Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 29: Nhiếp chính vương lạc mất nàng



Edit: Xiao Yi.

“Ta chưa nghĩ tới chuyện này, nói sau đi.” Kiều Dư tuỳ ý đeo khăn che mặt lên.

Lúc trở lại đài ngắm cảnh, cuộc đua thuyền rồng đã phân định thắng thua, đội về nhất là đội Cẩm Y vệ của Hàn Chiêu. Vì Kiều Dư cược sai nên nhẫn ban chỉ của Nguỵ Đình theo lý đã thua ra ngoài.

Mấy nữ quyến cược đúng tranh giành muốn sở hữu nhẫn ban chỉ kia, ai cũng không chịu nhường nhịn.

“Nếu các ngươi chịu nhường nhẫn ban chỉ này cho ta thì ta tặng mỗi người một bộ trâm cài của Thuý Ngọc hiên, thế nào?” Người nói câu này là một tiểu thư cả người cài châu đeo ngọc, thoạt nhìn đã biết nàng ta là kẻ không phải lo về tiền bạc.

“Ai thèm nó chứ? Ngươi làm như bọn ta chưa hiểu việc đời, ngay cả trâm của Thuý Ngọc hiên cũng không mua nổi à?” Nữ quyến có thể tham dự cung yến hôm nay đương nhiên đều là thiên kim tiểu thư được cưng chiều mà lớn lên.

Một bộ trâm cài của Thuý Ngọc hiên sao có thể mua chuộc các nàng?

Kiều Dư nghe xong, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Không phải nó chỉ là một thứ Nguỵ Đình từng dùng thôi sao? Vậy mà mọi người lại vì nó đi tổn thương hoà khí.

Vừa thấy nàng xuất hiện, ai nấy đều lao nhao dời mắt qua nàng.

Tiêu Ấu Ngư vội thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu Ngư cô nương đây rồi, bây giờ mọi người đều không ngừng tranh giành nhẫn ban chỉ của Vương gia, ai gia không biết xử sao cho phải. Vừa hay nhẫn ban chỉ này là vật cược của Tiểu Ngư cô nương, hay là cô nương nghĩ cách nào để phân định đi.”

Nếu phải định ra nhẫn ban chỉ này thuộc về ai, không phải sẽ đắc tội với những người còn lại hay sao? Thế mà Tiêu Ấu Ngư rất thản nhiên đẩy việc này lên người nàng.

Kiều Dư nửa cười nửa không nhìn nàng ta, trong lòng thừa biết nàng ta đang muốn đẩy nàng vào thế phải đắc tội với mọi người.

“Hồi nương nương, chuyện này dễ thôi, các vị tiểu thư so tài một chút là được, ai có bản lĩnh thì người đó thắng,” Kiều Dư cười nói: “Người thắng sẽ có được nhẫn ban chỉ kia, còn người thua là thua ở tài hoa, cho nên không cần ấm ức.”

“Cách này rất được, nhưng phải so tài gì đây?” Tiêu Ấu Ngư khó xử nói: “Các vị tiểu thư ai cũng có sở trường và sở đoản riêng. Có người giỏi đàn, có người giỏi vẽ, nếu tuỳ ý chọn một lĩnh vực để so tài thì có hơi bất công rồi.”

Kiều Dư dứt khoát đáp: “Hồi nương nương, vậy cho mọi người rút thăm là được. Ai rút được lá thăm có chữ viết bên trong thì người đó thắng.”

So tài không được thì so vận may đi.

Tiêu Ấu Ngư giật mình, nói: “Như vậy thì quá sơ sài rồi.”

Kiều Dư cảm thấy bản thân sắp bị Tiêu Ấu Ngư chọc điên rồi. Thế này không được, thế kia cũng không được, thế nọ càng không được. Nàng ta kiên quyết không chịu buông tha phải không?

Nếu đã như vậy, đừng ai mơ tưởng được hời!!!

Kiều Dư nhìn qua Nguỵ Đình đang ngồi đoan chính bên cạnh.

Dáng vẻ của hắn thản nhiên mà cao lãnh [1], thoạt nhìn cứ ngỡ thần tiên, hệt như màn tranh giành của mấy tiểu thư bên này không hề liên quan gì tới hắn vậy.

Kiều Dư điểm danh sang hắn, “Dù sao nhẫn ban chỉ này cũng là của Vương gia, bây giờ các vị tiểu thư đã giành tới mức không phân cao thấp rồi, còn chưa biết nó sẽ về tay ai. Hay là Vương gia lại bỏ ra hai thứ nữa đi, vậy thì ai cũng có phần, sẽ không tổn thương hoà khí lẫn nhau nữa.”

Nguỵ Đình nhìn nàng chằm chằm.

Đồng tử của hắn lạnh như băng, khiến người khác không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.

Tóm lại là tâm trạng của hắn không tốt!

Tiêu Ấu Ngư không nhịn được, cao giọng quát: “Tiểu Ngư cô nương, phủ Nhiếp chính vương không việc gì phải bại trong tay ngươi như vậy! Đồ của Vương gia, từ khi nào lại tới phiên người định đoạt?”

Tuy có hơi tức giận, nhưng trước mặt mọi người, Nguỵ Đình vẫn bảo vệ mặt mũi cho Kiều Dư. Rất lâu sau, hắn thở dài một hơi, “Đúng là hết cách với nàng mà.”

Dứt lời, hắn cởi hai khối ngọc bội bên người xuống rồi đưa cho cung nhân, lệnh nàng ta đưa cho Kiều Dư, “Bổn vương đã bỏ ra nhẫn ban chỉ rồi, đành thêm hai khối ngọc bội này vậy.”

Kiều Dư ước chừng cân nặng của khối ngọc bội trong tay, cười đáp: “Cái này đủ rồi, đa tạ Vương gia hào phóng chi đồ nhé.”

“Vương gia!” Tiêu Ấu Ngư không kiềm chế nổi nữa, cao giọng kêu lên. Hành động này của Nguỵ Đình có khác nào tát vô mặt nàng ta đâu chứ?

Nguỵ Đình không hề quan tâm, chỉ đáp: “Thái hậu nương nương chớ chấp vặt, hôm nay là hội Đoan Ngọ, đừng vì chuyện nhỏ này mà tổn thương hoà khí của mọi người.”

Nhìn ánh mắt phẫn uất của Tiêu Ấu Ngư, mọi người vừa khinh bỉ vừa cảm thông. Thì ra suốt mấy năm nay, lời đồn về nàng ta và Nguỵ Đình chỉ là hữu danh vô thực, kết quả thì sao?

Trong lòng Nguỵ Đình, nàng ta còn chẳng có một chút trọng lượng nào.

Đúng là vừa đáng cười, vừa đáng thương.

Mấy vị tiểu thư thấy có ngọc bội thay thế cũng không kiên quyết giành bằng được nhẫn ban chỉ nữa. Sự giáo dưỡng tỉ mẫn ngày thường lập tức trở lại, ai nấy đều bình thản và hoà thuận trao đổi vật thắng cược với nhau.

Tiêu Ấu Ngư nóng giận tới mức không kiềm chế nổi.

Đồ của Nguỵ Đình… sao lại có tới ba người thắng được?

Còn nàng ta… dù chỉ một cái cũng không có!!!

Nhìn dáng vẻ nghẹn tức của Tiêu Ấu Ngư, trong lòng Kiều Dư lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.

Giải quyết xong việc này, Kiều Dư quay lại chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, Nguỵ Đình liền ôm chặt lấy eo của nàng, muốn kéo nàng qua chỗ mình.

Kiều Dư không muốn thân mật với hắn trước mặt mọi người, nàng đẩy hắn ra theo bản năng.

Nguỵ Đình đã khom người trước, thì thầm bên tai Kiều Dư, “Nàng đó, cái đồ vô lương tâm này, đồ của bổn vương mà nàng lại không hề chớp mắt đã cho nữ nhân khác vậy hả? Món nợ này bổn vương nên tính với nàng thế nào đây?”

Kiều Dư nhướn mày, “Nếu vừa nãy Vương gia không tự quyết định dùng nhẫn để cược thì bây giờ cũng đâu có cớ sự này?”

“Nói như vậy tức là bổn vương sai rồi,” Giọng nói của hắn mang theo cả giận.

Nhưng không phải hắn giận vì thua mất nhẫn ban chỉ. Hắn giận là vì nàng chẳng để ý gì tới hắn. Hôm nay nàng có thể tuỳ ý cược đi đồ của hắn, vậy thì sau này… có phải nàng sẽ lấy hắn ra để cược luôn không?

“Đương nhiên là Vương gia sai,” Kiều Dư nói. Ngay từ đầu, nàng đã không muốn cược, chuyện tranh giành kia cũng không phải nàng gây ra, đương nhiên trách nhiệm không thể đẩy lên người nàng!

“Còn nữa, Vương gia chưa cảm ơn ta đấy. Ta vừa giúp ngài giải quyết một phiền phức lớn còn gì?”

“Ồ?” Nguỵ Đình nhướn mày nhìn nàng, “Bổn vương muốn nghe thử ‘phiền phức lớn’ mà nàng nói là gì đấy?”

Kiều Dư cười đáp: “Vương gia khí độ bất phàm, phong trần tuấn lãng, tài mạo vô song, không biết câu mất bao nhiêu trái tim của nữ nhân trong Tây Kinh rồi? Bình thường chạm mặt thì thôi đi, nhưng ai bảo ngài lấy nhẫn ban chỉ ra để cược làm gì? Còn thua mất nữa, đối với mấy tiểu thư khuê các kia thì việc có được nhẫn ban chỉ này tồn đọng rất nhiều ý nghĩa.”

“Người ta thường nói: Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nếu như một trong số họ có được nhẫn ban chỉ của ngài, nói không chừng sau này sẽ lòi ra thêm mấy chuyện lâm li gì đó. Nhưng nếu ai cũng có thì khả năng này được giảm bớt rất nhiều, bởi vì không phải chỉ một người có đồ của ngài mà là nhiều người đều có.”

Nguỵ Đình nghe xong, khoé môi hơi cong lên, “Không tệ, nàng còn biết chắn đào hoa giúp bổn vương.”

Kiều Dư ngẩn người.

Ban nãy, lúc làm như vậy, hình như nàng thật sự có ý này…



Sau khi ăn no, tiểu Hoàng đế liền cảm thấy có hơi buồn chán, “Nghĩa phụ, ta mệt rồi.”

Tiêu Ấu Ngư nghe thấy, vội vã nói: “Trùng hợp chỗ này không xa Nhân Thọ cung của ai gia. Nếu bệ hạ đã mệt thì tới cung của ai gia nghỉ ngơi một chút đi.”

Tiểu Hoàng đế không kìm được, rụt cổ lại.

Nguỵ Đình xoa đầu tiểu Hoàng đế, nhạt nói: “Không cần, bổn vương đưa bệ hạ về Long Chương cung là được.”

“Vương gia hà tất phải làm như vậy?” Tiêu Ấu Ngư hỏi: “Nhân Thọ cung của ai gia cũng không phải hang cọp, nếu bệ hạ mệt thì tới đó nghỉ ngơi được rồi, tại sao phải bỏ gần tìm xa chứ?”

“Ai gia là thân mẫu của bệ hạ, còn có thể gây bất lợi với bệ hạ hay sao?” Tiêu Ấu Ngư diễn trò trước mặt quan lại trong triều tới mức chân thật.

Nếu Nguỵ Đình vẫn khăng khăng không đồng ý thì khó tránh được hiểu lầm là hắn đang muốn chia rẽ tình mẫu tử của Thái hậu và bệ hạ.

Ánh mắt của Nguỵ Đình tối đi, trong lòng dâng lên sự chán ghét.

Hắn hỏi tiểu Hoàng đế, “Bệ hạ có muốn tới Nhân Thọ cung nghỉ ngơi không?”

Tiểu Hoàng đế siết chặt tay áo của Nguỵ Đình, nói: “Ta không muốn quấy nhiễu mẫu hậu, vẫn là trở về Long Chương cung đi.”

Nguỵ Đình ôm tiểu Hoàng đế rồi đứng dậy. Vừa tính rời đi, hắn chợt thấy Nguỵ Ngũ vội vã chạy vào. Nguỵ Ngũ thấp giọng nói nhỏ bên tai: “Vương gia, Thanh Châu bên kia phản rồi.”

Bước chân của Nguỵ Đình khựng lại.

Tuy Nguỵ Ngũ đã nói rất nhỏ nhưng Kiều Dư đứng rất gần Nguỵ Đình, cho nên mấy chữ này, nàng đều nghe thấy hết.

Nàng cất giọng: “Vương gia, để ta đưa bệ hạ về Long Chương cung được rồi. Ngài có việc thì cứ đi trước đi.”

Nguỵ Đình giao tiểu Hoàng đế vào tay nàng, sau đó dặn dò: “Nàng về Long Chương cung chăm sóc bệ hạ một lát, chờ sau khi bổn vương xong việc sẽ tới đón nàng hồi phủ.”

Kiều Dư gật đầu.

Nguỵ Đình nhìn mọi người bên dưới một chút, sau đó điểm danh vài người đi theo mình.

Mặc dù những người còn lại không biết chuyện gì xảy ra nhưng xem tình hình này, chắc chắn là không phải việc nhỏ. Trong lúc nhất thời, tâm trạng của ai cũng nặng nề.



Sau khi Kiều Dư đưa tiểu Hoàng đế về Long Chương cung, không bao lâu sau, tiểu Hoàng đế liền ngủ say.

Nghĩ tới tin tức mà Nguỵ Ngũ vừa nói, Kiều Dư nhíu chặt lông mày.

Sau khi trở về từ Vân Châu, Nguỵ Đình vẫn luôn bận rộn xử lý phản đảng của Chiêu Dương công chúa. Bây giờ mới ổn định được một chút, hắn có thể dưỡng thương khi bị ám sát hồi ở hôn lễ của Trình gia, không ngờ lúc này Thanh Châu lại tạo phản.

Xem ra chuyện phát binh tấn công Vân Châu, hắn phải hoãn lại rồi.

“Tiểu Ngư cô nương, vừa nãy Phúc An bên người Tô Thuận tới đây truyền lời, nói Vương gia lại bị đau đầu, mời cô nương qua đó giúp ngài xoa bóp một chút.”

Kiều Dư thu lại suy nghĩ của mình, sau đó chỉnh lại y phục một chút rồi đi tới trước mặt Phúc An, nói: “Mời công công dẫn đường.”

Trên đường đi không có một bóng người.

Phúc An dẫn Kiều Dư tới một cung điện, cung kính nói: “Cô nương, tới rồi, Vương gia đang ở bên trong, nô tài không tiện dẫn người vào nữa.”

Kiều Dư hơi gật đầu, sau đó đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào cửa, nàng liền ngửi thấy mùi hương dịu ngọt trong không khí. Kiều Dư phân biệt một chút, trong mùi hương này có vị thuốc an thần, rất hiệu quả trong việc ổn định tâm trạng, đối với chứng đau đầu của Nguỵ Đình đúng là có lợi.

Nhưng không hiểu vì sao, nàng vẫn cảm thấy mùi hương này có hơi quái lạ.

“Vương gia?” Kiều Dư lên tiếng, thăm dò bước tới vài bước.

Đột nhiên, nàng thấy cả người vô lực!

Đầu óc cũng hơi nặng đi, trong lòng thầm kêu: hỏng rồi! Kiều Dư vội quay người, muốn đi ra ngoài nhưng trước mắt nàng tốt đen, cả người mềm oặt ngã xuống đất, cứ như vậy mà hôn mê.

Thấy bên trong không còn động tĩnh nữa, cửa hông lập tức bị người khác mở ra.

Tiêu Ấu Ngư chậm rãi bước tới, sau lưng nàng ta còn có một nam nhân trẻ tuổi.

Lạnh lùng liếc nhìn Kiều Dư trên mặt đất, Tiêu Ấu Ngư sảng khoái nói: “Việc tiếp theo đều giao cho ngươi.”

Hồ Duệ chắp tay, cười đáp: “Tạ ơn nương nương tác thành.”

Ngay sau đó, gã ôm lấy Kiều Dư trên mặt đất rồi bước tới chiếc giường sau tấm mành che.

Trên mặt Tiêu Ấu Ngư lộ ra nụ cười âm ngoan, nói với Lưu An bên cạnh, “Việc này ngươi làm rất tốt.”

Dứt lời, nàng ta nâng tay, ra hiệu Lưu An tới đây đỡ mình.

Dưới cái dìu của lão, Tiêu Ấu Ngư chậm rãi bước ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa thật chặt.

_____

[1] Cao lãnh: cao ngạo + lãnh đạm.