"Mẹ, mẹ cần gì phải như vậy? Nếu mẹ không muốn gặp bà ta thì chỉ cần tránh đi là được. Hơn nữa bệnh tình của mẹ vẫn chưa tốt lắm, nếu mẹ rời đi thì sẽ không có lợi cho việc phục hồi bệnh sau này đâu."
Thái độ của Lục Lộ rất kiên quyết: "Không được, mẹ nhất định phải rời khỏi nơi này. Mẹ không muốn ở đây dù chỉ một giây."
Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu mày, nhưng cô nhìn ra được mẹ mình rất quyết tâm rời đi, cũng không thể ngăn cản được nữa. Thế là cô cố cúi đầu bắt đầu sửa soạn đồ đạc giúp mẹ mình.
Không bao lâu hai mẹ con đã thu dọn xong đồ đạc: "Mẹ, bây giờ con ra ngoài làm thủ tục xuất viện, mẹ ở đây đợi con một lát nhé."
Cố Hạnh Nguyên nói xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Bây giờ cô hơi khó xử. Sau khi mẹ cô rời khỏi bệnh viện rốt cuộc bà sẽ ở đâu đây?
Nhà riêng của cô ít phòng, nếu để mẹ cô ở đó một mình cô cũng không yên tâm.
Nhà của Lạc Kiều đúng là rất lớn nhưng ở đó còn có Hình Uy và Cửu Cửu. Hơn nữa cô cũng không nói chuyện của Cửu Cửu cho mẹ biết.
Mặc dù mẹ cô đã biết chuyện trước đây của cô và Bắc Minh Thiện và bà cũng chấp nhận việc Bắc Minh Thiện và cô có hai đứa con trai, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không hề tức giận về chuyện này.
Bây giờ cô phải sắp xếp cho mẹ cô ở đâu mới thích hợp đây? Nhất thời chuyện này trở thành vấn đề đau đầu nhất của Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy vẫn là đi đến chỗ Lạc Kiều tương đối ổn thỏa hơn, bởi vì ở đó có người chăm sóc bọn họ.
Còn về chuyện của Cửu Cửu, cô nghĩ sau khi mẹ cô và Cửu Cửu có tình cảm rồi, lúc đó cô sẽ nói sự thật cho mẹ cô biết như vậy mẹ cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Thủ tục xuất viện vô cùng đơn giản, quan trọng là bọn họ đã được Bắc Minh Thiện sắp xếp cả rồi cho nên không tốn bao nhiêu công sức thậm chí cả viện phí cũng không cần đóng.
Không bao lâu hai mẹ con cô đã mang theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi bệnh viện.
Cô giơ tay ngoắc một chiếc taxi, sau khi để đồ vào xong thì cô cùng tài xế đỡ mẹ cô vào trong xe.
Hai người ngồi xe đi về phía nhà Lạc Kiều.
Sau khi Bắc Minh Thiện gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên xong, lúc đi từ phòng ICU ra thì trùng hợp gặp Mạc Cẩm Thành đang trên đường tìm tới.
"Thiện, mẹ cậu, bà ấy..."
Ông ta chưa kịp nói xong thì Bắc Minh Thiện đã tiện tay chỉ vào phòng bệnh của Dư Như Khiết nói: "Bà ấy đang ở bên trong, nơi này có bác sĩ chăm sóc hai mươi bốn giờ. Tuy điều kiện trị bệnh không bằng Âu Mỹ nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Hơn nữa tôi cũng đã hẹn với vài vị chuyên gia nổi tiếng rồi, phỏng chừng ngày mai bọn họ sẽ tới đây để hội chẩn cho bà ấy. Bây giờ tôi còn có việc phải làm, nên sẽ không ở đây lâu nữa."
Sau khi Bắc Minh Thiện giải thích xong mọi chuyện với Mạc Cẩm Thành thì rời khỏi bệnh viện.
Chiếc taxi chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự của Lạc Kiều, Lục Lộ được người đỡ xuống xe.
Bà ta ngồi trên xe đẩy nhìn căn biệt thự trước mặt rồi quay đầu hỏi Cố Hạnh Nguyên: "Đây là nhà của con?"
Cố Hạnh Nguyên lấy hết đồ trên xe xuống đồng thời cũng trả xong tiền xe thì đi đi đến bên cạnh mẹ, hơi mỉm cười nói: "Con làm gì có tiền mà ở căn nhà tốt như vậy. Đây là nhà của một người bạn. Bây giờ cô ấy đang mang thai, con dẫn con trai con đến đây ở, bình thường cũng có thể chăm sóc cho cô ấy."
Cô vừa nói xong thì Anna mở cổng, ôm theo Cửu Cửu bước ra.
Cửu Cửu nhìn thấy mẹ vừa muốn gọi mẹ thì bỗng nhiên cô bé nhìn thấy một bà cụ đang ngồi bên cạnh mẹ.
Cô bé vẫn nhớ tới lời mẹ dặn mình: "Ở trước mặt người khác không thể gọi là mẹ." Nghĩ tới đây, cô bé chỉ tha thiết mong chờ nhìn Cố Hạnh Nguyên, hơi vẫy vẫy tay xem như chào mẹ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Cửu Cửu cũng khẽ mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại lời chào của cô bé.
"Mẹ, để con giới thiệu với mẹ một chút. Đây là một người bạn thân khác của con. Cô ấy cũng sống chung với chúng con." Cố Hạnh Nguyên vội giới thiệu Anna với Lục Lộ.
Anna mỉm cười với Lục Lộ: "Chào dì, cháu tên là Anna."
Lục Lộ cũng mỉm cười gật đầu.
"Mẹ bà cụ này là ai vậy?" Cửu Cửu chớp mắt tò mò nhìn Lục Lộ đang ngồi trên xe đẩy trước mặt cô bé.
Anny nghe ra được, Cố Hạnh Nguyên hẳn vẫn chưa nói chuyện của Cửu Cửu cho mẹ cô nghe, cho nên cô cũng không thể vạch trần việc này nếu không sẽ gây ra phiền phức cho bọn họ.
Cô nhẹ nhàng nói với Cửu Cửu: "Cục cưng nhỏ, đây là mẹ của dì. Sau này con phải kêu bà ấy là bà ngoại, biết không?"
Cửu Cửu gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Mẹ, bà ngoại không phải là mẹ của mẹ sao? Sao mẹ của dì cũng phải gọi là bà ngoại chứ?"
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười đi tới trước mặt Cửu Cửu: "Cục cưng nhỏ, dì và mẹ là chị em tốt mà." Nói tới đây, Cố Hạnh Nguyên còn nháy mắt với Cửu Cửu, Cửu Cửu lập tức hiểu rõ.
Cô bé ngoan ngoãn nhìn Lục Lộ kêu một tiếng: "Bà ngoại."
Tiếng kêu này khiến tâm trạng muộn phiền suốt buổi sáng của Lục Lộ biến mất không còn tăm hơi. Bà ta vui mừng đáp lời.
Anna thả Cửu Cửu xuống đất, sau đó giúp Cố Hạnh Nguyên mang đồ của Lục Lộ vào nhà.
Cửu Cửu đi tới bên cạnh xe đẩy của Lục Lộ, tò mò chỉ vào xe đẩy nói: "Bà ngoại, đây là gì? Sao nó lại có hai bánh lớn và hai bánh nhỏ thế? Sao nó không có vô lăng giống xe con vậy?"
Lục Lộ cảm thấy rất thân thiết với bé con, bà ta ân cần nói: "Cái này gọi là xe đẩy. Bây giờ bà ngoại không thể đi đường được nên chỉ có thể dựa vào nó dẫn bà đi đến những nơi bà muốn đi. Cái xe đẩy này không cần vô lăng. Khi nào con lớn lên con sẽ biết."
Sau khi Cố Hạnh Nguyên để đồ của mẹ cô vào phòng xong thì trở ra đẩy mẹ vào nhà. Cửu Cửu lại duỗi tay ra nắm mép quần của Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi vào nhà Cố Hạnh Nguyên lại giới thiệu mẹ với Lạc Kiều.
"Nguyên à, tớ thấy dì đi đứng không tiện nên cậu cứ dọn phòng làm việc ở tầng một cho dì ở đi." Lạc Kiều suy nghĩ khá chu đáo.
"Vậy Hình Uy thì sao?" Anna buột miệng hỏi.
Sau khi Hình Uy và Lạc Kiều nhận giấy kết hôn xong thì anh ta lại không ở chung phòng với Lạc Kiều nữa.
Nguyên nhân chính là anh ta cảm thấy vẫn nên để cho Lạc Kiều thích ứng trước một thời gian.
Lạc Kiều hơi đỏ mặt, nói với Anna: "Cô cứ giúp dọn dẹp ở bên đó đi. Anh ta cũng đâu phải là trẻ con ba tuổi mà còn cần tôi sắp xếp cho anh ta."
Không tới nửa ngày phòng ngủ cho Lục Lộ đã được dọn dẹp xong.
Cố Hạnh Nguyên đẩy mẹ vào phòng, sau khi đỡ mẹ nằm lên giường xong liền nói với Lục Lộ: "Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi trước một lát, chúng con chuẩn bị nấu cơm đây."
Lục Lộ gật đầu: "Nguyên à, con phải giúp mẹ cảm ơn hai người bạn thân của con đấy. Không biết tại sao khi nhìn thấy các con như vậy mẹ lại nhớ tới năm đó, chỉ có điều sau này... haiz, thôi không nhắc nữa."
Cố Hạnh Nguyên ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại.
Cô đi tới bên cạnh Lạc Kiều nói: "Cảm ơn cậu, Kiều Kiều." Sau đó quay đầu lại nhìn Anna.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một niềm xúc động khó tả: "Tớ thật sự may mắn khi có được hai người bạn thân như các cậu."
"Nguyên à, cậu nói những lời này chẳng khác nào xem bọn tớ là người ngoài sao? Lúc chúng tớ gặp khó khăn nhất không phải cậu cũng đã giơ tay giúp đỡ chúng tớ sao? Là chị em tốt thì không cần lúc nào cũng khách sáo như vậy. Cậu cứ yên tâm để dì ở đây đi, bao lâu cũng được."
Cố Hạnh Nguyên gọi Cửu Cửu đến bên cạnh: "Cửu Cửu, bà ngoại sẽ ở đây luôn, sau này con không thể gọi mẹ là mẹ trước mặt bà ngoại, biết chưa?"
Cửu Cửu gật đầu thật mạnh: "Mẹ, con hiểu rồi."
Sau khi dặn dò con gái xong, rốt cuộc Cố Hạnh Nguyên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Buổi cơm trưa do Anna và Cố Hạnh Nguyên cùng bắt tay làm, chẳng mấy chốc đã nấu xong.
Cố Hạnh Nguyên đẩy mẹ tới phòng ăn, khi nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, tâm trạng của Lục Lộ cực kỳ vui vẻ.
"Đã lâu không nhìn thấy bữa cơm có nhiều món ngon như vậy rồi. Nguyên à, những món ăn này đều là do con làm sao?" Lục Lộ nhìn con gái.
"Mẹ, những món này đều là do tài nấu nướng của Anna làm ra đấy. Con chỉ giúp việc vặt bên cạnh thôi."
Cố Hạnh Nguyên vừa trả lời vừa gắp một miếng thịt viên để vào bát Lục Lộ: "Đây là món tủ của Anna, mẹ đừng nhìn cô ấy sống ở Sabah mà lầm, thật ra cô ấy nấu món Trung cực kỳ ngon."
Lục Lộ nếm thử một miếng: "Mùi vị quả thật không tệ. Đúng rồi, sao Trình Trình vẫn chưa về?"
"Trình Trình ăn bữa trưa tại trường, buổi chiều con sẽ đi đón thằng bé. Đến lúc đó mẹ có thể gặp mặt thằng bé rồi."
Lục Lộ gật đầu sau đó nhìn Cửu Cửu, trầm ngâm nói: "Con bé đúng là rất giống con lúc còn bé mà."
Một câu nói hoàn toàn vô ý của Lục Lộ lại khiến Cố Hạnh Nguyên, Anna và Lạc Kiều đều cảm thấy không biết làm sao.
Người lúng túng nhất là Cố Hạnh Nguyên: "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, mau ăn cơm thôi."
Lục Lộ và mấy người Cố Hạnh Nguyên ăn bữa cơm vô cùng ngon miệng.
"Mẹ, buổi chiều con phải đi làm. Mẹ ở đây nghỉ ngơi đi. Bọn họ đều là chị em tốt của con, mẹ có thể coi nơi này là nhà của mình" Cố Hạnh Nguyên nói xong liền xách túi bước ra khỏi biệt thự.
Mạc Cẩm Thành ở bệnh viện chăm sóc Dư Như Khiết, đến lúc xế chiều rốt cuộc Dư Như Khiết cũng chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi bà ta mở mắt ra thì nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đang ngồi bên cạnh giường của mình.
"Cẩm Thành, tôi đang ở đâu đây?" Lúc này, Dư Như Khiết có vẻ rất yếu ớt, sắc mặt vẫn tái xanh.
"Bây giờ bà đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho bà, bệnh của của bà lại tái phát nữa rồi. Có điều chỉ cần bà ở đây nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏe lại." Mạc Cẩm Thành vừa nói vừa nắm tay Dư Như Khiết, khẽ mỉm cười.
"Như Khiết bà biết không, khi Thiện biết tin bà té xỉu, cậu ấy đã chủ động yêu cầu giúp đỡ. Hơn nữa suốt đường đi đều là do cậu ấy ôm bà ra khỏi khách sạn, đã vậy còn lái xe đưa bà đến đây đấy. Sau khi đến bệnh viện, còn sắp xếp phòng bệnh này cho bà. Tôi nhìn ra được, đứa bé Thiện này tuy bề ngoài có vẻ như không quan tâm gì đến bà, nhưng khi bà thật sự xảy ra chuyện, nó vẫn lo lắng cho bà lắm."
Trên gương mặt nhợt nhạt của Dư Như Khiết thoáng mỉm cười, đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi như mưa.
Những giọt nước mắt của bà chứa đựng sự hối hận vì những điều sai trái mà bà đã từng làm với con trai mình, bên cạnh đó bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi ngày hôm nay con trai mình lại đối xử với mình như vậy.
Sau khi ăn cơm trưa xong Giang Tuệ Tâm nói với Dương Dương: "Dương Dương, bà muốn đi thăm bà ngoại của con, không phải con đã đi qua đó với Trình Trình rồi sao? Chiều nay con dẫn bà qua đó thăm bà ấy nhé."
"Dạ được." Dương Dương rất thoải mái đồng ý.
Giang Tuệ Tâm mang Dương Dương và một người làm, xách theo một ít đồ bổ đến bệnh viện. Tuy Dương Dương mới đến đó một lần, nhưng cậu bé vẫn nhớ rõ đường.
Chẳng mấy chốc đã tìm đến được phòng bệnh của Lục Lộ.
"Bà ngoại, con và bà nội đến thăm bà đây." Dương Dương vừa nói vừa đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
"Ồ? Sao không thấy bà ngoại?" Sau khi Dương Dương đi vào phòng bệnh thì chỉ thấy cả căn phòng trống rỗng, hơn nữa chăn chiếu trên giường đều được gấp gọn gàng, tựa như chưa từng có người ở.
"Xin hỏi các người tìm ai?" Lúc này một bác sĩ đẩy xe hàng y tế đi ngang qua đây.
Giang Tuệ Tâm quay đầu khẽ cười với bác sĩ: "Chào bác sĩ, chúng tôi tới đây thăm bệnh." Sau đó, bà chỉ vào căn phòng trống bên trong hỏi: "Xin hỏi bệnh nhân bên trong đâu rồi?"