Kiều Dư lại nói: “Nếu ngài uống hết chén thuốc này, ta sẽ cho ngài ăn mứt.”
Tuy ghét thuốc đắng nhưng dĩa mứt đang bày trước mặt làm tiểu Hoàng đế cực kỳ nghe lời. Qua mười lăm phút, rốt cục chén thuốc đã cạn thấy đáy.
Kiều Dư thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đặt chén thuốc sang một bên.
“Tiểu Ngư cô cô, ta muốn ăn cái đó.” Tiểu Hoàng đế chờ không nổi, chỉ vào dĩa mứt rồi nói.
Kiều Dư lấy khăn tay sạch sẽ ra rồi dùng nĩa xiên một lát mơ, đút vào miệng tiểu Hoàng đế.
Nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt, tiểu Hoàng đế thoả mãn nhoẻn miệng cười.
Khoé môi của Kiều Dư không kìm được cong lên, vẻ mặt dịu dàng.
Trương Tế bên cạnh quan sát cảnh này, chợt nhìn nàng nói: “Tiểu Ngư cô nương thích hài tử thật đấy.”
Kiều Dư không nói gì, chỉ đứng dậy nhường ra một chỗ để Trương Tế bắt mạch cho tiểu Hoàng đế.
Thấy tiểu Hoàng đế lại muốn gãi chỗ bị nổi sởi, Kiều Dư vội cầm lại cái tay nhỏ kia, sau đó hỏi Trương Tế: “Bệ hạ khi bệnh rất khó chịu, không biết Trương tiên sinh có thể làm một ít thuốc mỡ giảm ngứa không?”
Trương Tế đáp: “Không thành vấn đề, lát nữa ta lại đưa thuốc mỡ qua cho cô nương.”
Sau khi bắt mạch, Trương Tế thu dọn hòm thuốc của mình rồi nói: “Vậy ta về trước làm thuốc mỡ, Tiểu Ngư cô nương có thể ăn sáng cùng bệ hạ trước.”
Sau khi Kiều Dư và tiểu Hoàng đế ăn sáng xong, Trương Tế đã làm xong thuốc mỡ, đưa qua đây.
Thuốc mỡ màu xanh lục đậm, có mùi hương rất nhạt, Kiều Dư cầm lấy rồi thoa lên những nơi nổi sởi trên mu bàn tay của tiểu Hoàng đế.
“Ngài thấy thế nào?” Kiều Dư hỏi.
Tiểu Hoàng đế ngây ngô đáp: “Khá là mát lạnh, ta rất dễ chịu.”
…
“Tên cẩu tặc [1] Nguỵ Đình này, ngươi có chết sẽ không toàn thây đâu!”
Chiêu Dương công chúa bị hai người Cẩm Y vệ khống chế, phải quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy nhục nhã.
Nàng ta nhìn chằm chằm Nguỵ Đình đang ngồi cách đó không xa, trong mắt loé ra hận ý như muốn xẻo da cắt thịt trên người hắn vậy.
“Đúng rồi, từng có một người cũng mắng bổn vương như vậy, là phò mã của công chúa đấy, và hắn đã bị bổn vương chặt đầu.” Từ trên cao nhìn xuống Chiêu Dương công chúa, Nguỵ Đình lộ ra ý cười chế giễu, “Nếu công chúa gấp gáp muốn đoàn tụ với phò mã của mình thì bổn vương không ngại tiễn người một đoạn đường đâu.”
“Nguỵ Đình ngươi dám sao?” Chiêu Dương công chúa lạnh giọng quát lên, “Bổn cung là thân muội [2] của tiên đế, là huyết mạch của hoàng tộc, làm sao ngươi dám động thủ?”
“Bổn vương có dám hay không, công chúa nhìn thử là biết ngay thôi.” Nguỵ Đình gằn giọng nói: “Hàn Chiêu!”
Hàn Chiêu đứng bên cạnh hắn lập tức rút đao, chĩa vào Chiêu Dương công chúa.
Thấy người động thủ là Thống lĩnh Cẩm Y vệ – Hàn Chiêu giết người không chớp mắt, sắc mặt của Chiêu Dương công chúa lập tức hoảng sợ, “Nguỵ Đình, ngươi… ngươi đang muốn tạo phản!”
“Tạo phản?” Nguỵ Đình cười lên như nghe được chuyện gì đáng khinh, “Đúng là công chúa tự cho mình chính là Nữ hoàng mất rồi.”
Cực kỳ biết ảo tưởng hoàng vị.
“Động thủ!”
Hàn Chiêu chém xuống, lưỡi đao cắt xuống da thịt của Chiêu Dương công chúa.
Vốn dĩ nàng ta cho rằng đường đao kia sẽ cắt vào cổ mình nên hãi hùng đến mức nhắm tịt mắt lại, không ngờ chỉ thấy cánh tay đau đớn.
Trong lòng Chiêu Dương công chúa cảm thấy may mắn, “Nguỵ Đình, ngươi sợ rồi sao? Cũng phải thôi, trên thiên hạ này có mấy ai dám giết hoàng thân [3] đâu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có kết cục như Đổng Nghiêm mà thôi!”
“Công chúa đừng vội, vẫn chưa kết thúc mà.” Nguỵ Đình cười như không cười, nói.
Dứt lời, có một tên hộ vệ dùng khăn che mặt, trong tay bưng một cái khay tới, trên khay là một bọc vải màu đỏ.
Chiêu Dương công chúa thấy tên hộ vệ kia quấn đầy vải trắng quanh tay, trực giác mách bảo không tốt.
Nàng ta cất giọng hỏi Nguỵ Đình, “Rốt cục là ngươi muốn làm gì?”
“Vết thương của công chúa chảy máu nên ta băng bó cho người thôi.” Nguỵ Đình đáp.
“Ngươi có lòng tốt này sao?” Bất an trong lòng Chiêu Dương công chúa càng tăng lên.
Tên hộ vệ kia mở bọc vải màu đỏ ra, bên trong là mấy bộ y phục của hài tử.
Chiêu Dương công chúa liền trợn to mắt, liên tục muốn lui về sau nhưng hai tên hộ vệ như cũ áp chặt nàng ta, khống chế không thể cử động.
“Đừng… Đừng mà!” Chiêu Dương công chúa gào lên thảm thiết nhưng không có tác dụng nào với Nguỵ Đình.
Thấy tên hộ vệ kia sắp bao bộ y phục ấy lên người mình, đôi mắt của Chiêu Dương công chúa không giấu được phẫn nộ, “Nguỵ Đình, tại sao ngươi không thể cho bổn công chúa được chết một cách thống khoái chứ?”
“Đây là y phục của bệ hạ, xem ra công chúa biết rõ bản thân đã làm gì rồi nhỉ?” Nguỵ Đình cười nói.
Sau đó, hắn bước chậm trên khoảng sân vắng, đi tới trước khóm hoa mẫu đơn mà Chiêu Dương công chúa thích nhất, hái một cành, ném xuống đất…
Rồi giẫm chân lên.
“Quả đắng này do công chúa tạo, mời người tự thưởng thức đi.”
Dứt lời, Nguỵ Đình dẫn người của mình rời khỏi phủ công chúa. Hắn quay người nhìn cổng lớn đang dần đóng lại, cất giọng phân phó:
“Chiêu Dương công chúa nhiễm bệnh đậu mùa, từ hôm nay trở đi phong toả toàn phủ, bất luận kẻ nào cũng không được tuỳ ý ra vào.”
Mấy người ngoài cửa phủ vừa nghe thấy hai chữ ‘đậu mùa’, sắc mặt lập tức hoảng sợ, tự nhiên không dám lại gần phủ công chúa dù chỉ một bước.
Lưu An đã chờ ngoài phủ công chúa được một hồi, thấy Nguỵ Đình cuối cùng cũng đi ra, lão vội đi tới, nói:
“Vương gia, Thái hậu mời ngài tiến cung một chuyến.”
Nguỵ Đình nhìn canh giờ, đáp: “Buổi trưa sắp tới rồi, bổn vương đã hứa với bệ hạ sẽ hồi phủ dùng bữa cùng ngài.”
“Không biết long thể của bệ hạ đã tốt hơn chưa?” Lưu An dò hỏi: “Hôm qua Vương gia ôm bệ hạ xuất cung, nương nương đã lo lắng cả đêm. Sáng hôm nay, nương nương cũng chợt nóng sốt.”
Nhớ lại căn bệnh của tiểu Hoàng đế, sắc mặt của Nguỵ Đình lập tức biến đổi, “Nương nương đã truyền Thái y tới khám hay chưa?”
Lưu An đáp: “Thái hậu nương nương nói là hiểu rõ phượng thể của mình, chỉ là đêm qua gió lạnh nhập thân mà thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Nguỵ Đình vẫn bất an, nói: “Nếu phượng thể của nương nương không khoẻ, bổn vương vẫn nên tiến cung thăm người một chuyến.”
Nụ cười trên mặt Lưu An sâu hơn vài phần, “Biết được Vương gia quan tâm mình như vậy, Thái hậu nương nương nhất định sẽ rất vui mừng.”
Suy tư một chút, Nguỵ Đình nói: “Lưu công công hồi cung trước đi, bổn vương hồi phủ một chuyến để dẫn Trương tiên sinh cùng tiến cung.”
Lưu An mỉm cười tuân lệnh.
Vừa về tới phủ, Nguỵ Đình đã đi thẳng về viện của mình. Chưa kịp vào cửa, hắn chợt nghe thấy tiếng cười của Kiều Dư và tiểu Hoàng đế, bực bội trong lòng tức khắc tan thành mây khói.
“Nghĩa phụ!” Thấy Nguỵ Đình trở về, tiểu Hoàng đế liền vui mừng kêu lên, chạy nhào qua đó.
Nguỵ Đình ôm tiểu Hoàng đế vào lòng, “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
“Thoải mái hơn rồi,” Tiểu Hoàng đế hô lên, “Thuốc mỡ của Trương tiên sinh rất hiệu quả, ta bôi lên liền không thấy khó chịu nữa.”
“Tốt lắm,” Nguỵ Đình lên tiếng, sau đó nhìn qua Kiều Dư đang đứng một bên, hỏi: “Bệ hạ nghịch ngợm có quậy gì tới ngươi không?”
Kiều Dư đáp: “Bệ hạ mà ta biết nhất định không phải là bệ hạ mà ngài biết đâu.”
Tiểu Hoàng đế thật sự rất ngoan, hệt như một hài tử đáng yêu vậy!
“Tiểu Ngư cô cô thích ta đó, còn lâu mới thấy ta quậy.” Tiểu Hoàng đế nói.
Nguỵ Đình nhìn tiểu Hoàng đế trong lòng, vươn tay nhéo mũi nó, “Ngài hùa với nàng để bắt nạt một mình nghĩa phụ này đúng không?”
Tiểu Hoàng đế xấu hổ, che miệng cười trộm, “Đúng rồi nghĩa phụ, chúng ta dùng bữa đi, ta đói rồi.”
“Nghĩa phụ vẫn còn chút chuyện phải làm, không thể dùng bữa với ngài được. Ngài và Tiểu Ngư cô cô dùng bữa đi.” Nguỵ Đình cất giọng nói, sau đó thả tiểu Hoàng đế xuống, giao cho Kiều Dư.
“Thái hậu sốt cao, nếu bệ hạ bên này đã không sao nữa, bổn vương dẫn Trương tiên sinh tiến cung một chuyến.”
“Hôm nay trạng thái của bệ hạ rất tốt, nếu ngài cần tới Trương tiên sinh thì cứ dẫn ông ấy theo đi.” Kiều Dư trả lời.
“Ừm,” Nguỵ Đình suy nghĩ một lát rồi nói: “Những lời trước kia chỉ là tin đồn mà thôi, ngươi đừng nghĩ là thật, cũng đừng suy diễn nhiều.”
Kiều Dư trợn mắt, “Vương gia! Ta không có nghĩ!”
Tuy rằng đã nghe nhiều chuyện về Nguỵ Đình nhưng lúc này, đối với chuyện hắn dẫn Trương Tế tiến cung để thăm Thái hậu, nàng không hề nghĩ nhiều dù chỉ một chút.
Dù sao thì tiểu Hoàng đế cũng nhiễm bệnh đậu mùa từ trong cung…
Nếu Thái hậu cũng nhiễm bệnh này, hậu quả thật sự khó lường.
“Vậy thì tốt.” Nguỵ Đình cong môi cười cười, sau đó chạy tới Nhân Thọ cung.
…
Lúc này, Lưu An đang đứng bên giường của Tiêu Ấu Ngư để nịnh hót: “Nô tài đã nói là Vương gia nhớ nương nương mà. Vừa nghe nương nương bị bệnh, ngài ấy không nhiều lời đã hồi phủ để dẫn Trương tiên sinh tới đây.”
Trong lòng Tiêu Ấu Ngư ngọt ngào hẳn lên, sờ sờ mặt mình, hỏi: “Lưu An, ngươi nhìn ai gia có phải tiều tuỵ lắm không?”
Nhớ lại hôm qua, thời điểm Ngụy Đình nổi giận đùng đùng ôm tiểu Hoàng đế xuất cung, trái tim của Tiêu Ấu Ngư vẫn luôn treo lên.
Từ đó mà cả bị đêm mất ngủ.
Lưu An cười đáp: “Cho dù nương nương đang bệnh vẫn khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương [4] như cũ.”
Đúng lúc này, cung nhân tiến vào bẩm báo: “Nương nương, Nhiếp chính vương tới.”
“Mau mời chàng vào.” Tiêu Ấu Ngư vui mừng nói.
Nguỵ Đình dẫn Trương Tế tới trước giường của Tiêu Ấu Ngư, lạnh nhạt nói: “Nghe nói phượng thể của Thái hậu không khoẻ nên bổn vương có mời Trương tiên sinh trong phủ tới khám bệnh cho người.”
“Tạ ơn Vương gia lo lắng.” Giọng nói của Tiêu Ấu Ngư mềm hơn rất nhiều, thoạt nghe như gió xuân tươi mới, say đắm lòng người.
Trương Tế thoáng nhìn Nguỵ Đình.
Ông chỉ thấy lông mày của Vương gia nhà mình hơi nhíu lại, tựa như mất kiên nhẫn chuyện gì, cũng tựa như đang cười chế nhạo.
Đáng tiếc!
Sự dịu dàng này lại không xuất phát từ chính người mà hắn vẫn luôn mong chờ.