Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 46: Nhiếp chính vương viết thánh chỉ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Kiều Dư điều chỉnh tâm trạng của mình lại rồi mở cửa phòng ra.

Mấy người Xuân Lan vẫn còn canh gác ở ngoài, vừa thấy nàng ra, ai nấy đều thấp thỏm, “Tiểu Ngư cô nương.”

Trong lòng Kiều Dư có hơi xấu hổ, nàng nói với họ, “Ban nãy là ta thất lễ, xin lỗi…”

Mọi người ngoài này đều có ý tốt chuẩn bị sinh nhật cho nàng, thế mà nàng lại hắt ý tốt của họ đi.

“Tiểu Ngư cô nương đừng áy náy,” Xuân Lan dịu dàng mỉm cười, không hề để trong lòng những gì vừa xảy ra.

Biết được sinh nhật là ngày đau đớn của Kiều Dư, Xuân Lan liền không nhắc tới nữa, ngược lại rất ân cần hỏi thăm, “Bây giờ cô nương đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Kiều Dư gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi, còn nữa, ta không ăn mì trường thọ này đâu, ngươi đổi vài món ăn sáng đơn giản tới cho ta là được.”

Sau khi Kiều Dư ăn sáng xong, Lễ bộ Thượng thư – Trương Tự đã dẫn theo mấy người nội thị vệ tới trước cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương, chỉ đích danh Kiều Dư ra tiếp chỉ.

Trần Bình vội sai người đi mời Kiều Dư tới đây, đồng thời chỉ huy hạ nhân trong viện bày biện hương án [1].

Trong lúc chờ đợi, trước cổng phủ Nhiếp chính vương đã có không ít người tụ tập.

Phía sau hai cánh cửa đang rộng mở, không bao lâu sau, mọi người liền nhìn thấy một nữ nhân diễm lệ mà đoan chính đang chậm rãi đi ra.

Sau khi tới trước mặt Trương Tự, Kiều Dư quỳ xuống, Trần Bình sau lưng cũng lệnh cho toàn bộ hạ nhân trong phủ Nhiếp chính vương quỳ xuống theo nàng.

Thấy mọi người đều đã tới đông đủ, Trương Tự liền mở đạo thánh chỉ ra, ngân giọng tuyên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Kiều thị chi nữ [2] Kiều Dư huệ chất lan tâm [3], đoan chính hữu lễ [4], có công hầu hạ khi trẫm bị bệnh. Niệm đại ơn [5] này, trẫm đặc cách phong nàng làm An Bình Quận chúa, hưởng hai ngàn hộ thực ấp [6], khâm thử.”

Kiều Dư đè lại kinh ngạc trong lòng, hai tay chắp trên đỉnh đầu, cung kính đáp: “Thần nữ tạ ân điển [7] của bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Khoảnh khắc thánh chỉ kia chạm vào lòng bàn tay, Kiều Dư còn cảm thấy không chân thực. Thánh chỉ này không cần nói cũng biết là do Nguỵ Đình viết, đang yên đang lành, đột nhiên trở thành Quận chúa khiến cho nhất thời, nàng chưa thể thích nghi được.

Vào lúc Kiều Dư định đứng dậy, Trương Tự lại nói tiếp: “An Bình Quận chúa, người vẫn còn một thánh chỉ nữa chưa nhận.”

Kiều Dư đành cung kính quỳ xuống, lắng nghe Trương Tự tiếp tục đọc thánh chỉ thứ hai, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: An Bình Quận chúa Kiều Dư phẩm mạo [8] xuất chúng, thiện lương đôn hậu, trùng hợp nay đã tới tuổi thành thân, trẫm đặc biệt tứ hôn nàng cho Nhiếp chính vương Nguỵ Đình làm chính thê, chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ, khâm thử.”

Mấy người xem náo nhiệt trước cửa phủ không ngờ thánh chỉ này lại là thánh chỉ tứ hôn, ai nấy đều không kiềm được khiếp sợ.

Rốt cục vị An Bình Quận chúa này là nhân vật từ đâu chui ra thế? Sao nàng ta lại trở thành Nhiếp chính vương phi rồi?

Không riêng những người hóng chuyện ngoài cửa, tới hạ nhân trong phủ Nhiếp chính vương cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Tuy họ đã sớm biết quan hệ giữa Nguỵ Đình và Kiều Dư không bình thường, nhưng thánh chỉ tứ hôn này vẫn quá đột nhiên!

Người tuyên đọc hai thánh chỉ này – Trương Tự dường như đã sớm đoán được phản ứng của mọi người, lúc này thấy Kiều Dư có hơi thất thần, ông chỉ ôn hoà nhắc nhở nàng, “An Bình Quận chúa, mời tiếp chỉ.”

Kiều Dư vội hoàn hồn, dập đầu tạ ơn.

Sau đó, nàng hỏi: “Không biết Trương đại nhân còn thánh chỉ nào cần phải tuyên nữa không?”

Trương Tế không nhịn được, cười một tiếng, đáp: “Quận chúa yên tâm, hôm nay lão thần tới đây chỉ để tuyên hai thánh chỉ này thôi.”

Sau khi xác nhận xong, Kiều Dư mới đứng dậy, “Đa tạ Trương đại nhân, mời ngài vào phủ uống chút trà.”

Trương Tế vuốt vuốt chòm râu, “Đa tạ Quận chúa, trà này không cần tiếp đâu, lão phu còn phải hồi cung bẩm báo cho Vương gia nữa.”

Trương Tự vừa đi, Trần Bình và mọi người trong phủ liền vội chúc mừng Kiều Dư.

Còn nàng, nhìn hai thánh chỉ vàng óng trong tay, đầu óc như bị đè nặng, cảm giác vô cùng không thực.

Nàng cứ như vậy… mà gả đi rồi?

Lúc này, ngoài cửa phủ cũng vang lên tiếng bàn tán, biết mình chính là đề tài của những người đó, Kiều Dư cảm thấy có hơi xấu hổ. Trần Bình thấy vậy liền nói người đi đóng cửa phủ lại.

Ninh Tư Nguyệt vội vẫy tay, hô lên: “A Dư!”

Kiều Dư xoay người nhìn lại, vừa thấy bóng người của Ninh Tư Nguyệt liền nói: “Đi mời Thôi thiếu phu nhân vào đây.”

Sau khi Ninh Tư Nguyệt theo nàng vào phủ, lúc này, cổng lớn của phủ Nhiếp chính vương mới đóng lại, ngăn cách ánh mắt của những người bên ngoài, chỉ là nhóm bàn tán ngoài cổng vẫn không hề giải tán.

“Rốt cục là vị An Bình Quận chúa này có lai lịch như thế nào? Vậy mà nàng có thể khiến cho Nhiếp chính vương vốn thanh tâm quả dục [9] của chúng ta phải động lòng muốn lấy nàng về.”

Tuy thánh chỉ là bệ hạ tứ hôn nhưng ai cũng biết rằng tiểu Hoàng đế mới có ba tuổi, cái gọi là thánh chỉ… hoàn toàn chính là ý chỉ của Nguỵ Đình!

Có người phụ hoạ: “Ai biết được? Ta nghe nói Quận chúa là do Vương gia đưa từ Vân Chân về. Trước giờ nàng vẫn luôn ở trong phủ Nhiếp chính vương, chắc là một kẻ mồ côi. Nếu không thì sao người nhà của nàng lại có thể an tâm khi để nữ nhi của mình ở lì bên cạnh một nam nhân khác chứ?”

“Đúng rồi, thánh chỉ nói rõ khuê danh của vị An Bình Quận chúa này là Kiều Dư. Cái tên này… ta nghe rất quen, hình như đã từng nghe ở đâu rồi ấy.”

“Khuê danh của Nhiếp chính vương phi tương lai mà người cũng dám nói thẳng ra, coi chừng Vương gia xử tội ngươi đấy.” Có người cất giọng cảnh cáo.

Nghe vậy, mọi người liền tự giác không nhắc tới tên của Kiều Dư nữa.

Giữa đám người, Trình Dễ nhìn cổng lớn đang đóng chặt của phủ Nhiếp chính vương, tay hắn siết chặt hộp gấm, cuối cùng quyết định cất nó vào tay áo rồi xoay người, cất bước rời đi.



Trong Vương phủ.

Kiều Dư dẫn Ninh Tư Nguyệt vào tẩm thất của mình rồi mời nàng ấy ngồi xuống.

Vốn dĩ Ninh Tư Nguyệt dẫn nhi tử tới chúc mừng sinh nhật của Kiều Dư, không ngờ lại gặp cảnh tuyên chỉ tứ hôn này. Trong lòng Ninh Tư Nguyệt vô cùng vui sướng, chẳng còn nhớ mình phải giới thiệu một bé con với Kiều Dư nữa.

Sau khi giao nhi tử cho nhũ mẫu chăm sóc, ánh mắt của Ninh Tư Nguyệt lập tức dán chặt vào thánh chỉ trong tay Kiều Dư, “Thì ra đây là thánh chỉ, tới từng tuổi này ta còn chưa tận mắt thấy thánh chỉ bao giờ. A Dư, tỷ mau mở ra cho ta xem một chút đi.”

Kiều Dư ngồi xuống, mở thánh chỉ ra, chữ viết quen thuộc lập tức vào mắt nàng. Không cần nghĩ nhiều, nàng đã sớm biết đây là chữ do chính tay của Nguỵ Đình viết.

Tuy thánh chỉ không nói rõ lai lịch của nàng nhưng vẫn dùng cái tên chân chính của nàng – Kiều Dư để tuyên chỉ, không phải là tên giả Tiểu Ngư.”

Nàng cong môi cười, dù Nguỵ Đình không nghe nàng nói hết nhưng suy cho cùng, hắn cũng không giấu đi tên thật của nàng. Thánh chỉ này… coi như tạm được.

“Chúc mừng An Bình Quận chúa của chúng ta nhé!” Ninh Tư Nguyệt tươi cười chúc mừng.

“Đa tạ, đa tạ.” Kiều Dư hiểu chuyện, nhận lấy ý tốt của Ninh Tư Nguyệt, nhưng trong lòng nàng lại không khỏi thẫn thờ.

“Tỷ sao vậy?” Nhận ra nàng không vui cho lắm, Ninh Tư Nguyệt liền hỏi.

Kiều Dư đáp: “Ba năm qua, mỗi lần nghĩ tới ngày gọi là ‘sinh nhật’ này… trong lòng không hề thoải mái.”

Nhưng bây giờ, Nguỵ Đình lại hạ hai đạo thánh chỉ, thu xếp toàn bộ cuộc sống sau này của nàng.

Mà nàng, không chỉ là Nhiếp chính vương phi, nàng còn là An Bình Quận chúa, là Quận chúa có thực ấp của riêng mình.

So với những lời thâm tình gì đó, số thực ấp này càng khiến nàng an tâm hơn rất nhiều.

“Tỷ đừng nhớ lại những chuyện trước đây nữa,” Ninh Tư Nguyệt an ủi nàng, “Bây giờ, tỷ đã tìm được một người thật lòng yêu tỷ, không cần phải để tâm quá khứ nữa, tỷ phải nhìn về tương lai mới được.”

“Cũng đúng… ta cũng nên nhìn về tương lai thôi.” Kiều Dư gật đầu.

Nàng cuộn thánh chỉ lại rồi giao cho Xuân Lan cất giữ.

“Mẹ, mẹ ơi…” Bỗng, một giọng ngây thơ vang lên.

Kiều Dư và Ninh Tư Nguyệt đồng thời nhìn lại, lập tức thấy được một nhóc con đang không cam lòng đặng nằm yên trong lòng của nhũ mẫu, nó vươn đôi tay nhỏ về phía Ninh Tư Nguyệt.

Xúc cảm trong lòng Kiều Dư lập tức tan biết hết, nàng vô cùng thích hài tử đáng yêu này, “Đây là nhi tử mà muội nói sẽ cho ta gặp đó sao?”

Ninh Tư Nguyệt nhận lấy nhi tử từ tay của nhũ mẫu rồi ôm nó vào lòng, sau đó đi tới trước mặt Kiều Dư, “Sao nào? Từ nhỏ tỷ đã thích hài tử đáng yêu rồi, thằng nhóc nhà ta không làm tỷ thất vọng chứ?”

“Cho ta ôm một chút.” Kiều Dư nhận lấy hài tử từ tay của Ninh Tư Nguyệt rồi ôm vào lòng để dỗ dành.

Ninh Tư Nguyệt cười đầy ẩn ý, “Nhiếp chính vương đã thu xếp hôn sự với tỷ xong rồi, mà tỷ thì thích hài tử thế này… Không chừng ngày này năm sau, tỷ cũng có thể bế con của mình đấy nhỉ?”

_____

[1] Hương án: bàn thờ, ở đây nói bài trí mâm quả lên bàn thờ để làm lễ tiếp chỉ (?) hình ảnh minh hoạ:



[2] Kiều thị chi nữ: cô gái họ Kiều.

[3] Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết (Theo leosansutu.wordpress.com).

[4] Đoan chính hữu lễ: đoan chính, hiểu lễ nghĩa.

[5] Niệm đại ơn: nể tình ơn lớn.

[6] Thực ấp: vùng đất được ban cho quan lại gồm một số lượng hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của họ (Theo wikipedia.org).

[7] Ân điển: ơn huệ, ban ơn.

[8] Phẩm mạo: nhân phẩm + dung mạo.

[9] Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm tịnh, vô dục vô cầu – là cơ bản của con đường chính đạo (Theo chanhkien.org).