Vành tai hắn mang theo một chút màu đỏ hồng, may mắn trong bóng tối nhìn không rõ, hắn kéo tay Tạ Phùng Thù từ bên môi xuống, hỏi: “Đầu ngươi không đau sao?”
Tạ Phùng Thù ngược lại nắm chắt tay Giáng Trần, cười tủm tỉm đáp: “Tốt hơn nhiều rồi. ”
Y lắng nghe một lúc bên ngoài. Tuy rằng còn chưa dừng lại, nhưng thanh thế hình như yếu đi một chút, từ tiếng kêu rên thê lương biến thành ngữ khí mắng chửi hàm hồ, không rõ ràng, tuy nói ngữ khí độc oán, nhưng tốt xấu gì nghe không chói tai như vậy.
“Chúng nó sẽ ầm ĩ như vậy bao lâu?”
“Đợi trời sáng là tốt rồi.”
Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, lo lắng y bị tiếng khóc bên ngoài quấy nhiễu, nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Hai người ngồi xếp bằng tại chỗ. Giáng Trần vẫn thẳng lưng như trước, giống như một gốc trúc dài. Tạ Phùng Thù liền không kiềm chế được như vậy, y ngồi xuống bên cạnh Giáng Trần, suy nghĩ một chút lại nghiêng ngả ngủ trên đùi Giáng Trần.
Động tác lưu loát thuần thục của y, phảng phất đã làm trăm ngàn lần, Giáng Trần cũng không phản ứng gì, chỉ là chờ người sau khi nằm xong đưa tay nhẹ nhàng che đi lỗ tai Tạ Phùng Thù.
Thanh âm bên ngoài liền nhỏ đi một chút, Tạ Phùng Thù chỉ có thể nghe được thanh sắc Giáng Trần trong trẻo lạnh lùng, từ đỉnh đầu truyền tới.
“Ngủ một lát đi.”
Tạ Phùng Thù ngửi thấy mùi đàn hương loáng thoáng, thuận theo nhắm mắt lại.
Chờ Tạ Phùng Thù mở mắt ra, phát giác mình lại ở trên một mảnh núi cô tịch vách núi cheo leo. Y hơi nhíu mày, biết mình lại vào mộng chướng.
…… Dù sao Trấn Ma tháp vẫn là địa bàn của Phong Tịch, là y sơ suất. Tạ Phùng Thù có chút ảo não thở dài, giương mắt nhìn người nam trước mặt.
Phong Tịch vẫn ôn hòa nở nụ cười với y: “Lăng Hành tiên quân quả nhiên vẫn tới Độ Ách Cảnh.”
Hắn vừa nói chuyện, Tạ Phùng Thù liền cảm thấy có chút khác thường.
Giọng nói Phong Tich vẫn ra vẻ ôn hòa như trước, lại có chút khác biệt so với lần trước khi vào giấc mộng: tựa hồ trở nên sắc bén trong trẻo một chút, tóm lại không giống với thanh âm trầm thấp ban đầu của hắn.
Tạ Phùng Thù một lần nữa tỉ mỉ đánh giá người trước mắt, chợt cảm thấy diện mạo của hắn tựa hồ cũng có biến hóa, nhưng nhìn kỹ, lại giống như không có gì thay đổi.
Vẫn là lần trước khi vào mộng, Tạ Phùng Thù cũng nói không nên lời, nhưng cảm giác của chính mình đã khác.
Tạ Phùng Thù nghĩ đến đây, mình còn cảm thấy suy nghĩ của mình lộn xộn, quả thực giống như đang ngủ mơ màng.
Nhưng đối mặt với Phong Tịch, Tạ Phùng Thù vẫn là một bộ tiên quân ngạo cốt, y thu hồi ánh mắt đánh giá, ngữ khí bình tĩnh: “Không phải nói muốn cố nhân ôn chuyện sao? Không đến gặp ngươi để nói chuyện thì sao được?”
Phong Tịch không để ý người trước mắt lãnh đạm, đáp: “Tiên quân lần này còn có thể nhớ rõ lời của ta, thật sự là khó có được. Ta cũng muốn ở tháp thứ tám chờ tiên quân, nhưng mà…
“Nghe nói tiên quân cùng hòa thượng kia cùng đường, ta lại thật sự là lo lắng.”
Tạ Phùng Thù lạnh lùng nhìn hắn, không lên tiếng. Phong Tịch cười cười, nói: “Lo lắng tiên quân lại chết trên tay hắn một lần nữa.”
Tạ Phùng Thù nhìn chằm chằm Phong Tịch một lúc lâu, bỗng nhiên nhếch môi cười với hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi?”
“Là Giáng Trần tôn giả nói, không cần tin ta có phải hay không?”
Ý cười của Phong Tịch không giảm, chậm rãi đáp: “Đáng tiếc từ lúc thượng cổ quen biết tiên quân, cho tới bây giờ chưa từng nói dối câu nào, ngược lại hòa thượng kia nói dối liên tục.”
Phong Tịch dừng lại một chút, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Quên đi, chữ tình che mắt, tiên quân muốn biết kiếp trước, chỉ cần đến tầng thứ tám tìm ta.”
Hắn một câu tiên quân hai câu tiên quân, nhìn như ôn hòa lễ độ, kì thực mang theo ý châm chọc, Tạ Phùng Thù nghe ra, lười phản ứng hắn, hết lần này tới lần khác Phong Tịch lại hỏi tiếp: “Trên người Giáng Trần tôn giả có mang theo một ngọn đèn hay không?”
Đề tài này chuyển đến đột ngột, Tạ Phùng Thù không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Phong Tịch cũng thu lại nụ cười, chậm rãi nói: “Tiên quân nhất định phải cẩn thận ngọn trường minh đăng kia.”
Dứt lời, còn chưa đợi Tạ Phùng Thù nói chuyện, người trước mắt bỗng nhiên biến mất.
Tạ Phùng Thù muốn hỏi rõ ràng ý của hắn là gì, thấy thế lập tức tiến lên, vừa bước ra một bước, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Vách núi cô phong, trong rừng tuyết rơi, gió bắc dựng đứng giống như đao cắt, Tạ Phùng Thù mang theo gió tuyết dạo một vòng, mơ hồ cảm thấy nơi này có chút giống núi Tu Di.
Y không dám tin tưởng, là bởi vì Tu Di rừng rậm núi nhiều, liên miên không dứt, cho dù là mùa đông, vẫn được xưng là sinh cơ bừng bừng, so sánh, nơi này thật sự là hoang vắng một chút, nhưng hướng đi của sơn mạch nơi này lại giống như núi Tu Di. Tạ Phùng Thù do dự không biết có nên đi hay không, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người.
Tạ Phùng Thù xoay người, cách đó không xa trên vách núi, có hai người giằng co trong gió tuyết. Một người y bào màu đỏ như máu, người còn lại tăng y trắng tuyết, là một hòa thượng.
Tạ Phùng Thù trong gió tuyết không thấy rõ bộ dáng hai người, nhưng cũng lập tức hiểu được, đây là bức bích họa cuối cùng kia.
Trước mắt là Ứng Long và Nhiên Đăng
Giống như bị thứ gì đó dẫn dắt, Tạ Phùng Thù vô ý thức đi về phía hai người.
Y trước tiên nghe thấy tiếng từ chỗ hai người truyền đến, ngữ khí hung ác, khàn khàn khó nghe, mang theo ác ý xuyên thấu qua gió tuyết đầy trời truyền vào trong tai Tạ Phùng Thù.
“Hòa thượng, hôm nay ngươi giết ta, tốt nhất là không nên để lại hồn phách, nếu không hôm nay nếu ta chết, ngày sau luân hồi, nhất định sẽ hủy đi Phật cốt của ngươi, đào Phật tâm của ngươi, bắt ngươi trả nợ ta gấp trăm lần, ngàn lần!”
Ứng Long vốn đã kiệt ngạp, giờ phút này nhập ma, nói chuyện ác độc vô cùng, ngay cả Tạ Phùng Thù nghe được cũng có chút kinh hãi. Nhưng Nhiên Đăng Cổ Phật đối diện Ứng Long tựa hồ cũng không thèm để ý, ngay cả ngữ khí cũng không hề dao động.
“Ta giết ngươi là vì độ chúng sinh, lưu hồn phách là vì độ ngươi, ngày sau luân hồi, nếu muốn báo thù, chỉ cần tới tìm ta.”
Trong miệng Người nói độ chúng sinh, trên tay còn nhiễm máu tanh, ngay cả ngữ khí cũng lạnh lùng như tuyết, lạnh lùng không giống tổ của vạn Phật, tựa hồ không hề từ bi.
Thần Phật cúi đầu, thấy chúng sinh đều khổ mà sinh lòng từ bi, nhưng bộ dáng rũ mắt trên chín tầng trời kia, sao không phải là cao cao tại thượng?
Thể lực Ứng Long không chống đỡ nổi đã cúi đầu ngã xuống tuyết, có máu tươi chảy ra y bào, nhuộm đến một mảnh đỏ thẫm. Hô hấp của Tạ Phùng Thù đột nhiên có chút dồn dập, y lướt chân đến gần vài bước, vừa vặn thấy Ứng Long ngẩng đầu.
Cuối cùng y đã nhìn thấy khuôn mặt của mình trong tuyết.
Đó là khuôn mặt của chính y.
Tạ Phùng Thù kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Nhiên Đăng. Cách gió tuyết, y nhìn thấy mặt mày thanh lãnh của Giáng Trần, không buồn không vui, xa xa nhìn lại y.
Tạ Phùng Thù đột nhiên bừng tỉnh.
Y còn nằm trên đùi Giáng Trần, không biết qua bao lâu, tiếng khóc bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, vì thế tiếng hô hấp dồn dập của y ở trong thạch thất có thể nghe thấy rõ ràng.
Giáng Trần theo bản năng cầm tay Tạ Phùng Thù, mới mở mắt cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thanh âm của hắn rất giống với Nhiên Đăng trong mộng, lại mang theo vài phần nhu hòa, Tạ Phùng Thù giật mình trong chốc lát, mới thấp giọng đáp: “Nằm mơ. ”
Y không nói là giấc mộng gì, Giáng Trần trầm mặc một lát, không hỏi, chỉ đưa tay chạm vào trán y.
“Đổ mồ hôi.”
Tạ Phùng Thù lúc này mới phát giác trên trán mình một chút ẩm ướt, y không bận tâm, chỉ là đột nhiên đứng dậy, ngồi lên đùi Giáng Trần, cùng đối phương mặt đối mặt.
Giáng Trần tùy theo động tác của y, đợi người ngồi xuống mới thấp giọng hỏi: “Làm cái gì?”
Tạ Phùng Thù há miệng, cũng không trả lời được. Có lẽ là giấc mộng vừa rồi mang đến cho y kích động quá lớn, y theo bản năng muốn gần Giáng Trần một chút.
Dùng cái này để chứng minh bọn họ thân mật, mật thiết không thể tách rời, cũng không phải quan hệ ngươi chết ta sống trong mộng.
Nhưng ngoài miệng Tạ Phùng Thù vẫn không đứng đắn, y trả lời: “Mơ thấy ngươi không cần ta, muốn gần ngươi một chút.”
Đầu y vùi ở cổ Giáng Trần, nói chuyện trầm thấp hàm hồ. Giáng Trần không hỏi nữa, chỉ quay đầu, dùng hàm dưới chút từng chút lau mồ hôi mỏng trên trán Tạ Phùng Thù.
Động tác của y thong thả, dịu dàng vô cùng, Tạ Phùng Thù không nhúc nhích, tim đập rốt cục chậm rãi ổn định lại, thậm chí tự giễu cười một chút, thầm nghĩ: Mình cư nhiên bị một giấc mộng dọa đến hồ đồ, người này làm sao có thể giết ta?
Chờ Giáng Trần ngừng lại, Tạ Phùng Thù quay đầu hôn cằm hắn một cái, nếm được một chút mồ hôi hơi mặn của mình. Y cười cười, đứng thẳng dậy hướng Giáng Trần nói: “Đi thôi, xuống tháp. ”