“Hay là giờ chúng ta đi chơi trò xe đụng đi.” Triệu Tịnh Di nói và chỉ tay về một khu cách đó không xa. Vài chiếc xe điện đụng đang va chạm dữ dội trong đó. Tia lửa điện không ngừng lóe lên từ những sợi dây dựng trên đầu xe.
“Nhìn không ra đó nha, cậu đúng là một cô bé mạnh mẽ.” Dương Dương giơ ngón tay cái nói với Triệu Tịnh Di.
Rồi cậu nhóc nói với Trình Trình: "Chuyện này không có vấn đề gì đâu ha, đừng làm cho con gái coi thường đó."
Trình Trình bực bội, Dương Dương đã nắm lấy cơ hội để ép cậu một cách quyết liệt.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải gật đầu: "Vậy thì mình chơi đi."
Ba đứa nhỏ quay người đi về phía khu xe điện đụng.
"Oa! Dương Dương, không ngờ cậu lại ở đây." Lại một giọng nói của một bé gái khác, hơn nữa còn có chút không thạo tiếng bản địa.
Lông mày của Dương Dương khẽ nhướng lên giống như Bắc Minh Thiện, cậu có thể nhận ra đó là giọng của ai.
Còn ai có thể nói tiếng bản địa không thạo như vậy nữa chứ, tất nhiên là Rebecca rồi.
Cậu cười toe toét quay lại nhìn Rebecca đang đi tới từ hướng khác.
***
Không giống như Triệu Tịnh Di, cô bé mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng ở trên, kết hợp với một chiếc quần tây màu xanh nhạt, mái tóc vàng buông xõa ngang vai, đôi mắt màu xanh lam nhạt của cô bé nhìn rất có hồn.
“Hi ~ không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Không đợi cô bé nói, Dương Dương đã chào một câu.
Rebecca đến trước mặt Dương Dương với nụ cười trên môi, không nói gì liền trực tiếp dang rộng vòng tay ôm Dương Dương một cái.
Rồi cô bé gật đầu với Trình Trình bên cạnh Dương Dương, Rebecca biết đây là anh trai sinh đôi của Dương Dương.
“Xin hỏi bạn này có phải bạn gái của anh trai cậu không?” Rebecca buột miệng hỏi.
Câu hỏi này làm cho khuôn mặt của Triệu Tịnh Di lập tức đỏ bừng, ngay cả vẻ mặt của Trình Trình cũng có chút mất tự nhiên.
Dương Dương liếc nhìn cả hai và cười toe toét, sau đó nói với Rebecca: "Cậu ấy chưa phải là bạn gái của Trình Trình đâu, nhưng tương lai thế nào thì khó mà nói trước được."
"Ồ! Là vậy à, có điều họ trông có vẻ hợp nhau đó." Rebecca chợt nhận ra.
Dương Dương vuốt vuốt tóc mình: "Tớ nghĩ có lẽ vậy đó. Mà này, làm sao cậu nhận ra tớ vậy?"
Nói xong, cậu lại chỉ vào Trình Trình bên cạnh mình hỏi Rebecca, ý cậu là làm sao cố bé phân biệt được hai đứa.
So với việc tại sao cô bé cũng xuất hiện ở đây, lúc này cậu muốn biết đáp án này hơn.
"Rất đơn giản, bởi vì lúc bước đi cậu trông rất khác với những người bình thường."
Lời nói của Rebecca ngay lập tức khiến Trình Trình và Triệu Tịnh Di thấy buồn cười.
Trên trán Dương Dương đột nhiên xuất hiện màu u ám, thì ra đó là lý do tại sao...
“Sao thế, tớ đã nói gì sai à?” Rebecca hơi bối rối khi thấy họ cười như thế.
“Không có gì, cậu nói đúng, Dương Dương quả thực khác với người bình thường.” Triệu Tịnh Di lúc này không quên bù cho Dương Dương thêm một nhát nữa, cái này gọi là ‘quân tử báo thù mười năm cũng không muộn’ đây mà.
Lúc này, có một bàn tay lớn khoác vai Rebecca: "Rebecca, họ là bạn của con à."
Trình Trình, Dương Dương và Triệu Tịnh Di ngẩng đầu lên nhìn về phía cạnh cô bé, chỉ thấy một người đàn ông ngoại quốc có vóc dáng giống với Bắc Minh Thiện.
Giống như Rebecca, họ đều tóc vàng và mắt xanh, và họ đều nói tiếng bản địa không tốt.
Rebecca chỉ vào Dương Dương nói: "Ba, cậu ấy đã cứu con diều của con đó."
"Ồ! Cháu là Mr. Dương đó à, cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp đỡ con gái chú nhé, cháu đúng là một cậu bé tuyệt vời." Ba của Rebecca nói, vỗ vai Dương Dương hai lần bằng bàn tay to lớn của mình.
Dương Dương được nhìn nhận như một anh hùng, lập tức cảm thấy vô cùng đắc ý, cậu ngẩng đầu cười hi hi nói: "Chuyện nhỏ này không đáng kể. Cháu rất vui được gặp chú."
Lúc này, Rebecca nắm tay ba và nói: "Ba ơi, con chơi với các bạn ấy một mình được không?"
"Tất nhiên, tại sao không chứ. Ba sẽ đi với mẹ con, mẹ con có vẻ hơi mệt. Chúc các cháu chơi vui nhé." Ba của Rebecca nói vài lời với cô bé và vẫy tay với Dương Dương: "Mr. Dương, hy vọng sau này chú có thể gặp cháu thường xuyên, chú cũng hy vọng cháu có thể đến chơi nhà chú."
Dương Dương cũng không khách sáo: “Nhất định, nhất định rồi.”
Bốn đứa trẻ nhìn ba Rebecca rời đi.
“Dương Dương, cậu định chơi ở đâu?” Rebecca chủ động nắm lấy tay Dương Dương.
Dương Dương cũng ra vẻ tự nhiên: "Tụi mình đi chơi xe điện đụng, cậu có thích chơi cùng không?"
Trong khu chơi xe điện đụng, bốn chiếc xe điện lao nhanh, cuốn vào nhau.
Đồng thời cũng có tiếng cười nói vui vẻ của các em nhỏ truyền tới.
Chẳng bao lâu, chiến trường đã chuyển từ một cuộc hỗn chiến bốn xe thành một cuộc chiến hai phe.
Trình Trình và Triệu Tịnh Di hợp lực để chống lại những cú đụng của Dương Dương và Rebecca.
Dần dần, sau khi nhóm Trình Trình không thể chống lại nữa, cả hai bắt đầu rút lui.
Dương Dương thì làm gì có thể chịu để yên, cậu gọi Rebecca kẹp Trình Trình lại.
Lúc Trình Trình hai mặt đối địch, Triệu Tịnh Di đã lái xe rất ngoan cường xông tới để đỡ cho Trình Trình các đòn tấn công của Dương Dương.
Cho đến lúc có tiếng chuông vang lên, mây chiếc xe mới dần ngừng lại.
“Wa, thật là kích thích, hay là mình chơi tiếp lần nữa đi.” Dương Dương chơi muốn nghiện, nhất là khi nhìn thấy Trình Trình và Triệu Tịnh Di bị mình đánh không còn manh giáp, cậu cảm thấy rất sung sướng.
Trình Trình xua tay: "Đừng cứ chơi mỗi trò này, chơi trò khác đi."
“Ừ, tớ cũng nghĩ mình nên chơi những trò chơi khác.” Triệu Tịnh Di cũng nói giúp.
“Được thôi, các cậu dẫn đường đi.” Dương Dương cũng không kiên trì ý kiến của mình, đây là thời điểm bành trướng của cậu.
Cả bọn đi dọc theo con đường, ngó nghiêng xung quanh tìm thứ gì khác đểt chơi.
Lúc này, một tiếng hét từ xa đã thu hút sự chú ý của bốn đứa trẻ.
“Chúng ta đi qua đấy xem chút không?” Dương Dương quay đầu nói với Rebecca đang đi bên cạnh.
Rebecca gật đầu.
“Đừng quên giao ước đó.” Trình Trình lúc này nhắc nhở Dương Dương một câu.
“Em biết rồi, đi qua xem một chút thôi.” Dương Dương có chút sốt ruột nói.
"Giao ước? Hì hì, có phải Dương Dương bị cậu nắm thóp gì rồi không?" Triệu Tịnh Di tò mò nhìn phản ứng của Dương Dương, sau đó nhìn về phía Trình Trình.
Cô bé dường như đã nhận thất được đấy có lẽ là một hạn chế đặc biệt đối với Triệu Tịnh Di.
Dương Dương vẻ mặt chua xót nhìn Trình Trình rồi nói: "Tớ có thóp gì mà bị anh ấy bắt được chứ. Chỉ là một lời hứa mà thôi."
"Lời hứa? Thật là càng lúc càng thú vị. Trình Trình nói nghe xem nào." Triệu Tịnh Di bất giác nắm lấy tay Trình Trình lắc lắc, bắt đầu khuyến khích cậu nói ra sự thật.
Mặt Trình Trình đỏ bừng bừng, cậu cẩn thận gỡ tay Triệu Tịnh Di ra: "Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là lời hứa giữa em ấy và bố thôi. Nếu em ấy có thể liên tục lọt vào top ba toàn khối thì ba sẽ đồng ý chơi đua xe địa hình với em ấy."
“Oh ~ đua xe địa hình, thật là tuyệt.” Rebecca thốt lên và nhìn Dương Dương, ánh mắt đầy sùng bái.
Dương Dương bị nhìn như thế cũng có chút lơ lửng, cậu chưa từng trải qua cảm giác được hâm mộ như thế này bao giờ.
"Top ba toàn khối... Haha, được không đó? Hình như giờ cậu ấy còn chưa lọt vào được top mười toàn khối nữa đó. Trình Trình, cậu đang nói đùa à?" Triệu Tịnh Di tưởng Trình Trình cố ý trêu chọc mình, cười đến không khép miệng lại được.
Vầng trán Dương Dương lại tối sầm, cậu nheo mắt nhìn Triệu Tịnh Di: "Chuyện này buồn cười vậy sao. Mấy cậu đừng có coi thường tớ, học kỳ này tớ sẽ vào top ba toàn khối cho các cậu xem!"
"Được thôi, vậy tụi mình cá cược đi. Nếu không được vào top ba thì sao?" Triệu Tịnh Di thu lại nụ cười, nhìn Dương Dương.
Dương Dương nhíu mày, lúc này cậu mới chợt bình tĩnh lại, vào top ba toàn khối quả thực không dễ dàng, nhưng bây giờ đã nói tới mức này rồi, cậu phải làm sao đây?
***
Dương Dương bị lời nói của Triệu Tịnh Di chặn họng đến không biết nên nói gì.
Cậu cau mày, hai mắt không ngừng trợn tròn, cuối cùng nói: "Nếu như học kỳ này tớ không vào được top ba toàn khối, cậu nói cái gì tớ sẽ làm theo cái đó, cậu nghĩ như thế nào?"
Trình Trình nghe vậy, lông mày cũng hơi nhíu lại. Cậu nhìn Dương Dương, cái đứa nhỏ này có thể nói chuyện thông minh chút được không hả.
"Được, thỏa thuận vậy nhé. Thực ra yêu cầu của tớ cũng không quá cao. Nghe nói cậu có cả đàn em rồi. Có vẻ làm đại ca thoải mái lắm nhỉ. Thế này đi, nếu cậu thua thì hãy làm ngựa cho Trình Trình và tớ đi." Triệu Tịnh Di mỉm cười, như thể đã cầm trên tay tấm vé trúng thưởng.
Trình Trình liếc mắt nhìn Dương Dương, chỉ thấy cậu không lên tiếng, nhưng mí mắt lại không kìm được run run.
Thật sự là bị Dương Dương chọc cho giận chết mất, nhưng với tư cách là một người anh, cậu vẫn phải nói điều gì đó giùm cho Dương Dương.
Cậu kéo Triệu Tịnh Di sang một bên, nói nhỏ: "Chúng ta đều là bạn bè tốt của nhau, đây chẳng qua chỉ là một trò đùa, cậu đừng coi là thật."
Triệu Tịnh Di liếc mắt nhìn Trình Trình, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng: "Này, tớ biết hai người là anh em, nhưng cậu không nên thiên vị cậu ấy vậy chứ. Thấy cậu ấy sắp thua rồi thì lại nói đừng coi chuyện này là thật. Vậy nếu trong trường hợp cậu ấy thắng, có phải cậu cũng sẽ nói cậu ấy đừng coi là thật không hả?"
Trình Trình thấy bộ dáng Triệu Tịnh Di cau mày nhìn mình, mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ rất tức giận.
Những gì hai đứa nhỏ nói thật ra đã bị Dương Dương đứng cách đó không xa nghe được cả: "Trình Trình, chuyện này anh không cần lo lắng, đại trượng phu nói được làm được."
Nói đoạn, cậu lại nhìn về phía Triệu Tịnh Di: "Thẻ cược của tớ đã được đánh ra rồi, còn của cậu đâu? Nếu tớ thắng thì sao hả?"
Triệu Tịnh Di chống hai tay vào hông: "Chuyện này dễ mà, tớ cũng giống cậu thôi. Nếu thắng thì cậu nói gì tớ cũng sẽ làm cả."
“Thật à?” Ánh mắt Dương Dương lóe lên một chút quỷ dị, khóe miệng cong thành hình vòng cung.
Trình Trình thấy thằng nhóc này chắc đang kìm chế ý xấu gì đó, kéo Dương Dương sang một bên, nói nhỏ: "Dương Dương, em đủ rồi đó. Cậu ấy là con gái, em đừng có mà nghĩ ra ý gì xấu."
Dương Dương vỗ vỗ vai cậu: “Được rồi, anh không cần nhắc em.” Sau đó, cậu bước tới chỗ Triệu Tịnh Di.
Triệu Tịnh Di thật ra cũng nhận thấy Dương Dương tám phần mười là không có ý tốt đẹp gì, trong lòng cũng bắt đầu hối hận, mình bị sao vậy chứ, lại còn muốn cùng cậu ấy đánh cược này, nếu thua thì sao?
Dương Dương ở trường học, tuy rằng không phải loại trẻ con hay làm chuyện xấu, nhưng cậu nhóc vẫn có rất nhiều chủ ý nhỏ và ý tưởng quỷ quái.
Nghe nói cậu còn bỏ cả sâu bọ vào hộp bút chì của một cô bé, hoặc bỏ muối vào cốc nước của người khác, hoặc bôi keo đa năng lên ghế... những việc tương tự thế đã làm không ít lần.