Nhiên Đăng

Chương 53: Tiền trần 13



Edit by Mặc Hàm

Tạ Phùng Thù nhào tới trên người Giáng Trần, lại không biết nên nói cái gì, vùi đầu vào cổ Giáng Trần cọ cọ như động vật, mới ngửa đầu nhìn người trước mắt.

Y vẫn có chút không tin, treo trên người Giáng Trần hỏi: “Thật sao?”

Hô hấp ấm áp của y phất phất bên tai Giáng Trần, Giáng Trần hơi nghiêng đầu.

Hắn một mực suy nghĩ, Tạ Phùng Thù một ngày nào đó nếu nhớ tới huyết hải thâm cừu năm đó, nhớ tới lời thề hủy cốt đào tâm kia, đến lúc đó bọn họ nên tự xử như thế nào. Nhưng giờ phút này hơi thở của Tạ Phùng Thù gần trong gang tấc, Giáng Trần không nghĩ tới điều gì nữa, chỉ là đè lưng Tạ Phùng Thù lại, không để cho người ta bởi vì động tác ngửa đầu mà ngã xuống, đồng thời đáp: “Thật đấy.”

Hắn nghĩ, nếu đến lúc đó, y muốn làm gì liền theo y đi là được rồi, chính mình nợ y một cái mạng, lại thừa nhận một đoạn tình của y, đáng giá. Hoặc là không cần đến lúc đó, Tạ Phùng Thù còn nhỏ như vậy, ngày nào đó chuyển tâm tư, thích những người khác cũng không biết chừng.

Phía trước hy có lẽ sẽ có người tốt hơn, sạch sẽ thuần khiết như y, sáng sủa giống như một ngọn lửa. Không phải nên là mình, nhìn nhân quả sinh tử mấy vạn năm, trong lòng lạnh như một khối băng cứng.

Tạ Phùng Thù rốt cục cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên, y lo lắng mình quá nặng, lại vội vàng từ trên người đối phương đi xuống, ngược lại nắm tay Giáng Trần.

Bởi vì gió đêm, bàn tay Giáng Trần có chút lạnh, hết lần này tới lần khác tay Tạ Phùng Thù ấm áp như một ngọn lửa, Giáng Trần cầm ngược lại y, nói: “Đi thôi.”

Tạ Phùng Thù còn chưa quên Tuy Linh cùng Trào Khê, trước tiên trở về rừng sơn tra, may mà thời gian y đi trên thực tế không tính là dài, hai người chỉ coi y đi vào sâu trong rừng, đang ở trong rừng tìm hắn. Giáng Trần buông tay ra, Tạ Phùng Thù vội vàng lăn qua nhận sai, chỉ nói mình đi xa, không nói gặp phải chuyện mị ma, vô duyên vô duyên để cho bọn họ lo lắng.

Tuy Linh cùng Trào Khê nhìn về phía sau y, nhìn thấy Giáng Trần.

Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy Giáng Trần, dù sao chỉ có Tạ Phùng Thù mới nguyện ý vui vẻ không biết mệt mỗi ngày đến sau núi, nhưng hôm nay Tu Di không còn hòa thượng khác, vừa gặp mặt, hai người lập tức liền biết được thân phận Giáng Trần.

Tuy Linh cho rằng Tạ Phùng Thù đi tìm hắn, lại thấy hai người thoạt nhìn không giống bộ dáng quan hệ không tốt, nhất thời yên lòng, lại có chút buồn cười —— mấy ngày trước còn có bộ dáng khổ đại cừu thâm, sư đệ như mình trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

Mặc dù trong lòng suy nghĩ muôn vàn, nhưng trên mặt Tuy Linh chỉ cười cười, hướng về phía Giáng Trần gật đầu chào hỏi, lại vỗ xuống Trào Khê đang đứng bên cạnh.

Trào Khê bĩu môi, hướng về phía Giáng Trần hơi gật đầu, quay đầu giáo huấn Tạ Phùng Thù.

“Đã nói bao nhiêu lần không được chạy lung tung, đều coi như gió thổi bên tai sao?”

Hiện tại trong lòng Tạ Phùng Thù vui vẻ, bị mắng cũng cười hì hì: “Biết rồi.y”

Trào Khê cau mày còn muốn giáo huấn y, Giáng Trần đột nhiên mở miệng.

“Trời đã tối, về trước đi.”

Lời kế tiếp của Trào Khê liền nuốt hết trở về, Tạ Phùng Thù lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Giáng Trần, ánh mắt đối phương dừng trên người y, lộ ra một chút ôn hòa, Tạ Phùng Thù liền không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tuy Linh.

Tuy Linh gật gật đầu, hướng về phía Giáng Trần khách khí cười: “Tiểu Thù không hiểu chuyện, luôn thích chạy loạn, cảm ơn tôn giả đưa hắn trở về.”

Dứt lời lại nhìn hai tên ngốc sau lưng không khiến người ta bớt lo lắng: “Mau về nhà!”

Trào Khê cùng Tạ Phùng Thù ngoan ngoãn đi theo phía sau, đợi đi ngang qua bên người Giáng Trần, Tạ Phùng Thù cố ý kéo dài một hồi, thừa dịp bóng đêm đưa tay kéo ống tay áo Giáng Trần.

Giáng Trần nhận ra động tác của y, rũ mắt xuống, Tạ Phùng Thù thấp giọng nói: “Ngày mai ta tới tìm ngươi có được không?”

Giáng Trần lặng yên không một tiếng động cười cười, đáp: “Được.”

Khóe môi Tạ Phùng Thù cong lên, lưu luyến buông tay ra.

Đại khái là ở trong rừng chờ phiền, trên đường trở về Trào Khê có chút không khách khí dí đầu Tạ Phùng Thù, nói: “Là ai nói hả, không bao giờ đi gặp người phía sau núi nữa, không có tiền đồ.”

Tạ Phùng Thù nhớ không ra khi nào mình đã nói qua, đại khái là một đoạn thời gian trước khi sinh bệnh hồ đồ, lúc này y lại chết không nhận: “Ai nói, ta chưa từng nói qua.”

“Phốc.” Trào Khê nói, “Không có tiền đồ. ”

“Ngươi không hiểu——” Tạ Phùng Thù nói đến một nửa, suy nghĩ một chút lại nói, “Quên đi.”

Y nghĩ, nếu tùy tiện nói với Trào Khê quan hệ của mình với Giáng Trần, bọn họ còn không biết sẽ phản ứng như thế nào —— cái này cũng quá đột ngột.

Tạ Phùng Thù vốn một đường vui sướng, hiện giờ đi trên đường về nhà, bên người không còn Giáng Trần, tâm tình rốt cục tỉnh táo một chút, lại sinh ra một chút sầu muộn.

Sư tỷ đau lòng mình như vậy, phỏng chừng sẽ đồng ý, không biết Lữ Tê Ngô có tức giận hay không, về phần Trào Khê, đó là khẳng định, hắn chán ghét người như vậy… Tạ Phùng Thù vừa đi vừa nghĩ, lại nghĩ đến Giáng Trần.

Mặc kệ như thế nào, chính mình nhất định phải cùng hắn làm phu thê, y muốn giống như mình đã xem qua sách, nghe qua chuyện cũ, tam thư lục lễ, bái thiên địa, sau đó kiếp kiếp kiếp đều ở cùng một chỗ với Giáng Trần

Tạ Phùng Thù mới hơn hai trăm tuổi, tiểu yêu trưởng thành không lâu, liền dám dễ dàng nói đời đời kiếp kiếp như vậy.

Y không biết, lần này đi trăm năm cô khổ, Vô Gian chìm nổi, chỉ chờ tiêu hao một hồi đại mộng hư vọng này của y.

Nhưng tốt xấu gì giờ phút này Tạ Phùng Thù vẫn vui vẻ, ngày hôm sau y nhẫn nại ăn cơm, luyện công, nói với Lữ Tê Ngô một tiếng, liền đi về phía sau núi.

Y đến trước miếu, thấy cửa mở ra liền trực tiếp đi vào. Giáng Trần đang nhìn trúc xanh trong viện, Tạ Phùng Thù đứng bên cạnh hắn, cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Đó là buổi chiều, ánh nắng mặt trời rất tốt, rừng tre sinh trưởng tươi tốt, có những con chim xanh nhảy qua nhảy lại giữa lá tre, thỉnh thoảng phát ra một tiếng gõ nhẹ.

Tạ Phùng Thù hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Giáng Trần lắc đầu, nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Sao lại đến sớm như vậy?”

Tạ Phùng Thù từ trước đến nay không xấu hổ, nhìn Giáng Trần thoải mái đáp: “Muốn gặp ngươi ”

Giáng Trần quả thực không biết nên trả lời như thế nào, vì thế chỉ nói: “Để ta xem mắt ngươi một chút.”

Tạ Phùng Thù ngoan ngoãn ngửa đầu, Giáng Trần đến gần một chút, giơ tay vén một sợi tóc buông xuống giữa trán Tạ Phùng Thù, cẩn thận nhìn ánh mắt đối phương.

Mí mắt Tạ Phùng Thù dày đặc, bởi vì có người tới gần theo bản năng nhẹ nhàng chớp chớp vài cái, Giáng Trần liền đưa tay ra hiệu cho chạm một chút, trấn an nói: “Đừng nhúc nhích.”

Vì thế Tạ Phùng Thù liền thật sự bất động, hơi mở to hai mắt, trong đôi mắt trong suốt đen kịt tất cả đều là hình ảnh phản chiếu Giáng Trần

Ánh mắt y còn có chút đỏ, Giáng Trần buông tay thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Đêm qua Tạ Phùng Thù sợ bị bọn Tuy Linh nhìn ra lại phải lo lắng, vì thế quay đầu liền ngủ, lúc này cũng lắc đầu đáp: “Không đau.”

Giáng Trần không nói gì, để cho y chờ dưới mái hiên, chính mình đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về trong tay cầm một khối khăn tay ướt. Hắn bảo Tạ Phùng Thù ngồi trước pháp đường: “Đắp một chút đi.”

Ngồi làm sao đắp khăn, Tạ Phùng Thù suy nghĩ một chút, để Giáng Trần ngồi xuống bên cạnh mình, chờ người ngồi xong lại ngửa ra sau, tựa vào chân Giáng Trần, nhắm mắt cười đùa nói: “Đắp đi.”

Giáng Trần rũ mắt nhìn y một cái, ngược lại không nói gì, vắt khô khăn trong tay, gấp lại nhẹ nhàng đặt lên mắt Tạ Phùng Thù.

Khăn ngâm là nước suối trong rừng, có chút lạnh, Tạ Phùng Thù không nhìn thấy Giáng Trần, liền đi chạm vào tay đối phương.

Đầu tiên chạm đến đầu ngón tay, lại đụng phải lòng bàn tay, Tạ Phùng Thù cầm tay hắn, rốt cục an phận phân nằm bất động, chỉ có một cái miệng còn nói không ngừng.

“Hôm nay ta suy nghĩ thật lâu, vẫn không nói cho sư phụ bọn họ biết ta muốn kết phu thê với ngươi.”

Cách một lát, Tạ Phùng Thù nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một tiếng “Ừ”.

Y lo lắng Giáng Trần hiểu lầm, lại tiếp tục giải thích: “Không phải vì những thứ khác —— ta sợ bọn họ không vui, lại bởi vì lo lắng ta mà không thích ngươi, ở trong lòng bọn họ hình như ta vẫn luôn là trẻ con.”

Giáng Trần nghe đến đây cong môi, lặng lẽ nở nụ cười. Tạ Phùng Thù không thấy, còn đang lải nhải.

“Cho nên chờ một chút, ta sẽ luyện công thật tốt, tu hành thật tốt, chờ tu ra kim đan, ta chính là đại yêu. Vào thời điểm đó, ta liền nói với họ ta muốn lấy ngươi.”

Giáng Trần: “…”

Hắn bị một chữ ‘lấy’ nghẹn đến không còn lời nào để nói, một lúc lâu sau mới trả lời “Ừ”.

Ánh mặt trời buổi chiều cuối thu cũng không phơi người, rơi vào trên người hai người, thêm một chút ấm áp, Tạ Phùng Thù phơi nắng, ngửi thấy mùi đàn hương trên người Giáng Trần truyền đến buồn ngủ. Khăn tay đã không còn lạnh, Giáng Trần lấy nó xuống, Tạ Phùng Thù liền thuận thế xoay người, cả khuôn mặt đều chôn vào trong ngực Giáng Trần, lại buông tay nắm tay đối phương, kéo tăng y bên hông Giáng Trần.

Giáng Trần do động tác của y, chờ người trong ngực an tĩnh lại, mới đặt tay lên lưng Tạ Phùng Thù, nhẹ nhàng vỗ.

Tạ Phùng Thù ngủ trong ngực hắn, hô hấp kéo dài. Giáng Trần cúi đầu nhìn thật lâu, mới giương mắt nhìn về phía phương xa.

Thời thượng cổ chính mình giết Ứng Long, đem kim đan giao cho chúng tiên Thiên giới, từ đó về sau cũng không hỏi nữa. Hiện giờ Tạ Phùng Thù chuyển thế, tu vi bị hủy hết, lại hồn phách có khuyết, nếu không có gì ngoài ý muốn, là tu không ra kim đan.

Lúc đầu hắn cho rằng kim đan bị trấn áp ở Trấn Ma tháp cửu trọng, nhưng lần trước vào tháp lấy đao, bên trong chỉ có một thanh Phong Uyên, không còn gì khác.

Tạ Phùng Thù đại khái là ngủ say, đầu hơi ngửa lên, lộ ra một khuôn mặt nhẵn nhụi như ngọc, vẻ mặt không buồn không lo.

Giáng Trần ôm y, trong mắt không có cảm xúc gì, ánh mắt rơi vào chân trời.