Anh ta nhìn Dương Dương vẫn còn đang kinh hoảng chưa ổn định lại, biểu hiện của Trình Trình thì lại khá bình tĩnh còn Cửu Cửu thì vẫn trốn ở trong lồng ngực Cố Hạnh Nguyên thật lâu, cuối cùng là Cố Hạnh Nguyên.
Lần này anh ta cảm thấy thật sự rất đau khổ nên liên tục tỏ ra áy náy với cô: “Cô chủ, thật sự là tôi không kham nổi đâu, tôi, tôi cũng không muốn như vậy…”
“Ha ha, có phải anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên ở đây giả thần giả quỷ đúng không.” Không đợi Cố Hạnh Nguyên mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Lạc Kiều truyền đến từ sau lưng.
Cô ta ôm tiểu bảo bối đi ra từ trong phòng khách.
Bộ trang phục này của Hình Uy thật sự có thể nói là khiến cho hai mẹ con cô ta mất hết mặt mũi, cô ta vừa đi tời vừa quở trách anh ta.
Hình Uy thấy vợ mình cũng tức giận thì lập tức cảm thấy đây là một vấn đề lớn rồi.
“Kiều Kiều, anh…”
Không đợi anh ta nói xong đã nghe thấy “Oa…” một tiếng.
Chuyện này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, lúc đầu tiểu bảo bối nhìn thấy Hình Uy cũng không có phản ứng gì, nhưng đó là với điều kiện khi anh ta mặc quần áo bình thường, bộ quần áo trên người anh ta bây giờ thật sự là…
***
Thấy bảo bối của mình bị mình hù dọa, Hình Uy thật sự cảm thấy mất hết hồn vía, anh ra định đưa tay ra vỗ về tiểu bảo bối một chút nhưng chỉ cần hơi vươn tay ra là tiểu bảo bối lại càng khóc to hơn.
“Mau bỏ cái tay thối của anh ra đi rồi lột hết lớp da này xuống, cũng không biết có phải đầu óc của anh bị kẹp vào cửa chập mạch rồi hay không mà lại đi mặc bộ quần áo như thế này nữa.” Lạc Kiều chán ghét quát lớn Hình Uy vốn đang chân tay luống cuống, nhưng dường như lại nghĩ nhiều khi chẳng phải ý nghĩ của anh ta.
Tiếp theo cô ta ôm tiểu bảo bối quay người nhanh chân rời đi, vừa đi còn vừa dỗ dành: “Bảo Bảo đừng sợ, Bảo Bảo đừng sợ…”
Lúc này, Dương Dương vừa rồi còn bị dọa sợ lập tức nhảy bổ ra: “Chú đầu bếp, cho dù chú có muốn tạo bất ngờ cho em bé thì cũng không cần phải đóng vai một con gấu như thế, cũng không biết đây là chú nghe ai nên mới làm chuyện điên rồ như thế này nữa. Làm phiền chú lần sau nếu có suy nghĩ định làm những chuyện như này thì nhớ phải tham khảo ý kiến của cháu nhé. Nhớ đấy, lần sau đừng làm như vậy…”
Bây giờ Hình Uy đâu còn suy nghĩ được gì nữa, anh ta vừa vội vàng lột bộ ‘Da gấu’ trên người ra vừa đuổi theo Lạc Kiều.
“Là ba bảo cậu ta làm như vậy đấy, con có vấn đề gì không?” Bắc Minh Thiện đi ra từ sau lưng Hình Uy nói.
Nhìn qua anh có vẻ bình thường hơn Hình Uy nhiều, ít nhất là anh cũng không mặc mấy bộ đồ kỳ quái kia, trên tay anh còn mang theo một cái hộp nữa. Những chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên mà đáng kinh ngạc nhất chính là bên trên cái hộp kia còn buộc thêm một cái dây lụa màu hồng, hơn nữa còn thắt thành một cái nơ con bướm lớn.
“Ba, ba…” Sắc mặt Dương Dương lập tức thay đổi.
Sau khi Cửu Cửu nghe thấy giọng nói của Bắc Minh Thiện, cảm giác bối rối ban đầu không biết tại sao đã trở nên trấn định lại.
Cô bé chui ra khỏi ngực Cố Hạnh Nguyên, nghiêng đầu tò mò nhìn ba mình.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện chạm vào ánh mắt cô bé trong vài giây ngắn ngủi, sau đó nhếch miệng lên mỉm cười rồi giơ cái hộp trong tay hơi cao lên một chút: “Còn nhớ thỏa thuận sáng nay giữa chúng ta không, cái này là cho con.”
Thật ra từ lâu sau khi bình an trở về cô bé vẫn không hề quên thỏa thuận giữa mình và ba, chỉ có điều theo thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng thay đổi.
Nhất là khi chỉ có mẹ trở về, không hề nhìn thấy bóng dáng ba đâu…
Vào lúc đó cô bé đột nhiên có cảm giác thất vọng, hơn nữa lúc Hình Uy đóng giả thành gấu dọa cho cô bé sợ, trong một nháy mắt ngắn ngủi kia dường như cô bé đã quên mất cái thỏa thuận khiến cho mình thất vọng đó.
Mà Bắc Minh Thiện đến, giống như là cho cô bé một sự ngạc nhiên, đây chính là lần đầu tiên cô bé nhận được quà.
Điểm này cô bé rất chắc chắn, cho dù là mẹ cô bé thì dường như cũng chưa từng tặng quà cho cô bé lần nào.
Quà tặng thật sự có sức hấp dẫn rất lớn nhất là đối với một đứa trẻ, thậm chí có thể trong lúc bọn chúng sợ hãi nhất hoặc là đau khổ nhất thành công loại bỏ những cảm xúc tiêu cức này trong lòng bọn chúng đi.
“Mẹ, con muốn đi qua đó.” Vừa nói cô bé còn vừa vặn vẹo cơ thể nhỏ muốn thoát khỏi vòng tay mẹ.
“Ba ơi, trong này là cái gì thế, có của con và Trình Trình không?” Dương Dương tò mò hỏi.
Khốn kiếp, tên Bắc Minh Thiện này cũng thật sự là đủ ‘Nhọc lòng’ với bọn trẻ đấy, buổi sáng dẫn bọn chúng tới công viên trò chơi không nói, thế mà buổi tối còn mua quà cho bọn chúng nữa…
May mà hôm nay cô đã nghĩ ra một ý tưởng để anh trở lại làm việc ở Bắc Minh thị, nếu không chiếu theo trận thế ngày hôm nay thì chưa được mấy ngày lòng của bọn nhỏ cũng sẽ bị ‘Lời ngon tiếng ngọt’ của anh thu phục mất cũng nên. Nếu như vậy thì cho dù mỗi ngày bọn nhỏ đều ở bên cạnh mình nhưng lòng của bọn chúng thì lại bay về phía anh mất rôi.
***
Một mặt Cố Hạnh Nguyên vừa cảm thấy ‘Tích góp’ của mình ‘Anh minh’ nhưng trước mắt vẫn còn có chuyện gấp cần giải quyết.
Dương Dương đã chạy đến bên cạnh Bắc Minh Thiện đang dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào cái hộp kia đồng thời định dùng tay nhỏ ước lượng hộp quà kia một chút, làm như vậy để dễ dàng suy đoán xem rốt cuộc bên trong đang chứa đựng thứ gì.
“Em đoán trong này nhất định là một cái Transformers kiểu mới nhất. Này, Trình Trình, anh cũng tới xem một chút đi.”
Trình Trình không giống Dương Dương không có khí chất như vậy, cậu bé đứng ở giữa ba và mẹ mình, một mặt cậu bé cũng rất tò mò nhưng mặt khác cậu bé cảm cũng để ý tới cảm xúc của mẹ mình.
Thật ra thì cục diện giống như bây giờ cho dù cậu bé có nghiêng về bên nào thì bên còn lại cũng vẫn bị tổn thương. Đương nhiên, tổn thương này là ngoài ý muốn nhưng cũng là tổn thương nặng nề nhất.
Lúc này Cửu Cửu đã tránh thoát khỏi cái ôm của mẹ mình, với tính tò mò trời sinh cô bé đang từng bước một đi về phía Bắc Minh Thiện.
“Cố Cửu Cửu!” Cố Hạnh Nguyên nhìn con gái đang từng bước từng bước rời xa mình, cô thật sự không nhịn được. Dương Dương con chó con này gần như đã đi về phía bên kia mà con gái nhỏ cô yêu thương nhất, che chở nhất cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động, chuyện này khiến cô cảm thấy hơi nóng nảy.
“Công sinh không bằng công dưỡng.” Mặc dù câu nói này không quá phù hợp để hình dung cục diện này nhưng Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy dường như mình đang phải đối mặt với một nguy cơ.
Lòng bọn nhỏ đã không còn đặt hết trên người mình nữa, bọn chúng đã bắt đầu có lựa chọn của mình…
Thật sự là suy nghĩ một chút đã khiến lòng chua xót.
Cửu Cửu nghe thấy mẹ hơi phẫn nộ kêu tên của mình thì cảm thấy một tia khiếp đảm. Cô bé dừng bước lại đồng thời cũng quay đầu nhìn vẻ mặt đã không còn mang theo nụ cười của mẹ mình.
Cô bé biết chắc chắn mẹ mình đang tức giận, thậm chí còn vô cùng chắc chắn là mẹ đang giận mình, thế nhưng cô bé lại không hiểu được tại sao mẹ luôn thương yêu mình nhất lại giận mình, nhất là khi mình cũng không làm sai chuyện gì mà.
“Mẹ, ba mang quà cho con, con nhận được quà rồi cũng chia cho mẹ một phần có được không?” Cửu Cửu ngây thơ nhìn phản ứng của mẹ mình.
“Cửu Cửu con quay lại đây cho mẹ, mẹ không cho phép con lấy nó!” Chẳng qua vừa rồi Cố Hạnh Nguyên chỉ muốn ngăn Cửu Cửu lại nhưng bây giờ lại thật sự có chút tức giận.
“Mẹ…” Cửu Cửu nhếch miệng nhỏ lên.
Cô bé cảm thấy mình rất ấm ức, trong đôi mắt to ngập nước đã sắp rơi nước mắt xuống, cô bé quay đầu lại nhìn hộp quà thắt nơ bướm màu hồng trong tay Bắc Minh Thiện một chút, hơi lưu luyến không rời.
Nhưng cô bé rất sợ mẹ mình tức giận, từ nhỏ cô bé đã không được ở cùng mẹ nhiều rồi.
Đối với Cửu Cửu mà nói thì cô bé rất trân quý khoảng thời gian được ở cùng với mẹ, bởi vì cô bé sợ nhỡ đâu có một ngày mình sẽ không được ở cùng mẹ nữa.
Bắc Minh Thiện cũng nhìn ra thái độ của Cố Hạnh Nguyên, lúc đầu anh rất vui mừng trước sự khao khát của bọn trẻ đối với mình, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy vui sướng, bởi vì anh cảm thấy mình ở trong lòng bọn nhỏ đã không còn là hung thần ác sát nữa.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ khó xử của Trình Trình và cả sự bồi hồi của con gái nhỏ sau này, anh cảm thấy đây không phải là thứ mình mong muốn.
Anh rất hi vọng người một nhà sẽ ở cùng với nhau chứ không phải tình cảnh anh và Cố Hạnh Nguyên lôi kéo tranh giành con cái như thế này.
***
Bắc Minh Thiện đối mặt với tình thế khó xử của bọn nhỏ, anh cảm thấy mình vẫn nên nhượng bộ thì tốt hơn.
“Dương Dương, đây là quà ba mua cho con, cũng là chuyện mà ba đã hứa từ lâu.” Nói xong, anh hơi cúi người xuống đặt hộp quà tinh xảo kia vào bàn tay nhỏ của Dương Dương.
Dương Dương sững sờ nhìn ba mình nhưng vẫn thuận theo tiếp nhận lấy quà tặng ba mình đưa cho. Sau đó lại nhìn ba quay người rời đi, cuối cùng bóng dáng đó biến mất ở trong bóng tối.
Thậm chí lúc cậu bé nhìn ba mình rời đi cũng không hề mở miệng ra nói một câu nào, ít nhất cũng nên hỏi một chút xem ba muốn đi đâu.
Trình Trình và Dương Dương cư xử giống hệt nhau, đây là lần đầu tiên cậu bé trơ mắt nhìn ba mình rời đi, không biết tại sao lúc ba rời đi kia cậu bé có thể cảm nhận được rất rõ ràng là phía sau thân hình cao lớn kia là một trái tim cô độc…
Những năm gần đây Bắc Minh Thiện cũng có bạn gái chỉ là chẳng qua đều thoảng qua như mây khói, người có thể thật sự ở bên cạnh anh cũng chỉ có một người.
Nhưng người này lại luôn đối chọi gay gắt với anh.
“Cô chủ, sao các người còn không…” Lúc này Hình Uy xem như đã dỗ dành xong Lạc Kiều và tiểu bảo bối rồi.
Bộ da gấu mà Bắc Minh Thiện khăng khăng muốn anh ta mặc vào bây giờ đã bị ném trên mặt đất, hơn nữa còn ném thật xa để tránh vợ anh ta nhìn thấy lại tức giận, tránh dọa sợ tiểu bảo bối của anh ta.
Đợi đến lúc anh ta thu dọn xong những thứ này rồi, anh ta mới nhớ tới cậu chủ và cô chủ, còn cả mấy đứa trẻ đang giằng co ở cửa ra vào.
Chỉ là anh ta đã tới chậm một bước, chờ lúc anh ta tới nơi thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng ông chủ đâu nữa, chỉ còn lại Cố Hạnh Nguyên và ba đứa trẻ ở đó.
Hơn nữa anh ta cũng nhìn ra dường như mấy người bọn họ cũng không hề vui vẻ gì.
“Cô, cô chủ, mọi người vào nhà đã rồi nói.”
*
Bắc Minh Thiện quay người rời khỏi biệt thự, thật sự rất thú vị, đây là lần thứ hai anh rời khỏi đây nhưng không hề lái xe. Cho dù biệt thự ở lưng chừng núi rất gần chỗ này thì cũng vẫn phải đi bộ mất một lúc.
Lúc đầu tưởng tượng của anh tốt biết bao nhiêu, ‘dọa dẫm’ Hình Uy mặc trang phục của nhân vật anime anh ngẫu nhiên nhìn thấy ở sân chơi.
Đương nhiên, anh cũng không hề quên lời hứa với đứa con gái nhỏ của mình và anh cũng không hề quên đi hai đứa con trai. Quà tặng ba đứa trẻ cũng không thể ít.
Dù sao thì mới sáng nay bọn chúng cũng vừa mới bị dọa sợ, mặc dù lúc bình an rời đi cả đám đều lộ vẻ vô cùng trấn định nhưng vẫn cảm thấy sau khi bọn họ bị kinh sợ như vậy thì vẫn nên có một chút vui mừng mới tốt.
Chỉ có điều mọi chuyện lại không hoàn hảo như trong tưởng tượng của anh, biểu hiện trước sau của bọn nhỏ đã trở thành khảo nghiệm và tra tấn với bọn chúng.
*
Cửu Cửu ngồi ở trên đùi Cố Hạnh Nguyên nhìn sắc mặt cô vẫn không hề khá hơn chút nào.