Rồi anh lại chỉ Cố Hạnh Nguyên đang định xoay người rời đi: “Em không cần phải đi.”
Rất nhanh, Hình Uy đã triệu tập người phụ trách các bộ phận đến phòng hội nghị của Bắc Minh Thiện.
Mọi người thì thầm bàn tán, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại đột ngột gọi họ tới đây?
Cả nhà Bắc Minh Triều Lâm ngồi cùng nhau.
“Diệp Long, ba thật sự không biết chú hai con lại muốn giở trò gì, nếu cậu ta muốn gây sự với con và mẹ con, ba thấy chúng ta vẫn nên rời khỏi Bắc Minh thị đi, ba không muốn trải qua chuyện ở nhà tổ lần nữa đâu.” Bắc Minh Triều Lâm cúi đầu nói nhỏ với Bắc Minh Diệp Long đang ngồi bên cạnh.
Bắc Minh Diệp Long hiểu rõ ba mình đang ám chỉ chuyện trước mặt người nhà Bắc Minh, chú hai đã đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi nhà.
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh đáp: “Ba, ba và mẹ cứ yên tâm, chỉ cần con còn ở trong Bắc Minh thị, thì không ai có thể đuổi ba mẹ đi được.”
Vừa dứt lời, Bắc Minh Thiện đã sải bước đi vào phòng hội nghị từ văn phòng của mình.
Lúc này, phòng hội nghị nhất thời trở nên yên tĩnh. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Bắc Minh Thiện.
“Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới đây là vì tôi có chuyện muốn tuyên bố cho mọi người biết. Mọi người đều biết, từ khi Bắc Minh thị hợp tác với tập đoàn GT, bộ phận công trình và bộ phận tài vụ đã chia thành hai bộ phận, mỗi bên quản lý một phần. Sau hơn một tháng vận hành, tôi có thể nhìn ra các bộ phận đều rất có trách nhiệm. Nhất là bên tập đoàn Bắc Minh thị, dưới tình huống gần như đều là người mới nhưng không hề xảy ra sự hỗn loạn nào, biểu hiện vẫn ổn định như trước.”
Bắc Minh Thiện đang nói, thì Bắc Minh Diệp Long nghiêng đầu nói nhỏ với ba mình: “Sao nào, giờ ba yên tâm rồi chứ?”
***
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Giám đốc Bắc Minh, không biết cháu có cao kiến gì, nếu cháu không ngại thì nói ra để chúng ta cùng nhau thảo luận một lát?”
Trước mặt mọi người, Bắc Minh Diệp Long bị Bắc Minh Thiện chỉ đích danh, nên khó tránh khỏi việc hơi lúng túng, cảm giác này giống hệt như lúc còn đi học, bị thầy cô kêu lên kiểm tra bài mỗi lần lên lớp.
Anh nở nụ cười cứng nhắc: “Tổng giám đốc Bắc Minh, cháu chỉ đang nói có thể đạt được thành tích tốt như vậy, đều nhờ vào sự lãnh đạo tài tình của tổng giám đốc Bắc Minh.”
Đúng là lời nịnh họt tồi tệ, Bắc Minh Thiện nghiêm mặt không quan tâm đến anh ta nữa mà nói tiếp: “Giờ có thể nói là toàn bộ tinh lực của chúng ta đều tập trung vào hạng mục với tập đoàn GT, nên khó tránh khỏi bản thân sẽ sơ suất mấy chuyện khác. Giờ tôi sẽ đưa ra một quyết định: Cậu Hình Uy luôn là trợ lý đặc biệt của tôi, nên tôi sẽ bổ nhiệm cho cậu ấy làm giám đốc hạng mục với tập đoàn GT. Còn trợ lý đặc biệt bên Bắc Minh thị, tôi đã chọn ra được một người.”
Nói xong, anh vẫy tay về phía cửa phòng hội nghị.
Ngoài cửa, Cố Hạnh Nguyên nghe thấy rất rõ những lời Bắc Minh Thiện nói trong phòng hội nghị, thấy anh vẫy tay bảo mình đi vào, chẳng lẽ anh muốn bảo mình làm người phụ trách bên Bắc Minh thị...
Mặc dù trong đầu cô nghĩ như thế, nhưng khi Bắc Minh Thiện gọi cô vào, cô vẫn thấp thỏm lo sợ đi vào phòng hội nghị.
“Đây là trợ lý đặc biệt bên Bắc Minh thị do tôi phụ trách ủy nhiệm, cô Cố Hạnh Nguyên. Sau này mọi người có chuyện gì muốn báo cáo với tôi thì phải báo cáo với cô ấy trước. Nhất là bộ phận thiết kế, rồi bộ phận công trình và bộ phận tài vụ của Bắc Minh thị.” Nói đến đây, Bắc Minh Thiện còn cố ý liếc nhìn Bắc Minh Diệp Long.
Mọi người đều không có bất kỳ ý kiến phản đối nào với việc điều chỉnh nhân sự của Bắc Minh Thiện.
Nhất là trợ lý đặc biệt Cố Hạnh Nguyên từ trên trời rơi xuống, làm cả nhà Bắc Minh Triều Lâm đều cảm thấy bất ngờ.
Bắc Minh Diệp Long nhìn Cố Hạnh Nguyên đang đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện, trong lòng hơi khó chịu, hơn nữa cũng không hiểu rõ rốt cuộc anh ta sắp xếp như vậy với mục đích gì.
Nhưng Bắc Minh Thiện phớt lờ ánh mắt khác thường của mấy người Bắc Minh Diệp Long, rồi nói tiếp: “Được rồi, tôi đã tuyên bố xong chuyện điều chỉnh nhân sự. Giám đốc các bộ phận có thể quay về làm việc được rồi.”
Đợi mọi người rời khỏi phòng hội nghị, Cố Hạnh Nguyên cũng đi theo sau Bắc Minh Thiện tới văn phòng.
“Sao anh có thể quyết định chuyện này khi chưa có sự đồng ý của tôi thế? Anh không sợ tôi sẽ rời đi ngay lập tức à?”
Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười: “Em đừng quên, đây là thỏa thuận của chúng ta, nếu em muốn tôi cho Trình về nhà ở, vậy thì em phải đồng ý điều kiện này của tôi.”
Cố Hạnh Nguyên lườm anh, thầm nói cô làm vậy chẳng qua là vì sự an toàn của con trai anh thôi.
Cho dù là vậy cô cũng không thể công bố chuyện này ra khi chưa có chứng cứ xác thực, bằng không sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, cũng ảnh hưởng không nhỏ đến bọn trẻ.
“Được, tôi đồng ý điều kiện này của anh. Nhưng tôi nói rõ mất lòng trước được lòng sau: Trước mắt tôi vẫn còn rất nhiều chuyện, sẽ không đi làm đúng giờ như Hình Uy được. Đến lúc đó anh đừng nói tôi làm biếng đình công, rồi gây sự với tôi.”
Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên đồng ý thì gật đầu: “Chuyện này thì em cứ yên tâm, tôi là một ông chủ thấu tình đạt lý, tôi sẽ không gây sự với em khi em có đủ lý do chính đáng.” Nói xong, anh phất tay với cô: “Trợ lý Cố, cô có thể đi làm việc của mình rồi.”
“Tổng giám đốc Bắc Minh, cảm ơn sự rộng lòng của anh, giờ tôi muốn nói với anh rằng tôi muốn xin nghỉ để đến bệnh viện chăm sóc mẹ tôi. Anh yên tâm, nếu Bắc Minh thị có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho anh biết ngay.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cầm túi xách của mình rời khỏi văn phòng Bắc Minh Thiện.
***
Cố Hạnh Nguyên thật sự không ngờ, mang một đứa con tới nhà Bắc Minh, lại làm cho mình dính đến rắc rối Bắc Minh Nhị lần nữa.
Bỏ đi, vì sự an toàn của con trai, mình chỉ có thể tạm thời làm như vậy.
Sau khi cô đến bệnh viện thì mua hai bó hoa, một bó cho mẹ, còn bó kia cô định tặng cho Như Khiết.
Mặc dù giờ vẫn chưa lộ rõ chân tướng, nhưng mọi hành động của Dư Như Khiết năm đó đều có nguyên do.
Có lẽ bà cũng giống hệt mẹ cô, mặc dù cô không biết chân tướng mọi chuyện, nhưng cô vẫn lựa chọn mang thù với Dư Như Khiết.
Cố Hạnh Nguyên khẽ gõ cửa phòng bệnh Dư Như Khiết, bác sĩ phụ trách giám hộ 24/24 đi ra mở cửa.
“Chào cô, tôi tới đây để thăm Dư Như Khiết.” Cố Hạnh Nguyên giơ hai bó hoa lên để bày tỏ thành ý đến đây của mình.
Đúng lúc này Mạc Cẩm Thành đi ra ngoài phòng bệnh: “Hạnh Nguyên, cháu tới rồi à!”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Ba nuôi, ba cũng ở đây ạ! Hôm nay con tới thăm mẹ, nhân tiện tới xem thử bệnh tình của dì Như Khiết đã có chuyển biến gì chưa?”
Mạc Cẩm Thành thấy Cố Hạnh Nguyên tới thì trong lòng vô cùng vui vẻ, trên mặt cũng nở nụ cười.
Ông mời Cố Hạnh Nguyên vào phòng bệnh, hai người vừa đi vừa nói: “Giờ bệnh tình của dì Như Khiết con vẫn xem như tương đối ổn định, lúc nãy bà ấy mới tỉnh lại nên ba đang nói chuyện với bà ấy.”
Nói xong, hai người đi tới bên giường bệnh của Dư Như Khiết.
Cố Hạnh Nguyên cắm hoa vào trong bình hoa ở trên tủ đầu giường của bà, rồi cúi đầu mỉm cười với Dư Như Khiết: “Dì Như Khiết, cháu tới thăm dì đây.”
Dư Như Khiết thấy Cố Hạnh Nguyên tới thì trong lòng hơi khó chịu. Nhất là khi nhớ tới những lỗi lầm mà mình đã làm với hai mẹ con cô lúc trước, nhất thời chảy nước mắt.
“Hạnh Nguyên, dì thật sự xin lỗi con và mẹ con từ tận đáy lòng.”
Cố Hạnh Nguyên nghe bà nói vậy thì mắt cũng ngấn nước: “Dì Như Khiết, thật ra dì không cần phải tự trách như thế, chuyện này dì cũng là người bị hại mà.”
Cô và mẹ cô đều tha thứ cho bà.
Mạc Cẩm Thành khẽ đặt tay lên bả vai Cố Hạnh Nguyên, trong lòng cũng cảm khái không nói nên lời, nhưng cuối cùng vẫn hợp lại thành một câu đơn giản: “Cảm ơn con.”
Cố Hạnh Nguyên dùng khăn giấy lau nước mắt, rồi nói với Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành: “Con đi thăm mẹ con trước.”
“Được, con mau đi đi. Đợi bệnh tình bà ấy khỏe lên rồi, chúng ta sẽ tới thăm mẹ con.” Mạc Cẩm Thành vừa nói vừa tiễn Cố Hạnh Nguyên ra ngoài phòng bệnh
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Mạc Cẩm Thành hơi nghi ngờ nói với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, con mới nói Như Khiết cũng là người bị hại là sao?”
Cố Hạnh Nguyên hơi điều chỉnh lại cảm xúc, rồi nói: “Ba nuôi, con vẫn đang điều tra chuyện này, giờ con chỉ có một ít manh mối thôi. Con muốn đợi khi nào hiểu rõ mọi chuyện mới nói cho hai người.”
Mạc Cẩm Thành nhíu mày gật đầu: “Được rồi, Hạnh Nguyên, thật sự làm khó cho con rồi. Trước giờ ba chưa từng nghĩ đến trong chuyện này sẽ có vấn đề. Trong quá trình điều tra, nếu con cần sự trợ giúp thì cứ nói với ba, ba sẽ cố gắng giúp đỡ con.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Được rồi ba nuôi, lúc nào cần con sẽ nói với ba.”
Nói xong, cô cầm bó hoa tươi đến phòng bệnh của mẹ ở bên cạnh. Cô khẽ mở cửa ra, chào hỏi với bác sĩ trực ban xong, thì nhẹ nhàng đi tới trước giường bệnh của mẹ.
Lúc này bác sĩ mới tiến hành trị liệu cho bà, nên bà vẫn đang ngủ say.
Cố Hạnh Nguyên cắm hoa xong, thì nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế tới ngồi cạnh giường bệnh.
***
Qua buổi trưa Lục Lộ mới dần tỉnh lại, bà vừa mở mắt đã nhìn thấy con gái đang ở bên cạnh trông nom mình.
“Hạnh Nguyên, con tới rồi à!”
“Mẹ, mẹ cảm thấy trong người đã khỏe hơn chưa?” Cố Hạnh Nguyên nắm chặt tay mẹ, cảm thấy tay mẹ vẫn hơi lạnh.
Lục Lộ khẽ gật đầu.
*
Cố Hạnh Nguyên ở bên mẹ suốt buổi chiều, đến tối cô lái xe đến trường học từ rất sớm, để đón Trình Trình tan học.
Cùng lúc đó, nhà Bắc Minh cũng phái xe tới đón Dương Dương.
Tài xế tới đón Dương Dương vẫn chào hỏi Cố Hạnh Nguyên như thường lệ.
Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười gật đầu với ông rồi nói: “Hôm nay tôi đã đón hai đứa về nhà, ông về trước đi.”
Tài xế gật đầu, rồi lái xe về.
Trình Trình và Dương Dương ngồi trong xe Cố Hạnh Nguyên, cô không đưa bọn trẻ về nhà ngay, mà lái xe dạo một vòng ở bên ngoài.
“Mẹ, Trình Trình thật sự muốn cùng con ở nhà ông nội ạ?” Dương Dương cảm thấy hơi khó tin về tin tức không thể tuyệt vời hơn này.
Trình Trình lườm Dương Dương: “Nếu em vẫn còn nghi ngờ về chuyện này, anh và mẹ sẽ ném em đến nhà ông nội, rồi anh và mẹ sẽ ở nhà dì Kiều Kiều ngay.”
Dương Dương vội xua tay nói: “Đừng, đừng. Hì hì, em chỉ muốn nghe một chút về tin tức tốt này thôi. Trước đây tốt xấu gì nhà ông nội cũng có mấy người, nhưng giờ em ở đó, ngoại trừ bà nội đáng sợ ra, thì chỉ còn một nhóm người giúp việc không khác gì con rối thôi. Mấy ngày nay thầy Lạc có việc nên xin nghỉ phép. Giờ em đã trở thành người cô độc rồi.”
“Mẹ đã nói chuyện với ba các con rồi, để Trình Trình tới đó ở với con. Nhưng Dương Dương, con phải nghiêm túc nghe lời Trình Trình, bằng không rất có thể sẽ gây ra chuyện lớn đó biết chưa?” Cố Hạnh Nguyên vừa lái xe vừa căn dặn Dương Dương.
“Ây ya, mẹ cứ yên tâm đi, con có thể gây ra chuyện gì chứ?” Dương Dương xua tay đáp lại qua loa.
“Vậy thì chưa chắc, tối qua anh và mẹ đã lo lắng thay em suốt đêm, chỉ sợ em chọc giận bà nội.” Trình Trình bổ sung, cậu bé hiểu rất rõ người em trai này.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu nói: “Hai anh em các con nhất định phải đồng tâm hiệp lực biết chưa?”
*
Sắc trời đã tối dần, Cố Hạnh Nguyên lái xe từ từ chạy vào sân nhà tổ Bắc Minh.