Dương Dương dưới sự giúp đỡ của người làm tập tễnh đi theo: “Chú ba, chú đi chậm chút.”