Nhiên Khuynh Quân Tâm

Chương 7: Bái sư (thượng)




Trên thư cậu cả viết, ngoài chỗ ở của Y Thánh và Y Quỷ có một gốc cây không giống với các cây cỏ khác. Nhưng gốc cây kia rốt cuộc là không giống với thứ khác như thế nào? Là bề ngoài nó lớn hơn nhiều thiệt nhiều, hay là hình dạng dị thường kỳ lạ, hay là có mùi hương kỳ quái?
Cậu cả không nói.
Vậy chỉ có thể tự mình tìm. Tìm tìm...tìm được mới là lạ!
Ta nhìn cây cối đầy đất, điên mất.
Tuy rằng phạm vi từ cả tòa núi thu hẹp lại phạm vi nhỏ nhất định, nhưng cần từ phạm vi nhỏ này tìm ra một gốc cây không biết không giống như thế nào cũng không phải dễ!
- Hi Nhiên, ta có một ý hay! - Trong đầu như có luồng điện xẹt qua, hai mắt ta sáng lên.
- Cái gì? - Tìm một buổi sáng đều chỉ toàn cây, Mộ Dung Hi Nhiên cũng có chút mỏi mệt, nghe thấy ta có ý hay thì tự nhiên rất cao hứng.
- Chúng ta phóng một mồi lửa thì không phải bọn họ tự mình ra sao? Coi như chúng ta không tìm được cái cây kia thì chẳng lẽ cũng không đốt được? - Tin ta đi, hiện tại ta tuyệt đối không bị màu xanh biếc cỏ cây làm hỏng thần kinh, nhiều nhất cũng chỉ là muốn trút căm phẫn mà thôi.
- Tá Quân - Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên giữ chặt tay ta, kéo ta đến một gốc cây rồi ngồi xuống, vỗ về mặt ta, sủng nịch nói - Nghỉ ngơi đã, dưỡng đủ tinh thần rồi chúng ta chậm rãi tìm.
- Hi Nhiên ... - Ta vò đầu - Còn muốn tìm tới khi nào chứ!
Thần thánh ơi, tặng ta cái loa phóng thanh đi, ta muốn kêu người ra!
Thật đáng giận! Ta chưởng vào trên bề mặt đất bên cạnh.
Hử? Cây này... sao cứng như thế?
Ta nhìn bên cạnh, thấy trong đống cỏ có một cây cỏ kích thước không khác biệt, hình dạng không khác biệt, mùi cỏ xanh không thay đổi vẫn đang ngang nhiên đứng thẳng trong khi những cây cỏ khác đã bị ta một chưởng đánh ngã.
- Tìm được rồi! - Ta hưng phấn hô to.
- Tá Quân - Mộ Dung Hi Nhiên nghe thấy đi tới liền thấy cảnh người nào đó vểnh mông mắt sáng rực nhìn chằm chằm một đống cỏ, cười đến sáng lạn dị thường.
- Cậu cả nói nhìn thấy cỏ này xong đi năm mươi bước sang trái, sau đó đi ba mươi chín bước sang phải, sau đó... - Ta hưng phấn kéo Mộ Dung Hi Nhiên đi nhanh một đường dựa theo chỉ dẫn của cậu cả.
Nơi đi đến bốn phía sương mù dày đặc, cuối cùng trắng xoá một mảnh, hoàn toàn không nhìn thấy phía trước.
Sẽ không đi nhầm chứ? Ta nhíu mày, hay là đi lầm rồi...
Cảm giác thấy tay bị nắm chặt, quay đầu lại đối diện với con mắt sáng như sao của Mộ Dung Hi Nhiên. Chỉ liếc mắt một cái khiến lo âu trong lòng ta giảm bớt không ít, dù sao cũng còn có Hi Nhiên với ta.
Cứ nắm tay chậm rãi đi tiếp căn cứ theo bước một viết trên thư, sương mù chậm rãi tan biến, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng một nhà tranh ở phía trước.
Đợi cho sương mù hoàn toàn tản đi thì một ông già mặc vải bào trắng đứng trong sân trước nhà tranh phơi thảo dược.
- Vị lão tiên sinh...
- Hai vị - Chúng ta vừa đi vào còn chưa nói rõ ý đồ thì ông già kia đã mở miệng nói - Bước đi mạnh mẽ, dẫm trên mặt đất có tiếng. Sắc mặt hồng nhuận, hơi chảy mồ hôi do vừa chạy nhanh, không giống người bị bệnh. Tuy rằng hai vị đã phá trận, nhưng nếu không phải xem bệnh thì chuyện khác lão phu không để ý tới.
- Nói vậy vị này chính là tiền bối Y Thánh rồi - Ta cung kính vái chào với ông già - Chúng ta có thư của một vị cố nhân viết cho ngài - Ta lấy ra thư của Mộ Dung Hi Tuyệt viết đưa cho Y Thánh.
Y Thánh nhận lấy mở ra, nhìn mấy lần, trầm tư một lát rồi nói:
- Hai người về đi, ta sẽ không nhận hai người.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên khó nén vẻ sốt ruột, nghĩ đến mấy ngày vất vả lại mơ hồ có chút mất mát. Mộ Dung Hi Nhiên nhìn Y Thánh vài giây rồi quỳ gối một phát trước mặt Y Thánh, kiên định nói:
- Hi Nhiên khi còn bé từng nghe ca ca kể về sự tích của Y Thánh tiền bối, từ nhỏ liền sùng kính Y Thánh tiền bối. Hi Nhiên và Tá Quân từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, có thể thấy mặt Y Thánh tiền bối đã là vinh quang và may mắn đến cực điểm, nếu có thể làm môn hạ của Y Thánh tiền bối thì đó là phúc khí của Hi Nhiên. Nhưng nếu Y Thánh tiền bối có việc khó nói mà không thể nhận đồ đệ thì Hi Nhiên cũng không dám làm tiền bối khó xử, chỉ hy vọng tiền bối có thể cho Hi Nhiên một cơ hội!
Ngón tay vuốt râu của Y Thánh giật giật.
Lời này của Hi Nhiên vốn là biểu đạt sự sùng kính với Y Thánh, cho Y Thánh đủ mặt mũi, câu tiếp nói đến mình từ ngàn dặm xa xôi tới lại bị Y Thánh một câu đuổi đi cũng không có một câu oán hận, chỉ hy vọng Y Thánh có thể cho một cơ hội, thế này có vẻ thành Y Thánh tàn nhẫn.
Cho nên ông nên nhận lời đi! Ta thầm hô trong lòng.
Hi Nhiên đã quỳ gối trước mặt ông mà ông cư nhiên còn không đồng ý! Ôi, bình tĩnh bình tĩnh...
Tuy rằng trong lòng rất bất mãn nhưng trên mặt vẫn làm bộ cung kính, ta vừa nâng Mộ Dung Hi Nhiên dậy vừa mỉm cười nói với Y Thánh:
- Y Thánh tiền bối, chúng ta sẽ không mặt dày mày dạn yêu cầu ngài nhận chúng ta làm đồ đệ, nhưng nể mặt mũi của đại ca Hi Nhiên, ngài có thể cho chúng ta một cơ hội hay không?
Y Thánh nhíu mày nói:
- Hai người cần cơ hội gì?
Có hi vọng! Y Thánh chỉ nói thế, nhưng ta cam đoan 80% có thể thành công. Hơ hơ ~
- Bằng không như vậy đi, Y Thánh tiền bối có thể ra đề thử chúng ta, nếu chúng ta đáp đúng thì nhận chúng ta, nếu đáp sai, chúng ta liền không tới quấy rầy tiền bối nữa - Ta nói khiêm tốn lễ phép, cho rằng Y Thánh cũng sẽ không phản đối.
Quả nhiên Y Thánh quát to một tiếng "Tốt!" rồi xoay người vào nhà, lúc đi ra cầm trong tay một tờ giấy.
- Trên này là đề ta ra, nếu hai người làm đúng, ta liền đồng ý nhận đồ đệ, nếu thua, thì đưa vò rượu, thế nào? - Y Thánh đặt giấy cầm trong tay vào tay ta, mắt sáng quắc nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một cái không rõ hàm ý.
Ta cản trước mặt Mộ Dung Hi Nhiên, nhận đề, cáo biệt Y Thánh.
Đợi ra khỏi sân, ta lấy tờ giấy kia ra, vừa nhìn thì nhất thời choáng váng.
Cái này...ta có thể cấp tốc đưa toàn bộ người bệnh đi bệnh viện cấp cứu hay không!
- Xem ra Y Thánh tiền bối thật sự không muốn nhận chúng ta - Mộ Dung Hi Nhiên cũng nhìn nội dung tờ giấy. Đề khảo sát là về y thuật, trên đó đều là chứng bệnh phức tạp, hơn nữa có vài bệnh trạng hư hư thực thực sắp chết người. Hai người ngoài ngành như chúng ta mà có thể giải ra thì nhất định là phải xuyên qua xuyên lại độ trăm lần.
Nghe ra mất mát trong giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên, ta nhẹ nhàng vuốt xuôi mũi nàng nói:
- Lo cái gì, nàng cứ yên tâm đi, nàng tuyệt đối sẽ là đồ đệ của Y Thánh.
- Tá Quân, huynh có thể giải ra? - Mộ Dung Hi Nhiên vẻ mặt vui sướng.
- Ta? Ha ha! Ta cảm thấy ta đi lấy bả đao kề vào cổ Y Thánh uy hiếp ông ta còn thực tế hơn - Ta nhún vai, tỏ rõ ta tuyệt đối không có khả năng giải ra thứ cao thâm như vậy.
Ánh mắt Mộ Dung Hi Nhiên lại ảm đạm đi.
- Đi thôi, đi tìm Y Quỷ - Nhìn thấy vẻ lúc vui lúc buồn của Mộ Dung Hi Nhiên thì ta lại cảm thấy khá đáng yêu!
Vẫn theo cách mà cậu cả viết, tự nhiên liền tìm được chỗ ở của Y Quỷ, nhìn phía trước thì thật ra không hơn kém mấy với chỗ ở của Y Thánh, bất quá ở hậu viện tản ra không khí quỷ dị như có như không...
- Y Quỷ tiền bối có ở nhà không? - Ta chụp hai tay bên miệng hô to.
- Ai vậy! - Không lâu sau có một thân ảnh màu xám chạy vội ra từ trong nhà.
Y Quỷ tóc rối bù, trong râu và tóc xen lẫn một ít chỉ bạc, hai mắt trợn lên, hai tay dính đầy máu tươi, quần áo màu xám vạt trước buông ra cũng dính đầy vết máu.
Vị này vừa nãy không phải đang phân chia đồ vật này nọ chứ?
- Y Quỷ tiền bối, chúng ta là...bái sư... - Ta còn chưa nói xong thì Y Quỷ liền lại gần, mùi máu tươi quanh quẩn ở chóp mũi khiến ta khó chịu nhíu mày, Mộ Dung Hi Nhiên tránh ở sau người ta không khỏi nắm lấy ống tay áo ta.
- Bái sư? Lão quỷ ta không nhận đồ đệ! - Y Quỷ vung tay, vài giọt máu tươi từ trên tay lão bay ra rơi trên mặt đất.
Bình tĩnh bình tĩnh...Ta hít sâu một hơi, nói:
- Chúng ta là đến bái sư, bất quá... - Ta dừng một chút cho Y Quỷ một tia hứng thú - Cũng không biết Y Quỷ có lợi hại giống trong truyền thuyết vậy không.
Nghe thấy ta hoài nghi y thuật của lão thì Y Quỷ không khỏi có chút tức giận, dựng râu trừng mắt nói:
- Đứa trẻ ranh như ngươi lại dám khinh thường lão quỷ ta, ta muốn cho các ngươi nhìn một cái! - Nói xong, Y Quỷ không để ý máu trên tay, xắn tay áo muốn xông tới.
- Tại hạ có mấy vấn đề, nếu giải ra, tại hạ và Hi Nhiên mới thừa nhận ông có năng lực làm sư phụ của chúng ta. Không biết Y Quỷ đại nhân có thể nghĩ ra được hay không đây? - Ta nhẹ nhàng cười nhưng trong mắt lóe ra toan tính.
- Hỏi đi! - Y Quỷ nói thực hào sảng.
Ta nháy mắt mấy cái với Mộ Dung Hi Nhiên, dùng ánh mắt bảo nàng lấy ra đề trên tay.
Mộ Dung Hi Nhiên hiểu ý, vốn định trực tiếp đưa đề cho Y Quỷ, tay vừa vươn ra rồi lại thu hồi, dựa vào trí nhớ mà nói ra đề của Y Thánh.
Y Quỷ nghe Mộ Dung Hi Nhiên niệm xong thì hai mắt tỏa sáng, cười ha ha nói:
- Hay hay hay. Các ngươi lại có thể nghĩ ra đề như vậy. Các ngươi chờ! - Nói xong Y Quỷ vội vàng chạy vào phòng trong.
- Có thể làm cho Y Quỷ hưng phấn như thế, đề này quả nhiên khó - Nhìn bóng lưng Y Quỷ, ta không khỏi cảm thán nói.
Không một lát sau, Y Quỷ cầm tờ giấy vội vàng ra.
- Vấn đề nhỏ này sao làm khó được lão quỷ ta! Loại bệnh thứ nhất, chỉ cần... như thế như vậy... - Y Quỷ nói từng phương pháp điều trị cho chúng ta biết, sau khi nói xong thì dương dương đắc ý - Lão quỷ ta lợi hại phải không! Lão quỷ ta cả đời chưa bao giờ nhận đồ đệ, mấy ca bệnh này của ngươi rất kỳ lạ, có thể nghĩ ra vấn đề như vậy chứng tỏ ngươi có thiên phú cực cao. Nể mặt mũi mấy vấn đề này của ngươi... - Y Quỷ đột nhiên ngừng, nhớ đến tờ giấy trên tay, vội vàng đưa đến tay ta, lại đổi đề tài nói - Các ngươi muốn bái sư thì phải ứng đáp nữa mới được!
Ta hít thật sâu mấy hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy kia nửa ngày mới mở miệng nói:
- Đây...đây thật là nét bút quỷ phủ thần công (tài nghệ tinh sảo, không phải sức người có thể làm được)! Từng nét từng bức không thể bộc lộ hết sự phóng túng không kềm chế được của tác giả! Chữ này! Đoạn bắt đầu đã là kinh thiên động địa, đoạn sau cư nhiên còn có thể thêm một đường kinh thiên động địa, khiến người được thấy đều cảm khái cực nhiều!
Y Quỷ vuốt ve râu rất đắc ý.
- Như vậy đi, nghĩ các ngươi nhất thời cũng nghĩ không ra được, ta cho các ngươi thời gian một ngày, ngày mai các ngươi lại đến! - Y Quỷ vung tay áo, một con rắn xanh bay ra cắn một cái trên tay ta rồi lại bay về - Đây là rắn độc ta luyện, ngươi trúng độc của ta, giải dược chỉ có ta có. Ngày mai ngươi lại đến, nghĩ ra được ta giải độc cho ngươi, không nghĩ ra được mang vò rượu tới cũng được.
Ta nhìn dấu răng trên tay mà khóc không ra nước mắt, một ngày? Ta xem mà hiểu được 'nét bút kinh thiên' này đã phải mấy một ngày.