Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 4: Nhiếp chính vương bị ghét bỏ



Edit: Xiao Yi.

Gian tế?

Mấy tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Vương gia anh minh.”

Nguỵ Đình thúc ngựa chạy phía trước, dẫn theo nhóm hộ vệ đi đường suốt đêm.

Nữ tử bất mãn, liền oán giận hỏi: “Ta nhớ rõ ràng mình là ân nhân cứu mạng của ngài kia mà? Từ khi nào lại trở thành gian tế chứ? Có ai như ngài không hả? Lúc nãy ta nói không muốn đến Tây Kinh, ngài còn nói ngài hiểu rồi, nhưng bây giờ ta lại thấy ngài vốn không hiểu.”

“Bổn vương biết ngươi không muốn,” Nguỵ Đình trầm giọng nói: “Chỉ là bổn vương có chuyện cần ngươi làm rõ.”

“Chuyện gì?” Nữ tử nghi hoặc.

“Ngươi có đồng ý hay không, chuyện đó không quan trọng, chuyện quan trọng là bổn vương muốn.”

Yên lặng một lát, trong lòng nữ tử trào ra lửa giận. Nàng không nhịn được, cao giọng oán trách nam nhân phía sau mình, “Cho nên ngài mới cho ta cái danh ‘gian tế’ sao?”

Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của nàng tựa như mèo nhỏ cào lông.

Nguỵ Đình thấp giọng cười cười, “Có thể nói là vậy. Vốn dĩ ngươi khả nghi rồi, bổn vương có nghi ngờ ngươi cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

Nữ tử hít một hơi sâu, nhịn xuống xúc động muốn đánh người của mình. Khó trách Trình Kính Nghiêu muốn ám sát hắn, bởi vì có đôi khi, tên Nguỵ Đình này thật sự rất thiếu đòn!!!

Bình tĩnh một chút, nàng hỏi: “Nhiếp chính vương quyết tâm muốn đưa ta hồi phủ đúng không?”

“Chẳng lẽ hành động của bổn vương còn chưa đủ rõ ràng sao?” Nguỵ Đình hỏi ngược.

Nữ tử sâu kín siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Được, vậy ngài đừng có hối hận!”

Ngửi thấy mùi hương trên người nàng, ánh mắt của Nguỵ Đình dịu xuống một chút.

Hắn cất giọng tuy thấp mà thuần khiết, “Bổn vương tuyệt đối không hối hận.”

Có lẽ bởi vì trên người hắn toả ra sự dịu dàng chưa từng có, làm cho mấy tên hộ vệ phía sau không nhịn được bàn tán:

“Từ khi nào Vương gia của chúng ta đối xử nhân từ với gian tế quá vậy?” Người nói là thiếu niên mặt tròn kia, tuổi chừng không lớn, dáng vẻ chỉ trên dưới mười lăm mà thôi.

Cậu không nhịn được, khều khều ống tay áo của hộ vệ bên cạnh mình, hỏi: “Nguỵ Thất, ngươi còn nhớ hình phạt dành cho gian tế là như thế nào không?”

Dáng vẻ của thiếu niên được gọi là Nguỵ Thất cũng không mấy nhiều tuổi, chỉ có khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào là có vẻ ổn trọng hơn thiếu niên mặt tròn.

Nguỵ Thất nhớ lại một chút, sau đó lạnh lùng đáp: “Hình như là băm xác cho chó ăn.”

Hình phạt với gian tế có thể là cái thủ đoạn nhẹ nhàng tới cỡ nào chứ?

“Đúng vậy, đó mới là cách Vương gia của chúng ta dùng để đối xử với gian tế.” Thiếu niên mặt tròn rất đồng tình, âm lượng khó nén được cao hơn một chút.

“Nguỵ Cửu, ngươi bé mồm thôi!” Nguỵ Thất răn dạy thiếu niên mặt tròn một chút, sau đó nhìn qua Nguỵ Đình. Thấy Nguỵ Đình không chú ý về phía này, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nguỵ Cửu thấy cậu ra hiệu, lập tức hạ giọng mình xuống, chỉ là khuôn mặt vẫn lộ ra nét phấn khởi dị thường, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, “Theo ta thấy, hẳn là mùa xuân tới rồi nên hoa đào [1] của Vương gia cũng nở rộ nha!”

Gì mà bắt gian tế chứ? Cùng lắm chỉ là viện cớ mà thôi!

“Sao ngươi có thể nghĩ Vương gia như vậy?” Nguỵ Thất liếc mắt nhìn Nguỵ Cửu một chút, “Đúng là cô nương kia có nhiều điểm khả nghi, người bình thường sao có thể nắm rõ địa hình phủ Thứ sử trong lòng bàn tay chứ? Vương gia của chúng ta nghi nàng là gian tế không phải là không có cơ sở.”

“Ta lại cảm thấy cô nương kia không phải là gian tế, nếu đúng như lời ngươi nói thì sao cô nương ấy còn giúp Vương gia trốn khỏi phủ Thứ sử Vân Châu làm gì?” Nguỵ Cửu cãi lại, “Những thích khách đó rõ ràng muốn ám sát Vương gia của chúng ta, sao có thể ra tay tương trợ cho được?”

Nguỵ Thất không nghĩ cậu đúng, “Có thể là cô nương kia che giấu tốt. Một Trình Kính Nghiêu không làm gì được Vương gia của chúng ta, cho nên bây giờ nàng mới tạo một cái ân huệ nhỏ, khiến Vương gia của chúng ta nhớ nàng. Đợi thời gian qua lâu rồi, nhân lúc Vương gia của chúng ta tín nhiệm nàng liền hung ác tặng ngài một đao?”

“Nhưng dáng vẻ của nàng vốn dĩ không muốn hồi phủ cùng Vương gia của chúng ta mà?” Nguỵ Cửu vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, “Vương gia của chúng ta coi vậy mà là ác bá [2] cường đoạt dân nữ nha.”

“Người càng nói càng xa rồi đấy!”

Thấy Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu tranh cãi đến muốn đánh nhau rồi, Nguỵ Ngũ vốn không lên tiếng, lúc này không nhịn được ngắt lời hai người, “Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Nếu cô nương kia thật sự là gian tế, qua thời gian tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở, chúng ta cứ theo dõi nàng là được.”

Bấy giờ, Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu mới bình tĩnh lại.

Nguỵ Ngũ nhìn theo Nguỵ Đình và nữ tử đằng trước, trong mắt ánh lên suy nghĩ sâu xa.



Bóng đêm dần tan, ánh mặt trời phương Đông chậm rãi ngoi lên từ phía chân trời, khung cảnh diễm lệ tô vẽ làn mây, hoạ nên một bức tranh tráng lệ hữu tình.

Đáng tiếc là phong cảnh tuyệt đẹp này không hề có sức hấp dẫn đối với nữ tử. Liên tục xóc nảy trên lưng ngựa mấy canh giờ, nàng chỉ thấy mệt muốn chết, giờ phút này chỉ hận không thể nhào lên chăn ấm nệm êm, ngủ ba ngày ba đêm.

Nguỵ Đình nhìn nữ tử trước người mình một chút rồi thả chậm tốc độ của ngựa, sau đó dừng lại, hắn nói với nhóm hộ vệ phía sau, “Đi suốt một đêm, mọi người đều vất vả rồi, chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một chút.”

Nghe thấy hắn muốn nghỉ ngơi một chút, nữ tử lập tức tỉnh táo lại, “Ngươi lại đi thêm năm dặm đi, phía trước là trấn Võ An, không phải sẽ tiện lợi cho mọi người nghỉ hơn sao?”

Mấy hộ vệ vừa xuống ngựa, nghe thấy nàng nói liền liếc mắt nhìn nhau một cái, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Họ đã phi ngựa suốt đêm, tuy rằng có thể phân biệt phương hướng, nhưng đi tận mấy canh giờ, mọi người đã sớm không đếm được bản thân đã đi qua bao nhiêu nơi. Xung quanh mênh mông, đằng trước không có thôn làng, phía sau không có cửa hiệu, sao nàng có thể phân biệt được đây là đâu chứ?

“Sao ngươi biết phía trước năm dặm là trấn Võ An?” Nguỵ Cửu không nén được, tò mò hỏi.

“Ngươi muốn biết sao?” Nữ tử tủm tỉm cười hỏi.

Nguỵ Cửu vội gật đầu, sắc mặt lộ vẻ chờ mong. Mấy người Nguỵ Thất cũng nhìn qua nàng, giống như Nguỵ Cửu, họ đều tò mò câu trả lời.

“Sao ta biết được ấy à…” Nữ tử vươn ngón trỏ xoa xoa cằm mình như đang suy tư cái gì.

Một lát sau, nàng cười ranh mãnh, “Ta không nói cho ngươi đấy!”

Nguỵ Cửu nhất thời bị nghẹn một bụng, không biết nên nói thế nào.

Đúng lúc này, Nguỵ Đình lên tiếng: “Nếu trấn Võ An đã ở phía trước, mọi người lại đi thêm năm dặm đi, tới trấn rồi chúng ta nghỉ ngơi một chút.”

Đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Giống như lời nàng nói, đi được năm dặm, quả nhiên có một trấn nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người. Đám Nguỵ Thất không nhịn được nhìn qua nữ tử, trong mắt ánh lên cảm xúc phức tạp.

Lúc này, ánh dương vừa ló dạng, không khí mang theo hơi lạnh của sớm mai, trên đường có vài người lác đác, cực kỳ an tĩnh.

“Nguỵ Cửu, ngươi đi hỏi xem quán trọ ở đâu.” Nguỵ Đình ra lệnh.

Không đợi Nguỵ Cửu trả lời, Nguỵ Ngũ đã nói: “Vương gia, có lẽ không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Quán trọ ở đâu… hẳn là gian tế này biết.”

Mọi người dời mắt qua nữ tử.

Nàng vội xua tay, “Đừng có nhìn ta, ta không biết đâu.”

Nguỵ Ngũ không tin lý do thoái thác này của nàng, “Vị trí cụ thể của trấn Võ An ở đâu, ngươi còn hiểu hơn bọn ta là do ngươi từng tới đây. Nếu ngươi từng tới, há lại không biết quán trọ ở đâu?”

“Chỉ dựa vào cái này thôi?” Nữ tử buồn cười, “Không phải từng tới thì ta mới biết trấn Võ An ở đâu, không dựa vào bản đồ được à?”

“Bản đồ cũng không thể cụ thể như ngươi nói.” Nguỵ Ngũ đốp lại.

“Không sai,” Nguỵ Thất tiếp lời, “Huynh đệ chúng ta ai nấy đều từng hành quân đánh giặc, không biết bao nhiêu lần xem bản đồ. Từ đó tới nay, ta còn chưa bao giờ nhìn thấy bản đồ nào có thể chính xác cụ thể như lời ngươi nói.”

“Các ngươi tới nơi không phải được rồi sao? Coi như là ta lắm miệng đi.” Nữ tử bất đắc dĩ nói: “Quả thật ta không biết quán trọ ở đâu, so với các ngươi cứ lãng phí sức lực đấu võ mồm với ta thì chúng ta sớm tìm quán trọ còn hơn.”

“Nếu các ngươi không đi hỏi thì ta đi.” Nàng không muốn hóng gió đầu đường với đám người này đâu, thật sự rất mệt.

“Phiền Vương gia để ta xuống ngựa để hỏi đường.” Nàng ra hiệu cho Nguỵ Đình phía sau lấy cái tay đang vòng lấy eo mình ra.

Nguỵ Đình bình thản liếc qua mấy hộ vệ của mình, lại trầm giọng hỏi: “Nguỵ Cửu, ngươi còn không nhanh đi hỏi đường?”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nguỵ Cửu đáp, vừa xuống ngựa liền tìm đi tới chỗ một người đang qua đường hỏi chuyện.

Đằng sau, nữ tử thiết tha dặn dò, “Ngươi hỏi quán trọ nào tốt nhất ấy!”

Nguỵ Thất không nhịn được khinh bỉ, “Ngươi là một gian tế còn đòi ở quán trọ tốt nhất? Không cảm thấy mình quá kiêu ngạo à?”

“Chỉ là một trấn nhỏ thôi, quán trọ có thể tốn mấy đồng chứ? Còn nữa, cũng đâu phải một mình ta ở đâu? Điều kiện quán trọ tốt một chút thì các ngươi còn không thoải mái hơn à?”

Nữ tử khinh bỉ đốp lại, sau đó quay đầu hỏi Nguỵ Đình phía sau, “Vương gia, ngài sẽ không tiếc của đâu nhỉ? Nếu ngài tiếc thì cùng lắm ta trả tiền trọ là được chứ gì?”

Nguỵ Thất đánh giá nữ tử một cái, dáng vẻ của nàng không giống kẻ có tiền. Cậu liền nghi ngờ nói: “Ngươi lớn miệng đấy, nhưng trước khi nói ra câu này thì lấy tiền ra xem nào?”

“Lúc còn ở phủ Thứ sử, Vương gia của các ngươi đã đồng ý với ta rồi. Chỉ cần ta dẫn ngài ấy ra khỏi phủ, ngài liền thưởng ta hai trăm lượng bạc xem như trả công. Cùng lắm ta bỏ hai trăm lượng kia, chỉ cần tiền trọ nghỉ chân thôi.”

Nữ tử sảng khoái nói, nhưng nội tâm lại nghĩ thầm: Nếu Nguỵ Đình đã úp lên đầu nàng cái danh ‘gian tế’ rồi, mặt mũi còn tính là gì? Mọi chuyện đã vậy, chi bằng nàng hào phóng một chút còn hơn.

“Bổn vương chưa nghèo tới mức phải cắt xén thù lao của ngươi.” Nguỵ Đình nói: “Yên tâm đi, bổn vương đã đồng ý thưởng ngươi hai trăm lượng bạc thì một xu cũng không thiếu ngươi.”

Mặt mày nàng sáng rỡ, “Đây là Vương gia nói đấy, sau này đừng hòng quỵt nợ.”

Không phải chịu lỗ hai trăm lượng bạc, tốt ghê!

Thấy dáng vẻ của nàng không hề che giấu vui sướng, Nguỵ Đình liền nói: “Mới thưởng ngươi hai trăm lượng bạc, ngươi đã vui mừng đến vậy. Trước đây bổn vương nói đền ngươi ngàn viên minh châu, sao ngươi thản nhiên từ chối quá vậy?”

Nữ tử liền nghiêm mặt đáp: “Quân tử yêu tiền, nhưng yêu đúng tiền. Hai trăm lượng bạc ấy là ta nên có được. Còn ngàn viên minh châu kia… ta không đỡ nổi.”

“Bổn vương đã nói là đền mũ cho ngươi.”

“Thôi khỏi,” Nàng vội xua tay, “Nếu ngài thật sự đền mũ cho ta bằng minh châu, ta càng không đỡ nổi.”

Cứu mạng của Nguỵ Đình chỉ đổi được hai trăm lượng bạc, nhưng cái mũ quả dưa màu xanh lại đáng ngàn viên minh châu, đây là… hắn đang nói móc nàng hả?

Nghe thấy hai người nói chuyện, sắc mặt Nguỵ Thất khó diễn tả được. Dáng vẻ này… y hệt như tin lời tiểu tử [3] Nguỵ Cửu kia rồi.

“Vương gia, thần đã hỏi rồi, quán trọ lớn nhất trong trấn nằm ở phía trước, bên tay trái của giao lộ thứ hai.” Nguỵ Cửu trở về, vui sướng bẩm báo.

“Ừm.” Nguỵ Đình lạnh lùng đáp, ngay sau đó, hắn thúc ngựa chạy về hướng Nguỵ Cửu vừa nói.

Nguỵ Cửu ù ù cạc cạc hỏi nhóm cùng hộ vệ với mình, “Vương gia của chúng ta sao thế?”

Không phải ngài ấy nói cậu đi hỏi đường à? Sao bây giờ tâm trạng lại thúi vậy rồi?

“Nếu ta không nhìn lầm thì Vương gia của chúng ta… bị người ta ghét bỏ rồi.” Nguỵ Thất trưng ra bộ mặt đau lòng.

Hơn nữa, ngài ấy còn bị cô nương kia hoàn toàn ghét bỏ luôn!

_____

[1] Raw: 春心 | Convert: xuân tâm, xuân tình, tình yêu trai gái -> Trans + Edit: hoa đào (số đào hoa).

[2] Ác bá: cường hào, người giàu mà ác, hung dữ.

[3] Tiểu tử: thằng nhóc.