Nhiệm vụ sinh đẻ

Chương 567: Không cần chịu trách nhiệm



Ở nhà Bắc Minh, có hai người làm cho ông nội và bà nội đau đầu. Một là ba của Bắc Minh Thiện, một người khác là chú ba Bắc Minh Đông.

Ba dồn ép Bắc Minh Triều Lâm không cho vào cửa nhà Bắc Minh.

Chú ba lại là người không muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tập đoàn Bắc Minh Thị, một lòng một dạ làm diễn viên nổi tiếng.

"Được rồi, hiện tại chúng ta tạm thời không thảo luận những chuyện này, bà nội đã nói chúng ta đi xuống ăn cơm, nếu để bọn họ chờ lâu cũng không tốt. Đến lúc đó bọn họ đi lên tìm chúng ta thì rất dễ lộ chuyện." Trình Trình nói xong thì kéo tay Dương Dương đi ra ngoài.

Trình Trình và Dương Dương đi tới nhà ăn, đồ ăn đã được bày đầy bàn.

Chẳng qua từ đầu đến cuối Dương Dương không ăn được bao nhiêu.

Bắc Minh Đông nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu của Dương Dương thì hơi mỉm cười: "Dương Dương, con sao vậy. Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị với con hay sao? Có phải con vẫn còn tức giận những lời chú nói vào buổi sáng đúng không? Đàn ông con trai không được nhỏ mọn như thế được không."

"Chú ba, buổi sáng chú nói gì với Dương Dương vậy?" Trình Trình có chút tò mò hỏi.

Bình thường Dương Dương không tim không phổi, còn có gì có thể kích thích đến cậu chứ.

Bắc Minh Đông ra vẻ vô tội nói: "Còn có thể có chuyện gì, sau khi chú nghe thành tích của nó xong thì chỉ nói đùa với thằng bé một chút, hỏi nó có phải gian lận hay không, sau đó thằng bé đối xử với chú như thế."

Trình Trình vừa nghe đã hiểu mọi chuyện. Nói Dương Dương gian lận là chạm vào ranh giới cuối cùng của cậu. Nếu không thì hôm qua cậu sẽ không nổi giận đùng đùng bỏ nhà đi như vậy đâu.

"Chú ba, việc này không trách chú, ngày hôm qua cháu chưa điều tra rõ ràng đã nói với ba mẹ. Vì vậy Dương Dương phải chịu oan uổng."

Trình Trình nói xong thì quay đầu nhìn Dương Dương: "Cho nên hôm nay anh lại xin lỗi em." Lúc cậu nói xong thì còn nháy máy ra hiệu với Dương Dương.

Để cậu đừng tiếp tục ầm ĩ nữa, nếu không thì sớm muộn gì cũng lộ chuyện.

Dương Dương cũng đi xuống bậc thương: "Được rồi, chuyện này coi như cho qua. Nhưng chú ba, con muốn phạt chú."

Bắc Minh Đông thấy thái độ của Dương Dương dịu lại thì vội vàng gật đầu: "Được, con muốn gì thì chú cũng đồng ý được chưa?"

Giang Tuệ Tâm trừng mắt nhìn Bắc Minh Đông: "Minh Đông, con không thể nuông chiều Dương Dương như thế, nó muốn gì con cũng đồng ý. Nếu nó muốn mặt trăng trên trời, mẹ muốn xem con định lấy xuống thế nào."

"Mẹ ơi, chuyện này quá đơn giản. Không phải mẹ kể cho con chuyện con khỉ hái trăng sao, đến buổi tối con sẽ đưa cho Dương Dương một chén nước. Để nó nhìn thấy ánh trăng dưới mặt đất là được." Bắc Minh Đông cười hì hì nói, sau đó còn cố ý nhìn Dương Dương.

Dương Dương liếc Bắc Minh Đông một cái: "Chú ba, chú cho rằng con ngốc như con khỉ sao? Buổi tối có thể phản chiếu ánh trăng, vậy trời đầy mây và ban ngày thì sao? Hơn nữa con cũng không đưa ra vấn đề ngây thơ như vậy."

"Ồ, không nhìn ra được nhiều ngày không gặp con, con càng trở nên nhanh mồm dẻo miệng."

"Thật ra con chỉ có một yêu cầu: Đó là chú đưa con đến phim trường một lần nhìn xem rốt cuộc chú đóng phim thế nào, chỉ đơn giản như vậy."

Trên mặt Bắc Minh Đông lộ vẻ xấu hổ: "Gần đây chú không có nhận quay phim, vậy thì sao đưa con đi xem được? Hay là chờ Trình Trình thi xong, chú đưa hai đứa đến Hoành Điếm một chuyến được không?"

***

"Hoành Điếm? Đó là đâu, công viên trò chơi sao?" Dương Dương lần đầu nghe thấy tên này.

Trình Trình ngồi bên cạnh tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ, đứa em trai này của cậu ngoại trừ chơi đùa và đồ ăn thì thật sự hiểu biết quá ít về sự vật trong nước.

Xem ra cậu phải bổ túc một số kiến thức cần thiết trong nước cho Dương Dương: "Hoành Điếm là một địa điểm quay phim nổi tiếng ở trong nước. Có rất nhiều bộ phim nổi tiếng được quay ở đó như《 Anh Hùng》 và《 Chân Hoàn Truyện 》 mà mẹ say mê lúc trước cũng được quay ở đó."

"Ha ha, Trình Trình giỏi lắm. Con không chỉ học giỏi mà còn biết những chuyện này." Bắc Minh Đông không nhịn được khen ngợi nói.

Lòng ghen tỵ của Dương Dương lập tức bắt đầu nổi lên, cậu khoanh tay nhỏ lại, ra vẻ không phục nói: "Sao con lại không biết Hoành Điếm chứ, chẳng qua con muốn kiểm tra chú mà thôi. Bộ phim《 Xác Ướp 3》 cũng được quay ở đó, đúng rồi, trên mạng lưu truyền chính kịch chống Nhật—— Tay xé quỷ tử. Nghỉ hè đến đó chơi cũng không tệ, không lẽ có thể trà trộn vào đoàn phim nào đó, được mời làm tiểu vương gia hay là trùm cuối cũng không chừng. Được đó, chúng ta đến đó đi."

Trình Trình nghi ngờ nhìn Dương Dương: "Ngay cả diễn cũng không biết, em còn muốn diễn Vương gia, trùm cuối. Cùng lắm là em đóng vai người qua đường, tên ăn xin hoặc là đứa bé phát báo đã không tệ rồi."

Dương Dương nghe vậy thì không vui, nổi giận đùng đùng nói: "Chú ba, chú nói xem rốt cuộc con có diễn được không, lần trước con đóng vai chính trong buổi văn nghệ ở trường. Hơn nữa sau khi kết thúc con thấy dưới sân khấu vô cùng yên tĩnh, đúng là: Trống nhạc vang trời, pháo hoa sáng rực, quốc kỳ phấp phới, người người tấp nập."

Cậu vừa nói vừa học động tác của Giang Đan Đan trong tiểu phẩm.

Vì vậy cậu chọc cho mọi người vui vẻ.

Dương Dương đúng là thằng hề trong nhà.

"Được, cứ quyết định như vậy, lát nữa chú đặt vé máy bay, sau khi Trình Trình thi xong thì chúng ta sẽ xuất phát." Bắc Minh Đông cười đến chảy nước mắt, anh ta xua tay nói Dương Dương dừng lại.

Giang Tuệ Tâm vừa nghe con trai muốn đưa hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi thì lập tức lo lắng cho anh ta.

Đừng thấy bình thường Bắc Minh Thiện không quan tâm Trình Trình và Dương Dương, nhưng bà biết rõ hai đứa bé này nặng nhẹ thế nào.

Lúc trước Bắc Minh Triều Lâm còn chưa tạo thành uy hiếp với anh, anh đã lấy toàn bộ cổ phần của Bắc Minh Triều Lâm, hơn nữa còn đuổi ông ta ra khỏi nhà Bắc Minh.

Nếu Bắc Minh Đông đưa hai đứa nhỏ đi chơi mà gặp chuyện gì thì...

Bà không dám nghĩ tới hậu quả.

Bà lo lắng vội vàng kéo áo Bắc Minh Đông: "Minh Đông, chuyện này không được. Bọn trẻ còn nhỏ, không thể đi xa nhà."

Dương Dương nghe bà nội ngăn cản thì không đồng ý: "Ai nói bọn con còn nhỏ thì không thể xa nhà, lúc trước con ở nước ngoài, hơn nữa lần trước Trình Trình vẽ tranh đoạt giải thưởng lớn gì đó cũng ra nước ngoài nhận giải, khi đó bọn con đi chung cũng không xảy ra chuyện gì."

Giang Tuệ Tâm không quan tâm lời Dương Dương nói, tiếp tục nói với con trai: "Minh Đông, mặc dù bọn nhỏ đã đi nước ngoài, cũng đã có kinh nghiệm, nhưng chúng ta phải nói với Thiện và Hạnh Nguyên. Dù sao bọn nhỏ cũng là con của hai đứa nó."

Bắc Minh Đông nghe mẹ nói cũng không phải không có lý. Anh ta gật đầu: "Được rồi, đến lúc đó con nói với anh ấy là được. Con nghĩ Hạnh Nguyên cũng sẽ không phản đối. Con đưa hai đứa nhỏ đi chơi, nói không chừng bọn họ còn có thể trải qua thế giới hai người nữa."

***

Cố Hạnh Nguyên đi ra quán quán cà phê, sau đó quay về phòng bệnh của mẹ, mẹ vẫn ngủ say.

Cô để lại một tờ giấy rồi rời đi.

*

Nhà cũ Bắc Minh.

Trình Trình và Dương Dương ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ của Trình Trình.

Dương Dương lập tức khóa trái cửa.

Cậu vẫn không quên đưa cho Trình Trình xem phát hiện to lớn của mình trong hôm nay.

Trình Trình xem xong cuộc nói chuyện của bà nội và chú ba trong phòng khách xong thì trong lòng cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

"Sao vậy, em nói chú ba và bà nội cùng một phe."

Trình Trình lại lắc đầu: "Sao em lại suy nghĩ chủ quan như thế, suýt nữa oan uống cho chú ba. Trong lúc chú ấy và bà nội nói chuyện thì không hề có ý định tham gia vào."

Dương Dương nhíu hạ mày: "Sao có thể, chú ba là con trai ruột của bà nội. Sao con trai lại không giúp mẹ mình chứ?"

"Vậy là em chưa hiểu rõ tính cách của chú ba, chú ấy luôn nhìn việc không nhìn người. Tuy rằng chúng ta không biết bà nội có kế hoạch gì, nhưng nhìn thái độ của chú ba thì xem ra chuyện này chắc chắn không nhỏ." Trình Trình nghiêm túc phân tích nói.

"Chúng ta phải nghĩ cách lừa được chú ba nói ra kế hoạch của bà nội. Sau đó chúng ta nói với ba chuẩn bị sẵn sàng."

Trình Trình có chút kinh ngạc nhìn Dương Dương: "Không phải bình thường em luôn chống đối với ba à, sao trong chuyện này lại đứng cùng phe với ba rồi?"

Dương Dương ngồi ở trên giường, ngửa đầu ra: "Tuy rằng đôi khi ba làm cho em không chấp nhận được, nhưng dù sao cũng là ba em. Vào thời điểm quan trọng thì em sẽ không đến mức hướng cùi chỏ ra ngoài. Hơn nữa, gần đây anh có phát hiện ba già đã thay đổi hay không."

"Ba thay đổi rồi, không giống như trước kia." Trình Trình cũng tỏ vẻ tán thành.

*

Buổi tối, Cố Hạnh Nguyên đang dỗ Cửu Cửu ngủ trong phòng. Lúc này điện thoại của cô trong túi xách vang lên.

Cô vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, sau đó đi ra phòng ngủ. Cô nhìn thấy Trình Trình gọi tới.

"Bé cưng, có chuyện gì sao?"

Hiện tại là mười giờ tối, bọn nhỏ còn gọi điện thoại cho cô, có lẽ bên nhà cũ bên kia xảy ra chuyện gì hay không.

Trình Trình nghe thấy giọng của mẹ thì nói: "Mẹ, hôm nay chú ba đến. Chú ấy muốn chờ con thi xong thì sẽ đưa con và Dương Dương đến Hoành Điếm được không?"

Trong ấn tượng của Cố Hạnh Nguyên thì ngoại trừ Bắc Minh Đông là con nhà giàu còn là người có quan hệ xã giao rộng cũng là diễn viên có chút danh tiếng.

Nhưng dưới vẻ ngoài phóng túng không chịu gò bó lại là người chính trực. Bọn nhỏ đi theo anh ta ra ngoài chơi cũng không cần lo lắng học thói xấu.

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Có thể, nhưng không thể chơi quá lâu. Hơn nữa mỗi ngày phải gọi điện thoại báo bình an cho mẹ."

Cố Hạnh Nguyên cũng đang buồn rầu, hai ngày nữa bọn nhỏ sẽ nghỉ hè, bình thường cô đi làm cũng không dễ dàng còn phải chăm sóc cho Cửu Cửu và mẹ.

Đừng nói đến Bắc Minh Thiện, thời gian tan làm không cố định.

Nếu cô giao bọn trẻ cho Giang Tuệ Tâm chăm sóc thì cô càng không yên tâm.

Bắc Minh Đông xuất hiện đã giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt giúp cô.

"Mẹ cứ yên tâm đi, bọn con ở bên ngoài sẽ không gây chuyện cho mẹ đâu." Dương Dương ở bên cạnh nói.

"Dương Dương, nếu con không gây chuyện cho mẹ mới là lạ. Nhưng cũng may Trình Trình cũng đi theo. Đến lúc đó con phải nhiều nghe lời anh trai biết không." Cố Hạnh Nguyên biết rõ tính tình của con trai cưng này, nếu không có ai trông chừng thì nhất định có thể lật trời.

***

Tuy rằng Cố Hạnh Nguyên rất lo lắng cho bọn nhỏ, nhưng cô vẫn cho phép bọn họ đi theo Bắc Minh Đông ra ngoài chơi.

Còn bên Bắc Minh Thiện thì anh không lo lắng giống như Cố Hạnh Nguyên, ngược lại anh còn ủng hộ hết mình.