“Mọi người làm chuyện của mọi người con không tham dự, còn nhà Bắc Minh... mấy người muốn giữ tên của con thì giữ, không muốn giữ thì cứ xóa tên của con đi.” Bắc Minh Đông nói xong mở cửa đi ra.
“Đông Đông, con, con thật sự muốn mẹ tức chết à.” Giang Tuệ Tâm lúc này mặt mày đều thay đổi, bà ta một tay ôm ngực, thở hổn hển từng hơi.
Nhà Bắc Minh Triều Lâm ở một bên chỉ có thể ngồi xem, bất luận giúp bên nào nói chuyện cũng cảm thấy có hơi không ổn. Đối với bọn họ mà nói, mặc dù đều là họ Bắc Minh, nhưng so với đôi mẹ con này, bản thân cũng như ‘người ngoài.”
Mãi đến khi Bắc Minh Đông đá cửa đi ra, Bắc Minh Triều Lâm mới ra mặt: “Dì Tâm, dì đừng tức giận. Lão tam từ nhỏ không đi theo ba làm việc. Nó nhất định chưa thích ứng được cũng không sao, sớm muộn có một ngày nó sẽ hiểu ý nghĩa của Bắc Minh Thị. Con thấy chuyện này cho dù nó muốn giúp khả năng cũng không giúp được cái gì, vẫn là chúng ta tự mình thương lượng.
Giang Tuệ Tâm vốn dĩ bị con trai chọc tức không thôi, nhưng sau khi nghe thấy lời của Bắc Minh Triều Lâm, cảm thấy trong lòng ít nhiều cũng thoải mái hơn: “Triều Lâm, con xem, Đông Đông đều bị dì dạy hư từ bé rồi. Con cũng coi như được bà trông nom từ bé đến lớn. Giống như Đông Đông với dì đều là con ruột. Trọng trách cứu vãn Bắc Minh Thị này để các con gánh vác, dì thật sự cảm thấy có hơi không đành lòng.
Bắc Minh Triều Lâm thấy bộ dạng đau lòng của Giang Tuệ Tâm, ông ta đưa tay nắm lấy tay của bà ta.
Thần sắc trước nay không màng thế sự khẽ thay đổi, thái độ trở nên kiên quyết hơn bất cứ lúc nào: “Dì Tâm, dì yên tâm đi, là con cháu của Bắc Minh Thị chúng con sẽ dốc toàn lực.”
***
Ngày hôm đó trễ một chút, Giang Tuệ Tâm được Bắc Minh Diệp Long đưa từ quán trà về nhà tổ nhà họ Bắc Minh.
Lạc Hàn vừa đi, Dương Dương một mình nhàm chán ở trong phòng khách tập tững đi qua đi lại.
Vết thương ở chân của cậu nhóc đã gần khỏi hẳn, bác sĩ sau khi tái khám cho cậu nhóc nói chắc vài ngày nữa có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Cậu nhóc thấy Bắc Minh Diệp Long lái xe đưa bà nội trở về, không có nhìn thấy bóng dáng của chú ba bèn hỏi: “Bà nội, sao chú ba không có trở về? Cháu còn đợi ngày mai chú ấy dẫn cháu đi chơi đó.”
Bắc Minh Diệp Long nhìn Dương Dương, chỉ nói với cậu nhóc: “Dương Dương, em chăm sóc bà nội, bag hôm nay tâm trạng có chút không tốt.”
Dương Dương cảm thấy có hơi đột ngột mà gật đầu, sau đó liếc nhìn Giang Tuệ Tâm, bà ta quả thật có thần sắc với hồi sáng khi đi ra ngoài.
*
Ngày hôm sau, Bắc Minh Thiện vừa đỗ xe xong thì nhận được cuộc gọi từ Hình Uy.
“Ông chủ, tôi vừa nhận được thông báo, cậu Diệp Long lấy thân phận đại cổ đông đứng thứ hai, yêu cầu mở cuộc họp ở phòng họp ở tầng cao nhất, nội dung cụ thể hình như liên quan đến nhân sự.”
Bắc Minh Thiện vừa nghe lông mày liền hơi nhíu lại, Bắc Minh Diệp Long sao vừa dừng lại một hồi lại muốn giở trò gì nữa đây, nhân sự? Đây không phải muốn đưa người của mình vào Bắc Minh Thị hay sao.
“Được rồi, được rồi, tôi bây giờ qua đó.”
Bắc Minh Thiện đi thang máy rất nhanh đã xuất hiện ở phòng họp trên tầng cao nhất, lúc này, các cổ đông nhỏ và người phụ trách các bộ phận của Bắc Minh Thị đều đã đến đủ.
Bọn họ đều đang chụm đầu lắng tai bàn tán, nhưng sau khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện đi vào, đồng loạt đổ dồn ánh mắt nhìn anh.
Sau đó Hình Uy cũng vội vàng đi vào, đừng ở đằng sau Bắc Minh Thiện.
Trong phòng họp vô cùng im lặng, duy chỉ không thấy bóng dáng của Bắc Minh Diệp Long.
5 phút sau, có vài người đã có chút không ngồi đợi được nữa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ, có người thậm chí còn ngáp.
Nhưng Bắc Minh Thiện ở đây tọa trán, bọn họ có bực bội và oán trách cũng không dám đi ra.
Lại 5 phút nữa trôi qua, lúc này của phòng họp mở ra, Bắc Minh Diệp Long từ bên ngoài mặt mày phấn chấn đi vào.
Vừa đi vừa chào hỏi mọi người ở đây: “Các vị thật là ngại quá, tôi có chút việc làm trì hoãn. Vì để tạ tội, bữa trưa tôi mời.”
Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu liếc nhìn Bắc Minh Diệp Long hôm nay đầu óc chập mạch đang nghĩ cái gì vậy.
Bắc Minh Diệp Long đi đến trước bàn họp: “Các vị lời dài dòng không cần nói nhiều nữa, mọi người đều biết Bắc Minh Thị bây giờ hợp tác với tập đoàn GT, cho nên bây giờ người dưới trướng không đủ dùng. Tôi thân là đại cổ đông đứng thứ hai, không thể không suy nghĩ chuyện này. cuối cùng tôi nghĩ ra một cách, đó chính là Bắc Minh chia tổ hợp.
Chia? Tổ hợp?
Điều này khiến tất cả mọi người ngồi ở đây đều có hơi ngạc nhiên, đều không biết trong hồ lô của Bắc Minh Diệp Long rói cuộc bán thuốc gì.
Bắc Minh luôn ngồi yên ở đó, cũng không khỏi nhướn mày, anh liếc nhìn Bắc Minh Diệp Long nói: “Chủ quản Bắc Minh, có cách gì nói cho mọi người nghe thử, trong tay mọi người đều có công việc, không có thời gian nghe cậu chơi bán hàng.”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu: “Vậy tôi nói ngắn gọi lại, hợp tác với tập đoàn GT, tôi cho rằng có hai bộ phận cần chia ra tổ chính, thứ nhất chính bộ phận công trình, thứ hai chính là bộ phận tài vụ.”
Vừa dứt lời đã gây lên một trận xôn xao, hai bộ phận này có thể nói là căn cơ cử Bắc Minh Thị, bây giờ muốn động vào hai bộ phận này, nhất định sẽ gây lên một trận rúng động không nhỏ ở Bắc Minh Thị.
***
Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy mọi người ở đây có phản ứng như vậy, không có cảm thấy bất ngờ, điều này đều nằm trong dự liệu của anh ta.
Có điều anh quay sang liếc nhìn Bắc Minh Thiện ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy anh biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Bắc Minh Diệp Long còn từng nghĩ nếu như mình sau khi nói ra câu này, Bắc Minh Thiện nếu như đứng lên phản đối đầu tiên, bản thân phải đối diện với anh như thế nào, cơ bản anh ta còn chuẩn bị một đoạn lời thoại chống lại anh.
Nhưng bây giờ xem ta không cần nữa. Như thế cũng tốt, bản thân cũng có thể bớt đi một phần miệng lưỡi.
Anh ta đưa tay ra hiệu mọi người hãy im lặng: “Các vị trước tiên nghe tôi nói hết đã. Bắc Minh Thị chúng ta hợp tác với tập đoàn GT, sẽ có một lượng lớn công việc. Bộ phận công trình và bộ phận tài vụ chính là vô cùng quan trọng, đến lúc đó hai bộ phận này sẽ đối mặt với một vấn đề khó: tài vụ công trình sẽ để ở bên Bắc Minh Thị chúng ta, hay là để ở bên phía tập đoàn GT, đề nghị của tôi là, xây dựng hai bộ phận công trình và bộ phận tài vụ, mở rộng nhân lực. Thật ra tôi sự phân chia mà tôi nói, thực tế chính là một kiểu mở rộng bộ phận.”
Bắc Minh Diệp Long dừng lại một lát, nhìn mọi người, không khỏi khẽ mỉm cười, xem ra mọi người đối với cách nói này của anh ta vẫn công nhận.
Bắc Minh Thiện lúc này từ từ nói: “Chủ quản Bắc Minh, chỉ có một vấn đề, đó chính là thêm hai bộ phận, sự điều phối nhân sự cậu chuẩn bị sắp xếp như thế nào rồi? Một đoàn nhân mã, muốn một chia thành hai, vậy thì thực lực của cả hai đều sẽ giảm đi không ít. Tôi rất muốn nghe cao kiến của cậu.”
Bắc Minh Diệp Phong quay sang gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Cảm ơn Bắc Minh tổng đã nhắc nhở. Có điều tôi đưa ra quyết định này đã suy nghĩ đến việc sắp xếp sự vụ rồi.”
Nói rồi, anh ta hướng về phía cửa gọi.
Từ bên ngoài có một người đi vào, trong tay cầm một chiếc laptop. Anh ta mau chóng kết nối laptop với máy chiếu, sau đó tắt đèn trong phòng họp, một sơ đồ cấu tạo tổ chức được hiển thị trên bức tường trắng đối diện với Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Diệp Long cầm bút chiếu bắt đầu đưa ra lời giải thích: “Tập đoàn GT có danh tiếng rất lớn trên thế giới, hơn nữa chúng ta hợp tác lần đầu với bọn họ, vậy thì tôi cảm thấy nên đem 60-70% số người ban đầu của bộ phận công trình và bộ phận tài chính tách ra xây dựng bộ phận mới, sau đó tiếp tục tuyển dụng một số nhân lực mới vào, toàn bộ dồn tâm trí vào tất cả các sự vụ đối với tập đoàn GT. Mà 30-40% số người còn lại thì giữa lại, cũng tuyển dụng một số người vào làm việc trong tập đoàn Bắc Minh Thị.
Nói đến đây, đầu tiên chủ quản của bộ phận công trình đưa tay có ý kiến: “Cậu Bắc Minh, tôi và chủ quản bộ phận tài vụ có cùng một nghi hoặc, hoặc cũng là nghi vấn của tất cả mọi người ở đây, đó chính là: sự phân chia của cậu không phải sẽ làm giảm lực lượng của Bắc Minh Thị hay sao?”
“Ông nói không sai, nhưng tôi không cho rằng sẽ yếu đi, mà là truyền máu mới. Căn cơ của Bắc Minh Thị chúng ta ổn định, sự biến động như thế tôi ước tính không có bất kỳ ảnh hưởng đến tập đoàn của chúng ta. Hơn nữa còn có thể từ trong nhóm người mới chọn được nhân tài càng ưu tú hơn. Bộ phận chia cho tập đoàn GT đều là những người có kinh nghiệm dày dặn, tuyển số lượng ít người mới có thể giúp chúng ta gánh vác được tất cả sự vụ mới.”
Lời giải thích của Bắc Minh Diệp Long khiến chủ quản của bộ phận công trình cũng không có dị nghị gì khác.
“Được rồi, vấn đề mấu chốt bây giờ đến rồi. Rốt cuộc những người đó ở lại Bắc Minh Thiện, những người kia phân chia ra, tôi nghĩ Bắc Minh tổng càng muốn nghe thử lời giải thích ở phương diện này.” Bắc Minh Diệp Long nói rồi lần nữa đưa tay ra phía cửa phòng họp.
Khi thế tay của anh ta hạ xuống, từ bên ngoài có hai người bước vào.
Bắc Minh Thiện ngoảnh đầu nhìn thì không khỏi nhíu mày.
***
Bắc Minh Thiện nhìn hai người đó từ cửa đi vào chính là Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng.
Anh sau khi nghe thấy lời của Bắc Minh Diệp Long thì đã nghĩ đến anh ta làm như thế chắc là muốn đưa người của mình vào Bắc Minh Thị, mở rộng chút thế lực mà thôi. Không ngờ tìm bọn họ.
“Các vị, tôi trịnh trọng giới thiệu người này chính là con trưởng của nhà Bắc Minh - Bắc Minh Triều Lâm.” Bắc Minh Diệp Long nói rồi, còn cố tình liếc nhìn Bắc Minh Thiện.
Chỉ thấy Bắc Minh Thiện ngồi ở đó vững vàng như núi Thái Sơn, trên mặt anh không có nhìn thấy cảm xúc gì không tự nhiên cả.
Sau đó Bắc Minh Diệp Long lại giải thiệu Lan Hồng với mọi người.
Con trưởng nhà Bắc Minh đều ở đây rồi, điều này khiến tất cả mọi người ngồi ở đây cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Bọn họ từng nghe nói, sau khi tập đoàn Bắc Minh Thị do Bắc Minh Thiện tiếp quản thì người của nhà Bắc Minh lần lượt bị đá ra ngoài, thậm chí ngay cả cổ phần cũng thu lại.
Từ lần quay trở lại của Bắc Minh Diệp Long mới phá vỡ thế cục đặc biệt mà Bắc Minh Thiện đã xây dựng.
Không ngờ hiện nay động tác của Bắc Minh Diệp Long càng lớn, vậy mà còn mời bọn họ quay lại, đây không phải muốn đối đầu với Bắc Minh Thiện hay sao.
Bây giờ, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập chung lên người của Bắc Minh Thiện, muốn xem thử anh sẽ có phản ứng như thế nào.
Cả phòng hợp lại rơi vào im lặng, ngay cả hai người Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng cũng rất căng thẳng trong lòng.
Đôi mắt lạnh lùng đó của Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm Bắc Minh Triều Lâm đúng năm phút, sau đó nói với Bắc Minh Diệp Long: “Cậu chuẩn bị sắp xếp cho hai người này như thế nào?”
Bắc Minh Diệp Long khẽ mỉm cười, chú hai trong lòng chú càng rõ bọn họ muốn làm gì: “Ông Bắc Minh Triều Lâm, là sinh viên đạt thành tích xuất sắc ngành khoa công trình đại học Cambridge, tôi nghĩ ông ấy nếu như làm người phụ trách bộ phận công trình chắc không còn ai thích hợp hơn. Còn bà Lan Hồng, có hai chứng chỉ về tài chính quốc tế thì làm người phụ trách của bộ phận tài chính tôi nghĩ không có vấn đề gì lớn. Cách nghĩ của tôi rất đơn giản, bọn họ đều là người của nhà Bắc Minh, để bọn họ ở lại bên Bắc Minh Thị càng thích hợp.”