Tuy đây là vụ án có liên quan đến Bắc Minh Thiện, nhưng dù sao thân phận của Hình Uy đã không đơn giản chỉ là đi làm cùng anh như thế rồi.
“Nguyên, không sao đâu, để anh ấy đi đi. Ở đây có Anna chăm sóc tớ rồi. Chuyện của ông chủ anh ấy thế nào cũng phải lớn hơn chuyện của mẹ con chúng tớ.”
Cố Hạnh Nguyên nghe ra được, trong lời của Lạc Kiều mang theo sự châm chọc, đối với phụ nữ vừa mới sinh con mà nói, chồng nên chăm sóc cho vợ, còn mà bận những chuyện khác thì rất khó chấp nhận.
Sắc mặt của Hình Uy cũng hơi thay đổi, anh đương nhiên cũng biết rõ mình làm như thế sẽ có xin lỗi với mẹ con Lạc Kiều, nhưng đối với anh ta mà nói, tất cả những thứ mình có, đều là Bắc Minh Thiện cho anh ta.
Anh ta làm như thế cũng là muốn báo ân.
Cố Hạnh Nguyên đi đến trước mặt Hình Uy, nói: “Hình Uy, anh vẫn là ở bên mẹ con cô ấy đi, anh yên tâm chúng tôi không sao đâu.” …
Sự cố chấp của Cố Hạnh Nguyên khiến Hình Uy cũng không tiện nói gì thêm nữa, huống chi anh cũng phát hiện Lạc Kiều bây giờ đã có hơi giận mình rồi.
Cửu Cửu ở lại để Anna và Hình Uy cùng chăm sóc.
*
Cố Hạnh Nguyên lái xe chở hai đứa trẻ đến tòa án, trên đường Trình Trình và Dương Dương ngược lại biểu hiện rất yên tĩnh.
Có điều, trước lúc đến nơi cô vẫn vừa lái xe vừa dặn dò hai đứa vài câu: “Hai bảo bối, hôm nay chúng ta đi ra tòa án, cho nên khi trên tòa không thể lớn tiếng làm ồn, càng không thể tùy tiện đi lại lung tung có biết chưa?”
Trình Trình gật đầu.
“Dương Dương, con thì sao?” Cô truy hỏi một câu.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ rất ngoan ngoãn ở đó.” Dương Dương không dám gây chuyện lần nữa. Tình cảnh này, vẫn nên an phận một chút.
Cố Hạnh Nguyên coi như thở phào.
*
Rất nhanh, xe của bọn họ dừng ở bãi đỗ xe của tòa án.
Khi cô dẫn hai đứa trẻ vào tòa, một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lái vào, dừng ở bên cạnh bọn họ.
Hai vị cảnh trước xuống đầu tiên, sau đó là Bắc Minh Thiện từ trong bước xuống.
Cố Hạnh Nguyên và các con đều không khỏi dừng bước nhìn anh.
Chỉ thấy anh mặc bộ vest khi bị dẫn đi, trên cổ tay nhiều thêm một chiếc còng số 8.
Vụ án này không xét xử công khai, cho nên không có ai biết chuyện này, tự nhiên bớt được rất nhiều rắc rối từ cánh chó săn tin và nhà báo.
“Ba…” Trình Trình vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng.
Bắc Minh Thiện nhìn ba mẹ con, trên gương mặt lạnh lùng đó không có bất cứ biểu cảm gì, lông mày không khỏi nhíu lại.
Đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn chằm chằm vào Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương.
Hàm răng của anh cắn chặt lại, thần sắc tràn ngập sự tức giận.
Sau khi anh nhanh chóng nhìn quét qua ba người, lạnh lùng nói: “Hình Uy sao không tới?”
Cố Hạnh Nguyên tránh né ánh mắt của anh: “Kiều Kiều tối qua đã sinh con rồi, anh ta là chồng, bây giờ đang chăm sóc cô ấy.”
Bắc Minh Thiện nghe thế cũng không nói gì nữa, quay đầu nói với viên cảnh sát bên cạnh: “Chúng ta vào trong thôi.” Nói xong, đi đầu vào trong.
Thấy bóng lưng đi đằng trước của Bắc Minh Thiện, Trình Trình ngẩng đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, ba có phải đang giận chúng ta không?”
“Ba còn muốn tức chúng ta cũng không cản được. Anh đó, chính là quá để tâm đến phản ứng của ba rồi, mấy năm nay anh đi theo ba, xem anh bây giờ giống như một khúc gỗ vậy. Trừ nghe lời và ngoan ngoãn đọc sách ra, còn có gì chứ.” Dương Dương rõ ràng mang dáng vẻ rất thư thả.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên nắm tay của hai đứa con: “Các bảo bối, chúng ta cũng vào trong thôi.”
Đằng trước, Bắc Minh Thiện và hai vị cảnh sát đã đi vào trong cửa lớn rồi.
Khi ba mẹ con Cố Hạnh Nguyên bước lên bậc, đằng sau lại có hai chiếc xe ô tô nơi tiếp sau dừng lại.
Sau khi chiếc Mercedes-Benz màu đen đằng trước dừng lại, cửa sau mở ra, một người đàn ông từ bên trong bước xuống trước, sau đó quay vào đỡ một người phụ nữ trung tuổi xuống.”
“Nguyên, mấy đứa chờ đã.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thế thì quay lại, đây chính là giọng của Dư Như Khiế.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, cô chưa kịp nghĩ nhiều thì đã vội quay người lại, lập tức lại lộ ra nụ cười: “Ba nuôi, dì Như Khiết, hai người sao lại đến đây?”
Mạc Cẩm Thành cẩn thận đỡ Dư Như Khiết, từ từ đi đến trước mặt mẹ con bọn họ: “Chuyện của Thiện, cháu nói người làm mẹ như dì có thể không đến xem hay sao, huống chi đây còn là vụ án liên quan đến mẹ của cháu.”
Nói đến đây, ở đằng sau bọn họ còn truyền đến một giọng: “Dư Khiết, Nguyên mọi người đợi tôi.” …
Cố Hạnh Nguyên và Dư Như Khiết nghe thấy giọng nói đằng sau, chỉ dừng bước chân, nhưng không quay đầu.
Giọng nói này đối với bọn họ mà nói thật sự không thể quen thuộc hơn được nữa, chính là giọng của Giang Tuệ Tâm.
Rất nhanh, chỉ thấy bà ta được một người làm đỡ đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên và Dư Như Khiết.
“Dư Khiết, mấy ngày chưa có gặp rồi, sao bà trông có vẻ hốc hác hơn lần trước thế?” Giang Tuệ Tâm vẫn giống như bình thường, nhìn Dư Như Khiết lộ ra vẻ mặt quan tâm.
Dư Như Khiết nhìn dáng vẻ này của bà ta, chỉ nhàn nhạt thở dài: “Thiện đứa con này của tôi xảy ra chuyện rồi, tôi là mẹ đương nhiên không yên tâm. Nhất là trong chuyện này, Lục Lộ còn vô cớ chịu liên lụy. Thật cảm thấy có hơi có lỗi với Lục Lộ và Nguyên.”
Nghĩ đến đây, Giang Tuệ Tâm cũng thở dài, khẽ lắc đầu: “Thiện đứa trẻ này tôi cũng nhìn nó trưởng thành, thật sự không ngờ nó sẽ làm ra chuyện như thế. Mấy ngày trước tôi nhìn thấy nó với Hạnh Nguyên còn chung sống hòa hợp, vốn tưởng chúng nó sẽ ở bên nhau lần nữa…”
Nói rồi, bà ta cúi đầu nhìn Trình Trình và Dương Dương đứng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Bà ta lại khuỵu người xuống, trên người mang theo nụ cười: “Hai cháu sao lại đến đây?”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng cúi đầu nói với hai đứa nhỏ: “Hai bảo bối, còn không chào hỏi.”
Trình Trình dù sao được Giang Tuệ Tâm nuôi lớn, tình cảm đối với bà ta vẫn tương đối sâu.
Sự xuất hiện như này, khiến Trình Trình nhất thời không biết nên đối mặt như nào, nhất là ở trước mặt của Dư Như Khiết. Vừa muốn mở miệng gọi một tiếng ‘bà nội’ nhưng lập tức ý thức đến cách xưng hô này có hơi không ổn trong lúc này.
“Bà nội kế.” Khi Trình Trình đang có hơi do dự, Dương Dương lại mở miệng nói trước.
Cách xưng hô này khiến Giang Tuệ Tâm không khỏi hơi nhíu mày, đây là một cách xưng hô lần đầu mình nghe thấy. Có điều bà ta dù sao vẫn là người trải qua nhiều mặt trong cuộc sống, cũng rất thông minh.
Sau sự ngượng ngập và khó chịu thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười: “Dương Dương, cháu không hổ là tiểu quỷ lanh lợi. Xưng hô mới này bà cũng rất thích. Bà nội ruột của các cháu ở bên cạnh, bà đương nhiên trở thành bà nội kế rồi.”
Bà nói rồi, lại khẽ mỉm cười với Trình Trình: “Trình Trình, cháu với Dương Dương cùng gọi bà thành bà nội kế đi.”
Trình Trình há miệng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên và Dư Như Khiết nhìn thấy Giang Tuệ Tâm không có tức giận hay phản ứng không vui gì cả, cũng coi như thư thái một chút. Bất luận như thế nào, bà ta trong mặt sinh hoạt của hai đứa trẻ, vẫn tương đối tận tâm tận sức.
“Bảo bối, nếu bà nội kế đã nói như thế, vậy con cũng gọi như thế đi.”
Trình Trình gật đầu, sau đó cung kính gọi Giang Tuệ Tâm một tiếng: “Bà nội… kế.”
So với Dương Dương gọi mình, một tiếng này của Trình Trình càng nặng nề đánh vào trái tim của Giang Tuệ Tâm. Dường như cảm giác trái tim của mình đang nhỏ máu.
“Được rồi, được rồi. Giờ cũng không sớm nữa, chúng ta vào trong trước thôi, lát nữa là phiên tòa mở rồi. Thiện nó đã vào trong rồi.”
Lời của Dư Như Khiết đã phá vỡ sự ngượng ngập ngắn ngủi này.
Mọi người cùng đi vào trong tòa án.
*
Vào lúc này, Bắc Minh Thiện đã vào trong được cảnh sát sắp xếp ở vị trí bị cáo. So với anh trước đây nhiều lần lấy thân phận nguyên cáo mà nói, thân phận lần này khiến anh đột nhiên cảm thấy có hơi lạ.
Không những như thế, còn khiến anh cảm thấy không biết có mùi vị gì, cái này không so với vụ kiện thương nghiệp được, bị cáo trong vụ án hình sự sẽ bị nhốt trong hàng rào bằng sắt lạnh lẽo…
Bắc Minh Thiện vẫn là lần đầu đứng ở đây, trong lòng ít nhiều vẫn có hơi không biết có mùi vị gì.
Nhưng vừa nghĩ đến bản thân làm như thế khiến bản thân vốn có vận mệnh gian truân càng trở nên gian truân, mà có thể cứu được người mẹ bệnh tật khỏi nỗi khổ ngồi tù thì cảm thấy làm như thế vẫn xứng đáng.
Chỉ là…
Vừa nghĩ đến Cố Hạnh Nguyên, tâm trạng của anh lại trở nên kích động rồi.
*
Lúc này lại truyền đến tiếng mở cửa, Bắc Minh Thiện nhìn về phía cửa.
Người đầu tiên bước vào là Cố Hạnh Nguyên và hai đứa trẻ, lượt sau là Mạc Cẩm Thành đang đỡ Dư Như Khiết.
Điều này khiến Bắc Minh Thiện có hơi không ngờ được. Trừ những người này ra đi theo đằng sau bọn họ chính là Giang Tuệ Tâm.
*
Sau khi bọn họ ngồi xuống, cửa phụ bên cạnh của tòa mở ra, Thẩm phán và những nhân viên khác lần lượt đi vào. Đợi sau khi bọn họ ngồi xuống, Thẩm pháp ngẩng đầu nhìn quanh phòng xử án trước khi tuyên bố khai mạc.
Nguyên cáo trong vụ án này của Lục Lộ không phải Cố Hạnh Nguyên. Mà là hình thức truy tố công khai.
Cho nên, đám Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể dùng thân phận con gái người thân bạn bè của đương sự, ngồi ở bên nghe.
Đầu tiên, kiểm sát viên nói ngắn gọn toàn bộ câu chuyện về vụ án của Lục Lộ, cùng các loại chứng cứ mà bên cảnh sát tìm thấy đều chỉ vào Bắc Minh Thiện.
Sau khi kiểm sát viên tường thuật xong, ánh mắt của Thẩm phán chuyển sang Bắc Minh Thiện: “Bị cáo, đối với tình tiết vụ án mà kiểm sát viên tường thuật vừa rồi, bị cáo còn có lời giải thích gì không?”
“Cạch…” Cửa tòa án lần nữa được mở ra, lại có hai người từ bên ngoài đi vào.
Khi Bắc Minh Thiện đang muốn tỏ vẻ không có gì giải thích thì nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt của anh cũng theo âm thanh đó mà nhìn.
Sau khi nhìn thấy hai người đi vào, ánh mắt của anh trở nên sắc bén hơn vài phần khi so với nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Không chỉ là anh, ngay cả những người khác ngồi trên tòa đều cảm thấy hơi bất ngờ.
Bởi vì hai người một già một trẻ bước vào bọn họ đều biết.
Người trẻ kia chính là Đường Thiên Trạch, ánh mắt của anh ta sau khi nhìn Bắc Minh Thiện đứng ở khu bị cáo, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hừm… ông ta sao cũng đến rồi.” Dư Như Khiết sau khi nhìn thấy ông già mà Đường Trạch Thiên đỡ đi vào, không khỏi tự nói với mình.
Không chỉ là bà ta, ngay cả Giang Tuệ Tâm và Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy có hơi bất ngờ, bởi vì ông già này chính là ba ruột của Cố Hạnh Nguyên – Lý Thâm.
Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên tràn ngập nghi vấn. Bởi vì bản thân trước giờ không có nhắc đến những chuyện này với bọn họ, thậm chí cô căn bản không muốn nhìn thấy hai người này.
Lý Thâm khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm, nhưng sau khi ánh mắt của ông ta chuyển sang Dư Như Khiết ở bên cạnh, trong ánh mắt kinh ngạc đó tràn ngập tức giận, cơn tức này khiến cơ thể của ông ta khẽ run lên.
Đường Thiên Trạch vội vàng đỡ Lý Thâm, nhỏ giọng nói: “Thầy, chúng ta vẫn tìm chỗ ngồi trước đi.”
Lý Thâm được Đường Thiên Trạch đỡ ngồi xuống gần đó, nhưng ánh mắt phẫn nộ đó của ông ta cuối cùng không có rời khỏi người Dư Như Khiết.