Nguỵ Cửu nói: “Tiểu Ngư cô nương, tình cảm mà Vương gia dành cho người là thật lòng, nếu cô nương cũng có ý với ngài ấy thì hãy thương xót ngài ấy nhiều hơn.”
Gương mặt của cậu thiếu niên nghiêm túc mà chân thành.
Kiều Dư đè lại ngực trái của mình, cảm giác hệt như có người gõ một cái vào lòng. Nàng mơ hồ cất giọng: “Ta biết rồi.”
Nguỵ Cửu lập tức vui vẻ, “Vậy thì… không quấy rầy Tiểu Ngư cô nương nữa, thuộc hạ cáo lui.”
Sau khi Nguỵ Cửu rời đi, Kiều Dư nhìn ra thân chuối ngoài ô cửa, cả người không khỏi xuất thần.
Từ cửa viện, Triệu Minh tiến vào, thời điểm ông xuất hiện trong tầm mắt, Kiều Dư vội hoàn hồn, thu lại sắc mặt rồi chờ ông tới bẩm báo.
“Quận chúa, là Nguỵ lão phu nhân tới.” Triệu Minh nói.
“Ông dẫn bà ấy tới phòng khách trước đi, tiếp đãi bà ấy cho tốt, lát nữa bổn Quận chúa sẽ qua đó.”
Triệu Minh khó xử đáp: “Hồi Quận chúa, ban nãy lão nô mời Nguỵ lão phu nhân vào phủ, nhưng bà ấy kiên quyết không vào, nói là đích thân Quận chúa phải ra tận cửa nghênh đón.”
Kiều Dư yên lặng một chút.
Tình cảnh này e là Nguỵ lão phu nhân muốn đánh đòn phủ đầu với nàng để ra oai đây mà. Nếu không biết chuyện về bà ta, không chừng Kiều Dư sẽ thật sự bị doạ mất.
Xem ra, Nguỵ lão phu nhân vừa tới đã muốn lên mặt, vậy phải tiếp đãi thế nào…
Kiều Dư cũng quyết định rồi.
“Ông ra ngoài nói với lão phu nhân rằng ta vô cùng vui mừng khi khách quý như bà tới thăm, có điều bây giờ trang dung [1] chưa được chỉnh chu, không phù hợp đạo đãi khách [2], phiền lão phu nhân chờ một lát.”
…
Thời điểm nghe thấy Triệu Minh chuyển lời, đôi mắt của Nguỵ lão phu nhân không giấu được sự hài lòng.
Sau khi chuyển lời xong, Triệu Minh liền quay người vào phủ.
Cổng lớn của phủ An Bình Quận chúa rộng mở, vài tên sai vặt cầm chổi đi ra quét dọn bụi bẩn bên ngoài.
Thấy phủ Quận chúa nghiêm túc quét dọn để nghênh đón mình như vậy, trong lòng Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị càng thêm đắc ý. Bọn họ vô thức ưỡn ngực thẳng lưng, bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối.
Có điều, bọn họ không duy trì dáng vẻ này được lâu.
Bụi bẩn ngập tràn quanh người Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị khiến cho hô hấp của bọn họ trở nên khó khăn.
“Khụ khụ.” Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị liên tục ho khan.
Sau khi quét dọn xong, mấy tên sai vặt liền quay người vào phủ, chớ hề bận tâm tới bọn họ.
Chờ được mười lăm phút vẫn không thấy bóng dáng của Kiều Dư đâu, lúc này, Nguỵ lão phu nhân liền mất hết kiên nhẫn.
Chân cẳng của Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị đã hơi nhũn ra, dáng vẻ lên mặt ban nãy cũng không duy trì nổi nữa.
Sắc mặt của Nguỵ lão phu nhân không khỏi trầm xuống, còn miệng thì oán trách: “Một đứa mồ côi đúng là một đứa mồ côi, một chút lễ nghi còn không hiểu được, dám để khách khứa chờ lâu như vậy!”
Mặt của Hồ thị cũng lộ ra khổ sở, bây giờ đang là mùa hè, ban nãy trên đường tới đây, thị đã nói chuyện với Nguỵ lão phu nhân một hồi lâu, miệng lưỡi đã vừa khô vừa rát. Bây giờ lại phải đứng bên ngoài để chờ lâu như vậy, tới một tách trà cũng chưa được uống, thị ta có hơi không chịu đựng nổi.
“Mẫu thân, lát nữa người phải dạy dỗ nàng ta mới được.”
Bọn họ luôn sống trong nhung lụa thành quen, chưa từng phải chịu đựng như thế này!
Lại chờ thêm mười lăm phút nữa, Nguỵ lão phu nhân đã hơi choáng váng, cả người cũng run lên, không đứng nổi nữa.
Lúc này, Kiều Dư mới thong thả xuất hiện trước mặt hai người.
Vừa thấy Nguỵ lão phu nhân, nàng liền nở nụ cười sáng lạn, “Lão phu nhân tới phủ mà vãn bối không thể nghênh đón từ xa, thất lễ rồi, thất lễ rồi.”
Nguỵ lão phu nhân vốn định chờ nàng ra tới liền trách mắng nàng một hồi, không mắng tới khi nàng đỏ mặt hổ thẹn thì không ngừng lại. Nhưng bây giờ, bà ta vừa mệt vừa khát, lời nói đã chuẩn bị sẵn trong bụng cũng không nhớ nổi, chỉ ‘hừ’ lạnh một tiếng rồi nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau mời chúng ta vào phủ?”
Kiều Dư cười cười, làm động tác mời.
Sau khi tới phòng khách, mẹ chồng nàng dâu Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị vừa thấy bàn trà liền bất chấp giữ kẽ mà tìm chỗ ngồi xuống.
Hồ thị vội cầm tách trà rồi kê lên miệng.
Thị vốn định ưu nhã uống trà, nhưng khi dòng nước mát lạnh chảy vào miệng, cơ thể của thị liền mất khống chế, “Ừng ực, ừng ực.”
Chưa được vài phút, một tách trà liền thấy đáy.
Nhưng chút trà này không làm cơn khát của Hồ thị tan đi, ngược lại càng khiến thị khó chịu hơn.
Kiều Dư sai tỳ nữ rót thêm trà.
Tới khi uống xong ly thứ ba, Hồ thị mới ngừng miệng được.
Thấy thị ta như vậy, Nguỵ lão phu nhân không khỏi mất mặt, cảnh cáo nói: “Vợ của lão nhị này!”
Kiều Dư liền biết được thân phận của Hồ thị. Nghe nói thê tử của Nguỵ Diễm là người trong nhà mẹ đẻ của Nguỵ lão phu nhân, hẳn là thị ta.
Thảo nào gương mặt của Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị có nét tương đồng như vậy: xương gò má cao ngất, khoé môi xụ xuống, thoạt nhìn không phải người hiền lành gì.
Hồ thị có hơi ấm ức, đáp: “Là con dâu thất lễ.”
Thị cũng không muốn làm mất mặt, nhưng mà bản thân thị ta cũng không thể khống chế được cơn khát kia.
“Phụt.” Mấy tỳ nữ hầu hạ trong sảnh không nén được nụ cười.
Nguỵ lão phu nhân nhìn qua, mấy tỳ nữ lập tức khôi phục sắc mặt như thường, có điều trong mắt vẫn lộ ra nét mỉa mai.
Nguỵ lão phu nhân đập mạnh tách trà xuống bàn, giở giọng trách mắng, “Kiều thị! Ngươi còn nhỏ tuổi, không hiểu đạo đãi khách, xem ra ở nhà không có người lớn dạy cho. Thân là tổ mẫu của Nguỵ Đình, ta không thể không nói vài câu cho ngươi biết: May mà người tới hôm nay là ta và nhị thẩm [3] của Nguỵ Đình nên không so đo với ngươi. Nếu là khách quý khác, bị ngươi bắt chờ lâu như vậy nhất định đã trở mặt rồi.”
Kiều Dư vô cùng cung kính đáp: “Là A Dư tiếp đãi không chu toàn, để lão phu nhân chờ lâu. Có điều lão phu nhân đột nhiên tới đây, A Dư nhận được tin cũng có hơi vội vàng nên có hơi mất thời gian để chuẩn bị. Dạo trước, thời điểm nữ quyến các phủ muốn tới thăm ai mà không gửi thiếp bái phỏng trước ạ? Thì ra là do A Dư còn nhỏ tuổi, chưa từng gặp tình huống này, khó tránh được vô lễ.”
Tuy nàng ôm hết tội vào người nhưng lời nói thì thiếu chút nữa đã nói thẳng là: Nguỵ lão phu nhân không có đạo làm khách trước, không thể trách chủ nhà không có đạo đãi khách được.
Nguỵ lão phu nhân tức giận, nhưng thấy dáng vẻ cụp mắt rũ mi của Kiều Dư lại không thể phát hoả được.
Kiều Dư lại nói: “May mà người tới là Nguỵ lão phu nhân nên không so đo với A Dư. Nếu đắc tội khách quý thì… A Dư sẽ sợ hãi lắm. Có điều khách quý từ các phủ khác hẳn là không làm như vậy đâu.”
Nguỵ lão phu nhân: “…”
Quả nhiên nữ nhân mà Nguỵ Đình lựa chọn giống hắn y như đúng, đều đáng ghét như vậy!
Nhịn rồi lại nhịn, Nguỵ lão phu nhân mặt dày nói: “Bây giờ Nguỵ Đình đã ngồi ở vị trí kia, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn nó chằm chằm. Nó nên lấy một thê tử hiền huệ, nhưng bây giờ xem ra, một kẻ từ đâu như ngươi lại tới Trung Châu của ta để làm chủ mẫu Nguỵ thị.”
Dứt lời, Nguỵ lão phu nhân thở dài một hơi, “Vốn dĩ ta đã chọn được người, gia thế của nàng hơn xa ngươi, nàng có thể giúp đỡ cho Nguỵ Đình, những chuyện mà đứa mồ côi như ngươi không thể giúp nó.
“Không biết người mà lão phu nhân đã chọn là quý nữ nhà ai thế ạ?” Kiều Dư hỏi.
Nàng không tin Nguỵ lão phu nhân lại có ý tốt như vậy, chọn cho Nguỵ Đình một thê tử có gia thế không hề tầm thường.
Hồ thị đáp: “Là tiểu thư Bùi thị của xứ Định Châu. Bùi Thứ sử chỉ có một nữ nhi, nếu nàng có thể gả cho Nguỵ Đình thì Trung Châu và Định Châu liền có thể thành người một nhà.”
Kiều Dư hiểu ra.
Nàng còn tưởng là ai cơ đấy!
Hoá ra là Bùi thị của Định Châu, ban nãy Nguỵ Cửu còn kể với nàng, nữ nhi của Nguỵ lão phu nhân – Nguỵ Quỳnh chính là gả cho Thứ sử Định Châu – Bùi Tấn.
Suy xét xuống dưới thì vị Bùi tiểu thư kia chính là cháu ngoại gái có cùng dòng máu với Nguỵ lão phu nhân rồi. Đúng là “gia thế” không tầm thường nhỉ?
“Vậy… quả là đáng tiếc.” Kiều Dư không lạnh không nóng than khẽ một tiếng, sắc mặt không hề có vẻ áy náy.
“Nếu ngươi cảm thấy đáng tiếc thì nhường lại vị trí chính thê Vương phi đi,” Nguỵ lão phu nhân nói: “Thấy ngươi thấu tình đạt lý như vậy [4], một ngày nào đó, ta sẽ nói Nguỵ Đình nạp ngươi làm trắc phi.”
Kiều Dư cười khẽ, “Lão phu nhân nói đùa, tại sao A Dư phải nghĩ quẩn, không làm chính thê mà đổi một cái thiếp thất kia chứ?”
Hồ thị nói: “Lập Bùi tiểu thư làm Vương phi chính là lựa chọn tốt nhất bây giờ của Nguỵ Đình. Nếu Quận chúa muốn tốt cho nó thì phải vì nó mà suy nghĩ: một thê tử có gia thế hữu dụng sẽ giúp nó bớt đi rất nhiều phiền toái.”
“Hai người nên tự nói lời này với Vương gia đi ạ,” Kiều Dư cười đáp: “Vương gia cơ trí như vậy, đương nhiên ngài ấy sẽ biết mình phải quyết định thế nào.”
Nguỵ lão phu nhân bực mình. Nếu bà ta có thể khiến Nguỵ Đình đổi ý thì hôm nay sao phải tới đây chứ?
“Nếu hôm nay hai người tới phủ là để khuyên A Dư hạ mình làm thiếp, vậy xin thứ lỗi cho A Dư không khoẻ trong người, không thể tiếp đãi hai người nữa ạ.” Kiều Dư lạnh lùng nói.
Họ đúng là xem nàng như một cục bột để nặn thành hình thù mình muốn đấy à?
Nàng nói với Triệu Minh, “Triệu quản gia, tiễn khách!”
“Ngươi!” Nguỵ lão phu nhân giận tới run người, “Ta là tổ mẫu của Nguỵ Đình, sao ngươi lại dám bất kính với ta như vậy?”
Kiều Dư chẳng thèm để ý tới thái độ của bà ta, thẳng bước rời đi.
Triệu Minh đi tới trước mặt Nguỵ lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, mời.”
Rơi vào đường cùng, Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị chỉ có thể đứng dậy rời đi. Hai người vừa ra khỏi phủ, Triệu Minh liền lệnh cho gã sai vặt đóng chặt cửa phủ lại.
Cứ như là không thích bọn họ tới đây.
Thấy thế, Nguỵ lão phu nhân giận tới nỗi tức ngực.
“Lão phu nhân, nhị phu nhân.” Bỗng, một giọng nam ưu nhã vang lên.
Nguỵ lão phu nhân quay đầu lại nhìn, liền thấy Tiêu Như Mặc đang cầm một cái quạt xếp trong tay, chắp tay hành lễ với hai người.
Sau khi hành lễ xong, Tiêu Như Mặc ra vẻ quan tâm hỏi: “Nhìn sắc mặt của lão phu nhân… hình như không vui khi nói chuyện với An Bình Quận chúa sao?”
Hồ thị cười khổ, “Còn không phải sao? Thoạt nhìn vị Quận chúa này còn nhỏ tuổi nhưng tính tình đúng là kiêu ngạo, không hề đặt mẫu thân vào trong mắt! Bây giờ nàng ta còn chưa vào phủ đã như vậy, nếu tương lai lấy về thật, không biết nàng ta còn khiến mẫu thân tức giận tới nhường nào nữa!”
“Nàng ta được thánh chỉ tứ hôn cho Nguỵ Đình, đương nhiên sẽ lên mặt rồi.” Nguỵ lão phu nhân ‘hừ’ lạnh một tiếng, ngay sau đó lại nhớ ra thân phận của Tiêu Như Mặc, bà ta liền hỏi:
“Không phải Thái hậu là thân tỷ [5] của ngươi sao? Ngươi không có cách nào huỷ đi thánh chỉ à?”
Nguỵ Đình không cho huỷ thì Tiêu Như Mặc này hẳn là có cách để huỷ chứ?
“Thánh chỉ này… cũng không dễ huỷ như vậy.” Tiêu Như Mặc đáp.
Nếu danh phận Thái hậu này dùng được thì Tiêu Ấu Ngư cũng không tới mức bị đày tới Thanh Phong Quan để tu hành.
“Có điều, nếu lão phu nhân không muốn An Bình Quận chúa được gả vào phủ thì tại hạ có một cách.” Dứt lời, trong mắt của Tiêu Như Mặc loé ra sự thâm độc.
…
Sau khi từ phủ Quận chúa trở về, Nguỵ lão phu nhân liền bệnh liệt giường, không dậy nổi.
Hồ thị lo lắng mời đại phu ở khắp nơi về khám, nhưng không ai có thể khám ra nguyên nhân gây bệnh.
Mãi tới một ngày, trước cửa phủ Nhiếp chính vương xuất hiện một vị đạo sĩ.
_____
[1] Trang dung: y phục và dung mạo.
[2] Đạo đãi khách: lễ nghi trong việc tiếp đón, chiêu đãi khách tới nhà.