Sau khi tỏ tình, Bối Dao cũng có chút ngượng ngùng. Nghĩ đến trong cơ thể Satan có vãng sinh khiến hắn đau muốn chết thì cô cũng cảm thấy chủ ý của Vu Thượng Huyền không phải xuẩn ngốc đến thế. Tạm thời duy trì khoảng cách ít nhất có thể khiến Bùi Xuyên giảm bớt đau đớn. Rốt cuộc Vu Thượng Huyền đã nói, trước mắt còn không tìm được các giải quyết vãng sinh thì chỉ có thể làm thế.
Cao Quỳnh vừa ra tới khoang thuyền. Cô ta nghe nói Vu tiên sinh bị treo ở đuôi thuyền thì đầu tiên là vui rạo rực đi tới đuôi thuyền nhìn Vu Thượng Huyền đang bị treo lên.
Cô ta mặc một cái váy đỏ quyến rũ, vuốt vuốt tóc: “Ai da, đây không phải Vu tiên sinh của chúng ta sao? Thời tiết nóng thế này, tiên sinh thế nhưng có nhã hứng mà xuống biển bơi cơ đấy.”
Vu Thượng Huyền ngâm mình ở trong nước, cười tủm tỉm nói: “Còn tốt, Cao tiểu thư cảm thấy hứng thú cũng có thể bơi cùng.”
Cao Quỳnh trợn trắng mắt: “Miệng anh cũng lợi hại quá đó, dù sao không cần mong tôi cầu tình cho anh. Lần trước cũng chẳng thấy anh có chút tình nghĩa đồng nghiệp nào hết. Mọi người đều bo bo giữ mình, cố gắng tự mình chịu đi.”
Vu Thượng Huyền rụt rè nói: “Cô nói đúng, tôi hiểu mà.”
Cao Quỳnh biết hắn phạm sai lầm mới bị phạt như thế, nhưng hỏi hai câu mà Vu Thượng Huyền đều đánh Thái Cực Quyền đẩy đi khiến cô ta cũng không biết hắn đã làm sai gì. Có điều lúc Cao Quỳnh khó hiểu nhìn thấy Bối Dao thì đã đoán được 7,8 phần.
Thiếu nữ đang ở phòng bếp làm canh cá, Bối Dao sợ làm bẩn váy nên mặc một cái tạp dề, sau người thắt nơ con bướm xinh đẹp đáng yêu.
Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bận rộn thì nhếch miệng: “Cô vẫn còn ở đây hả?”
Bối Dao quay đầu lại, cười nói: “Còn ở.”
Cao Quỳnh tùy ý cầm lấy củ khoai lang mà gặm. Nơi này cũng coi như phòng bếp nhỏ của du thuyền, cô nghe người ta nói Bối Dao ở chỗ này vì thế đến xem, không nghĩ lại thấy cô ta thật. Cô ta không rõ mình nên vui vẻ hay mất mát, tóm lại tâm tình rất phức tạp.
Cao Quỳnh hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
“Nấu canh cá.” Bối Dao thật sự không chán ghét “tình địch” Cao Quỳnh, khóe miệng cô tràn ra nụ cười mỉm, “Nấu cho Satan.”
Cao Quỳnh vừa nghe thế thì đã không vui. Cô nàng cơ hồ lập tức nghĩ đến việc muốn bắt được trái tim đàn ông thì phải bắt được dạ dày hắn trước.
Hàng giả này thực là tâm cơ.
Cao Quỳnh gặm khoai lang răng rắc, trong mắt đầy lửa đạn bắn ra.
Canh cá đã nấu xong, màu trắng như sữa, cũng không biết tiểu yêu tinh kia bỏ thêm cái gì mà không hề tanh, ngược lại còn thơm nức mũi. Cao Quỳnh nhịn không được ngửi ngửi, canh này thơm quá đi.
Cao Quỳnh vừa định nói Satan không uống đồ cô nấu đâu, vạn nhất có độc thì sao bây giờ thì đã thấy Bối Dao cởi tạp dề, nhờ cô ta: “Cao tiểu thư, phiền cô múc một bát mang cho Satan đi, thuận tiện cầu tình cho Vu tiên sinh, quan hệ của hai người hẳn là rất tốt đúng không?”
Cao Quỳnh kinh ngạc nói: “Cô không tự mình đi hả?”
Bối Dao nói: “Hiện giờ tôi đi không tiện.”
À, chuyện hiếm nhé, tiểu yêu tinh này thế nhưng không dán Satan nữa. Cao Quỳnh vốn dĩ muốn cự tuyệt nhưng lại nghĩ tới Vu Thượng Huyền ở đuôi thuyền thì cũng không thể mặc kệ. Đến buổi chiều gió trên biển cũng lớn, cho dù ngâm mình trong biển nhưng tốc độ tàu đi nhanh như thế hẳn cũng không dễ chịu. Vu Thượng Huyền lại không phải thân thể rắc chắc gì lắm, sợ nếu để nữa sẽ ra mạng người mất.
Hơn nữa mang canh đến là có thể nhìn thấy Satan! Thật là vui vẻ.
Cao Quỳnh bưng canh cá lên, thấy tiểu yêu tinh dùng ánh mắt trông mong mà nhìn mình thì khẽ nói: “Không sợ tôi cướp Satan sao?”
Bối Dao thành thật nói: “Đã sắp 10 năm, nếu cô còn không cướp được thì hai ngày này cũng chẳng sao.” Cầu tình cho Vu Thượng Huyền cũng cần một người có địa vị chút.
Lời này khiến Cao Quỳnh tức giận điên lên: “Cô!”
Bối Dao nở nụ cười, không mang theo tranh giành mà ôn nhu ấm áp cười: “Cảm ơn cô, Cao Quỳnh tiểu thư.”
Cao Quỳnh thấy bối rối cực kỳ, tiểu yêu tinh này cười lên đúng là xinh đẹp. Cô ta lẩm bẩm: “Sao Satan không đem cô ném đi cho cá ăn……” Nói xong liền bưng canh đi ra ngoài.
Cô nàng đi lên khoang thuyền, chén canh trên tay là sứ Thanh Hoa, sắc xanh thẫm sau sơn mưa, cái nắp lả lướt vẫn không át được mùi thơm kia.
Cao Quỳnh chép chép miệng, khá tò mò không biết canh này ngon không. Cô ta gõ gõ cửa, bên trong Bùi Xuyên nghe tiếng bước chân thì xoay người lại, đạm mạc nói: “Vào đi.”
Cao Quỳnh đem canh cá múc đến, lộ ra một nụ cười mỹ lệ nhất: “Satan! Đây là canh ăn nhẹ.”
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn: “Cô ấy nấu hả?”
Cao Quỳnh: “Sao anh biết không phải tôi nấu?”
Bùi Xuyên lười trả lời, chỉ hỏi: “Cô ấy đâu?”
Buổi sáng câu một lát cá xong đã không thấy Bối Dao đâu. Bùi Xuyên cố nhịn đau đớn trong ngực, uống thuốc giảm đau, tốt xấu có thể nhẫn một chút. Hắn có thể chơi với cô một ngày, không nghĩ tới đến giờ vẫn không thấy cô đâu.
Cao Quỳnh không tình nguyện nói: “Vừa mới ở phòng bếp, phỏng chừng hiện tại đã về phòng.”
Bùi Xuyên cũng không nói gì, chỉ bưng chén lên uống.
Cao Quỳnh nói: “Mong anh tha cho Thượng Huyền, cái loại thông minh như hắn thì thân thể không tốt lắm, đừng giết chết hắn.”
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Không chết được đâu, đợi đến tối sẽ vớt lên.”
Cao Quỳnh nóng nảy, Vu Thượng Huyền đã làm cái gì khiến Satan không muốn tha sớm như vậy? Cao Quỳnh thật cẩn thận nói: “Cái đồ giả … À, không, vị tiểu thư kia cũng mong anh tha cho hắn.”
Bùi Xuyên mím môi, rũ mắt không nói. Cô lại còn để bụng đến cả Vu Thượng Huyền. Trước kia Bối Dao có đôi khi cũng như thế, Vu Thượng Huyền tâm tư lả lướt lại biết nói chuyện, không tẻ ngắt như mình. Bối Dao đã từng ở bên cạnh hắn mà ngẫu nhiên cười nói với Vu Thượng Huyền.
Nhưng đối với hắn thì cô lúc nào cũng giống như đi trên băng mỏng. Hắn không biết buổi sáng cô nói yêu hắn là đang an ủi hắn, đang nói bản thân cô hay Bối Dao lúc trước?
Cao Quỳnh cho rằng nói đến hàng giả thì Vu Thượng Huyền có thể sớm được vớt lên. Nhưng buổi tối đến lúc nên vớt người lên mà Bùi Xuyên vẫn không có chỉ thị gì.
Cao Quỳnh đi đến đuôi thuyền nhìn hắn một cái: “Tôi tận lực rồi, là tâm tình Satan không quá vui.”
Vu Thượng Huyền sắc mặt tái nhợt, cười khổ nói: “Tôi đúng là tự làm bậy không thể sống.”
Cố tình buổi tối hôm đó có gió lốc nổi lên. Trên biển mưa rất to, Cao Quỳnh nhìn Vu Thượng Huyền ngày thường độc miệng nay uể oải ỉu xìu thì trong lòng cũng âm thầm sốt ruột.
“Anh đừng chết nhé.”
Vu Thượng Huyền gian nan mà kéo kéo khóe miệng: “Đừng rủa tôi.”
Satan ôn hòa lại tàn nhẫn. Nếu Bối Dao còn có vài phần kinh ngạc thì Cao Quỳnh lại cảm thấy hết sức bình thường. Cái thế giới hỗn loạn này đã có quá nhiều người chết, nhiều hơn một Vu Thượng Huyền cũng không có gì khác biệt.
Satan không thích bất kỳ kẻ nào tự chủ trương.
Cao Quỳnh cắn răng một cái: “Tôi có biện pháp.” Rốt cuộc cũng bên nhau sắp 10 năm, cô ta khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Vu Thượng Huyền vừa muốn hỏi cô muốn làm gì thì Cao Quỳnh đã chạy đi. Cô ta nghĩ đến một biện pháp tự cho là hay. Nếu Vu Thượng Huyền biết cô ta đi vào vết xe đổ của mình thì khẳng định sẽ hộc máu.
Cao Quỳnh gõ gõ cửa phòng Bối Dao.
Bối Dao mở cửa: “Cao Quỳnh tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Bên ngoài dông tố đan xen, Cao Quỳnh cực kỳ bi thương mà mở miệng: “Tôi giúp cô.”
Bối Dao: “A?”
Cao Quỳnh nói: “Cô có biết trước kia tôi làm gì không?”
Bối Dao đương nhiên không biết vì thế cô lắc đầu.
Cao Quỳnh nói: “Tôi trộn lẫn với đám xã hội đen, chuyên môn đánh nhau.”
Bối Dao khó hiểu, cái này thì có liên quan gì?
Cao Quỳnh: “Thế nên cô phối hợp một chút.”
Ngay sau đó, Bối Dao bị cô nàng che miệng mũi và ngửi được một thứ mùi quen thuộc. Gân trên trán cô nhảy dựng lên, cạn lời. Trước đó không lâu Vu Thượng Huyền cũng dùng chiêu này.
Có điều Cao Quỳnh lại làm hơi khác một chút. Bối Dao choáng váng bị cô nàng vác đến phòng Bùi Xuyên, vẫn ngốc không hiểu gì.
Bối Dao cắn răng: “Cô đang làm cái gì?”
Cao Quỳnh vừa cởi đồ của cô vừa bi thống nhỏ giọng: “Cô không phải vẫn luôn muốn có Satan sao? Nói không chừng qua đêm nay, hắn cũng không nhớ thương cô nữa. Cô nhớ phải cầu tình cho Vu Thượng Huyền một chút nha. Không biết Satan phát điên cái gì, đến giờ còn chưa vớt hắn lên.”
Cô nàng vừa cởi quần áo Bối Dao vừa phân tâm mà cảm thán da thịt tiểu yêu tinh này thật là tốt. Cả người đều là hương vị nữ tính, bả vai trắng nõn mượt mà, bên dưới còn có khe rãnh. Cao Quỳnh khụ khụ, không dám quá phận mà gõ gõ cửa.
Bối Dao quả thực cực kỳ thán phục hai kẻ kỳ tài này. Cô tức giận nói: “Cô không rõ tình hình hiện tại……” Cô cố tình tránh xa Bùi Xuyên là vì “Vãng sinh”. Cao Quỳnh ngày thường không cho cô tới gần Bùi Xuyên vậy mà hiện tại lại đem cô dâng lên là sao?
Cao Quỳnh lập tức che miệng cô lại: “Hư, cô mới không rõ tình huống ấy. Vu Thượng Huyền đã sắp chết, dù sao cô cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, tôi chỉ đang giúp cô thôi.”
Giúp cái quỷ ấy!
Bối Dao cảm thấy lực đạo đang ấn lên người cô thực lớn. Cô chớp chớp mắt nhéo tay Cao Quỳnh: “Bùi Xuyên không phải người như vậy, phương pháp này của cô không hiệu quả đâu.”
Huống chi trên người hắn có vãng sinh, thấy cô đã đau, chạm vào còn đau hơn, Cao Quỳnh nghĩ gì chứ? Bùi Xuyên sẽ không chủ động ôm cô đâu.
Cao Quỳnh nói: “Đúng là khẩu thị tâm phi, câm miệng.”
“……”
Cô nàng lại gõ cửa phòng Bùi Xuyên sau đó lập tức cởi nốt quần áo của Bối Dao. Lúc hai người còn đang giằng co thì cửa mở.
Cao Quỳnh lập tức giật mình, sau đó chạy như thỏ.
Cửa mở, bên trong lộ ra một cái mặt nạ thiên thần gẫy cánh. Bối Dao hít một hơi thuốc mê nhỏ, đứng không vững nên nhào vào ngực hắn.
Hắn ngồi ở trên xe lăn, giật mình vội đỡ lấy bả vai trần trụi của cô.
Ban đêm biển rộng gào thét, trong không khí mang theo một chút oi bức sau cơn mưa. Chân Bối Dao mềm nhũn, cảm thấy thật là mất mặt. Thật muốn đem Cao Quỳnh ra đánh cho một trận. Đầu óc cô ta ngập nước hả! Bùi Xuyên sao có thể……
Người đàn ông trầm mặc, nhẹ nhàng thở dài một tiếng buông tay ra sau đó lại ôm chặt lấy thiếu nữ nửa người trần trụi. Dưới mặt nạ, hắn nhắm mắt lại.