Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 24: Không kiềm chế được



Edit: Thanh Thanh

Mùa hạ năm 2007 vừa đến thì học sinh Lục Trung đã khổ không nói nổi.

Năm nay thành phố C cực kỳ nóng, hệ quả của biến đổi khí hậu toàn cầu. Trêи TV cũng xuất hiện tin tức “Tảo lam bộc phát diện rộng trêи lưu vực hồ T, gần trăm vạn dân không thể uống nước máy trong nhà.”

Sau vài năm kinh tế tăng trưởng chóng mặt, vấn đề bảo vệ môi trường rốt cuộc cũng khiến người dân coi trọng. Thậm chí có người nói về sau toàn cầu nóng lên, thành phố C sẽ trở thành một cái lò lửa lớn chứ không còn là thành thị bình yên tĩnh lặng như trước nữa.

Trần Phỉ Phỉ hơi béo, thế nên vào mùa hè cô nàng càng sợ nóng. Cô nàng thè lưỡi thở hồng hộc: “Dao Dao, cậu nói xem con chó nhỏ làm thế này có thể giải nóng ư?”

Bối Dao vốn đang ngồi ở trong phòng làm bài tập, vừa quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Trần Phỉ Phỉ thì nhịn không được cong môi.

Trần Phỉ Phỉ nói: “Trường học cũng quá keo kiệt đi. Có mỗi cái quạt điện không mới không cũ này mà mỗi phòng cũng chỉ có ba cái, còn hỏng đúng cái trêи đầu tớ nữa chứ. Tớ thật sự là nóng sắp chết rồi.”

Tuy cuối tuần được nghỉ nhưng ban ngày quạt lại không hoạt động. Lục Trung lại viện cớ là để bọn học sinh thích ứng trước với những gian khổ.

Trần Phỉ Phỉ nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời. Cô nàng lôi từ trong ngăn kéo ra một tờ rơi quảng cáo bên trêи viết mấy chữ to: “Khuynh Thế” khai trương, rút thăm trúng thưởng miễn phí, có cơ hội đoạt kem “Haagen-Dazs”.

Bên trêи có hình vẽ tuyên truyền đẹp đẽ, trong mùa hè nóng bức này đúng là có thể câu hồn người ta. Trần Phỉ Phỉ nhìn Bối Dao, giọng cũng mềm hơn nói: “Dao Dao, chúng ta đi 'Khuynh Thế' nhìn một chút đi, dù sao cũng cách trường học không xa. Rút thăm trúng thưởng thì sẽ được ăn kem miễn phí đó. Mình chưa từng ăn Haagen-Dazs, nghe nói mấy chục đồng một cái, chẳng may trúng thì sao?”

Bối Dao nghĩ nghĩ: “Nơi đó hình như cách trường học những 15 phút.”

Trần Phỉ Phỉ nhìn tờ truyền đơn, cắn răng nói: “Không thành vấn đề!”

Bối Dao căng dù, cùng cô nàng đi ra ngoài.

Trần Phỉ Phỉ dựa vào chấp niệm với một khối Haagen-Dazs mà giãy dụa trong nắng hè 15 phút, rốt cuộc cũng tới cửa “Khuynh Thế”. Nhưng vừa nhìn thấy đội ngũ đồ sộ ở đó thì cô nàng hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Có một hàng dài từ cửa tầng 1 của “Khuynh Thế” ra tới tận con đường cái ở bên cạnh.

Năm 2007, đời sống vật chất của mọi người cũng không phong phú như sau này, ít nhất đối với đám học sinh cao trung thì việc không cần mất tiền vẫn có Haagen-Dazs để ăn là một sự kiện rất giá trị.

Tuy Bối Dao không sợ nóng nhưng nhìn thấy đội ngũ đáng sợ này khiến nội tâm cô cũng có chút e ngại. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Phỉ Phỉ thì cô liền an ủi: “Không sao, chúng ta còn mang theo dù, đợi chút là đến chúng ta rồi.”

Trần Phỉ Phỉ lại nâng cao tinh thần mà hăng hái chờ.

Hai cô gái xếp hàng phía sau đám người đang lấy tốc độ của rùa mà di chuyển về phía trước.

Bối Dao ngẩng đầu nhìn “Khuynh Thế” mới được xây dựng hoành tráng này. Khuynh Thế cũng không phải một cửa hàng kem mà là cơ sở vui chơi giải trí. Tầng một bán điểm tâm và bánh kem cùng đồ uống lạnh, tầng hai là nhà ăn, tầng ba là sàn nhảy còn tầng bốn là KTV.

Lại lên nữa thì có tầng năm là phòng bida, tầng sáu là sòng bài. Từ tầng bảy trở lên là phòng khách sạn. Khuynh Thế được xây ở giữa Lục Trung và Tam Trung, nhưng thiên về Lục Trung hơn một chút.

Đối với học sinh cao trung thì nơi này là chỗ cất chứa nhiều hạng mục giải trí xa hoa lộng lẫy, nhưng giá cả cao đến mức muốn mệnh. Việc người ta bán kem Haagen-Dazs ở tầng 1 đã chứng tỏ điều ấy.

Trần Phỉ Phỉ đầu váng mắt hoa nhìn về phía trước: “Ngày nào đó nếu tớ có thể ở đây tùy tiện ăn, tùy tiện chơi thì tốt quá.”

Bối Dao cổ vũ nói: “Chờ cậu lớn lên là được.”

Trần Phỉ Phỉ không nhịn được cười: “Tớ chỉ nói thế thôi, kẻ tới đây tiêu phí tiền chỉ có đám có tiền hoặc kẻ phá gia. Kẻ nghèo hèn như tớ đây không nên nghĩ tới thì hơn. Dao Dao cậu tốt thật, còn nghiêm túc cổ vũ tớ nữa.”

Trần Phỉ Phỉ đón lấy cái ô, che trêи đầu hai người.

Phía trêи tầng cao, ánh mặt trời chiếu vào cửa kính phát ra ánh sáng chói lòa.

~~~

Trêи sòng bài ở tầng 6 của “Khuynh Thế” có một đám thiếu niên đang chơi bài.

Vệ Uyển dựa vào tay vịn ghế dựa, cầm một ly đồ uống ướp lạnh. Cô ta mặc một cái váy ngắn màu hoa hồng, làn váy chỉ ngắn đến đùi, nhan sắc diễm lệ. Vệ Uyển cắn cắn ống hút, nhìn đám “thiếu niên có tiền” trong lớp mình.

Lớp cao nhất số 9 của bọn họ coi như nơi tụ tập của những kẻ có tiền, mà Vệ Uyên lại là hoa khôi của lớp.

Sau khi Kim Tử Dương đánh ra một đôi 2 thì cười tủm tỉm nhìn Vệ Uyển: “Vệ đại mỹ nữ có phải hay không đang chán muốn chết? Tới đây anh dạy đánh bài nào.”

Cái bộ dạng không đứng đắn cợt nhả của hắn khiến một đám thiếu niên thiếu nữ đều cười.

Đặng Hàng nói: “Cái đồ chó nhà cậu, tập trung vào đánh bài đi, hay không muốn đánh nữa.”

“Làm gì có chuyện đó, có người phá đám như cậu sao!”

“Cậu nói xem thắng ở chỗ nào được? Lúc đầu vốn dĩ sắp thắng rồi, nhưng cậu vào đánh cùng lão tử thế mà lại thành thế này! Lão tử đúng là có đồng đội ngu như cậu thật xui xẻo mà!” Hắn càng nói càng tức.

“……” Kim Tử Dương chột dạ, vốn dĩ hắn không đánh tiếp thì Đặng Hàng sắp hết bài rồi, nhưng hắn đánh quá hưng phấn lại không tính toán, kết quả bài của hai người đều chững lại.

Kim Tử Dương khụ khụ, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi đưa lưng về phía cửa sổ: “Xuyên ca, anh cũng tha cho bọn em chút đi. Đều là người một nhà, anh thắng mấy trăm đồng này có vui không?”

Lúc này thiếu niên kia mới lười biếng ngẩng đầu. Cả người anh chìm trong nắng tháng bảy mãnh liệt, nhưng bởi vì trong nhà có điều hòa nên cũng không cảm thấy nóng.

Bùi Xuyên cong chân, ném ra một bộ tứ quý 9 cuối cùng, không mặn không nhạt mà đáp: “Chính cậu tự đưa lên, tôi đã nhường nhịn lắm rồi.”

Kim Tử Dương làm bộ ngực bị trúng tên: “……”

Các thiếu niên nói giỡn, còn Vệ Uyển thì nhịn được nhìn về phía Bùi Xuyên. Mấy nam sinh này đều là phú nhị đại của lớp bọn họ. Gia đình Kim Tử Dương và Đặng Hàng đều mở công ty nên có tiền cũng bình thường. Nhưng không ai biết Bùi Xuyên có lai lịch gì, mấy người bọn họ cũng ngậm miệng không nói về gia thế của Bùi Xuyên.

Nhưng chính là thiếu niên này lại là người ra tay rộng rãi nhất trong đám người này. Ít nhất Kim Tử Dương và Đặng Hàng cũng không dám chi một trăm vạn để mua siêu xe ở tuổi này. Nếu mua thật thì cha mẹ bọn họ sẽ treo lên đánh ngay.

Lúc này Kim Tử Dương nói sang chuyện khác: “Tớ đánh bài không tốt, nhưng có người đánh giỏi nha!” Hắn cười hì hì hướng về phía Vệ Uyển nói, “Mau đi qua ngồi bên cạnh Xuyên ca, để anh ấy dạy cậu chút kỹ năng chơi bài.”

Vệ Uyển đỏ mặt, nhìn Bùi Xuyên. Thiếu niên vẫn treo một nụ cười trêи khóe môi, không nói được hay không.

Tim Vệ Uyển đập hơi nhanh. Trong tiếng ồn ào cô ta ngồi xuống bên cạnh Bùi Xuyên. Ngón tay thiếu niên thon dài rất đẹp, đang chia bài cho ván tiếp theo.

Anh trộn bài rất lưu loát, chia cũng nhanh.

Kim Tử Dương nhìn Vệ Uyển nháy mắt: “Đại mỹ nhân của lớp, ván này không cược tiền, nếu tớ thắng cậu hôn mình một cái được không?”

Vệ Uyển nghe thế thì chỉ cười.

Đặng Hàng nói: “Dựa vào cái gì là cậu, vạn nhất tôi thắng thì sao?”

Kim Tử Dương đột nhiên nói: “Vậy ai thắng thì Vệ Uyển sẽ hôn người đó, mà người đó hôm nay trả tiền được không? Thế nào, Vệ Uyển, có dám hay không?”

Vệ Uyển nhìn Bùi Xuyên ở bên cạnh, thấy anh tỏ vẻ hào sảng không kềm chế được thì cười nói: “Có cái gì không dám?”

“Hôn môi đó, không được đổi ý.”

Lúc này Vệ Uyển mới ngượng ngùng mà quay mặt qua, uống nước ướp lạnh. Nhìn đám người xếp hàng dưới ánh nắng chói chang bên dưới. Trong đó có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đã chờ đến không còn kiên nhẫn.

Vệ Uyển cười khinh miệt ở trong lòng.

Xem đi, đây là sự khác biệt giữa người với người. Cô ta cũng nghe nói “Khuynh Thế” tổ chức rút thăm trúng thưởng gì đó, nếu rút trúng sẽ được một cái Haagen-Dazs. Rất nhiều người đội nắng đến đây nhưng cuối cùng lại bất lực trở về. Lúc bọn họ mười mấy tuổi có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội được hưởng những thứ xa xỉ đó.

Còn Vệ Uyển, thứ đồ uống cô ta cầm trong tay rất đắt, nhưng đều được đám thiếu niên này trả cho rồi.

Bài trêи bàn, các thiếu niên đang chém giết kịch liệt.

Mặt Kim Tử Dương đều sắp nhăn thành một đoàn: ” Ngọa tào, bài quỷ gì đây, 3456 lại không có 7!”

Địa chủ vẫn là Bùi Xuyên, anh nhìn bốn con 7 trong tay mình, trầm mặc một chút.

Đặng Hàng vừa mới nghe tên đồng đội ngốc của mình nói không có 7 thì cũng ngây ra chớp mắt một cái, bởi vì hắn cũng không có 7. Lúc này hắn mới yên lặng nhìn Bùi Xuyên, trong lòng thở dài.

Một vòng này đánh xong, trong tay Bùi Xuyên vẫn thừa một quân át.

Anh không chút để ý ném bài.

Kim Tử Dương thua bài cũng không tức giận, ngược lại hắn còn đáng khinh mà nhướng mày: “Vệ Uyển đại mỹ nhân, đến lượt cậu thể hiện rồi.”

Lời vừa nói ra, trừ bỏ Đặng Hàng khẽ nhíu mày thì mấy người khác đều phối hợp ồn ào. Trong tiếng ồn ào đó, Vệ Uyển quay đầu nhìn Bùi Xuyên. Anh dựa vào cửa sổ, giương mắt nhìn cô ta.

Lớp số 9 cao nhất không ai biết Bùi Xuyên có khuyết tật. Bởi vì cho dù là mùa hè nóng nực thì anh cũng mặc quần dài. Rốt cuộc nhiều năm đi qua, anh chỉ cần chậm rãi thả bước thì sẽ không bị ai nhìn ra có gì không ổn, thậm chí anh còn tỏa ra một loại hương vị lười biếng không chịu kiềm chế.

Trong lòng Vệ Uyển kỳ thật rất tò mò và cũng thích anh. Anh có tiền, diện mạo cũng không tồi, đánh bài chơi bóng đều rất lợi hại. Nghe nói anh còn học quyền anh từ nhỏ. Cô ta nghĩ thế thì cúi người qua, nửa híp mắt mà càng ngày càng gần anh.

Tiếng ồn ào của Kim Tử Dương lúc này là lớn nhất. Bùi Xuyên cong cong môi, nhìn cô ta hôn tới. Anh cảm thấy buồn cười, nếu cô ta biết anh là người nào thì hẳn là sẽ sợ tới mức từ nơi này nhảy xuống.

Trong lòng Bùi Xuyên thấy không sao cả. Chạm môi một chút cũng sẽ không đau không ngứa, so với phản bội, vứt bỏ, lừa gạt thì chỉ là trò chơi. Anh vốn dĩ cũng không phải người tốt gì, không cần phải để ý.

Ngón tay thon dài của anh vẫn còn kẹp một con K rô, mùi nước hoa trêи người Vệ Uyển lại hơi nồng.

Bùi Xuyên rũ mắt, bộ dáng lười biếng.

Trong chớp mắt kia, một thiếu nữ mặc chiếc áo xanh lá cây ngắn tay ở dưới tầng ngẩng đầu lên.

Bối Dao bỏ dù ra, ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn mặt trời đang bị mây che, giọng nói vừa giòn lại ngọt: “Phỉ Phỉ, mặt trời bị mây che khuất rồi.”

Cho nên các cô không cần dùng ô nữa.

Cửa kính là chống nhìn từ bên ngoài nên Bối Dao không nhìn thấy trêи lầu có ai, đang làm những gì, mà tầm mắt của Bùi Xuyên lại đang nhìn cô.

Vệ Uyển hôn tới. Anh thì theo bản năng mà nghiêng đầu, môi Vệ Uyển cứ thế trượt qua cái cằm lạnh lùng của anh.

Tất cả mọi người bên trong phòng đều sợ đến ngây người.

Ở trong ấn tượng của bọn họ thì Bùi Xuyên không phải người không biết đùa. Vệ Uyển thì cắn môi, trong lòng thấy thẹn, trong mắt là khuất nhục nhưng lại không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên trầm mặc, ánh mắt quét xuống dưới tầng liếc nhìn một cái.

Kim Tử Dương vội vàng lên tiếng hòa giải: “Ai da Xuyên ca, anh thật không phúc hậu, vì để Vệ đại mỹ nhân của chúng ta lại hôn một cái mà đến chiêu này cũng ra!”

Sắc mặt Vệ Uyển lúc này mới tốt hơn một chút. Cô ta cũng cho rằng Bùi Xuyên đang cố ý trêu mình.

Nhưng ngay sau đó Bùi Xuyên đột nhiên đứng dậy. Anh nhìn một đám hồ bằng cẩu hữu đang không hiểu có chuyện gì mà sờ soạng hai cái thẻ trong túi, ném cho Kim Tử Dương: “Tính tiền.”

Sau đó ném một cái cho Vệ Uyển: “Xin lỗi, hôm nay mọi người đều về đi.”

Vệ Uyển cúi đầu nhìn thì thấy đó chính là thẻ vàng của “Khuynh Thế”, với cái này thì cô ta có thể tùy tiện tiêu phí ở trong này.

Các thiếu nữ ở đó đều hâm mộ mà nhìn qua, chút tức giận còn lại của Vệ Uyển cũng không thấy đâu nữa.

Cô ta rất hiểu chuyện nói: “Nếu Bùi Xuyên có việc thì hôm nay đến đây thôi.”

Bùi Xuyên cầm lấy gang tay màu đen để trêи ghế dựa, cánh tay trần của anh rắn chắc hữu lực, trêи mặt hắn lại không còn nụ cười lười nhác mà trầm mặc xuống, một mình đi ra ngoài.

Kim Tử Dương ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”

Đặng Hàng nhún vai: “Không biết.”

Bọn họ còn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Bùi Xuyên.

~~~

Bùi Xuyên xuống tầng, đi đến cửa sổ sát đất ở tầng hai.

Tầm mắt anh dừng trêи người Bối Dao. Cô không nhìn thấy anh. Đã hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gần như thế.

Cô thật là đẹp, đẹp đến nỗi hơn ba trăm ngày qua anh cũng không dám mở diễn đàn của Lục Trung ra.

Trêи chiếc áo xanh lá cây ngắn tay mà Bối Dao đang mặc có một con mèo con đang ɭϊếʍ lông. Mùa hè tháng bảy vô cùng nóng, cô nhẹ nhàng dùng mu bàn tay mà xoa xoa mồ hôi mỏng trêи trán. Người bạn bên cạnh không biết nói gì với cô mà cô cong mắt, cười rộ lên.

Bùi Xuyên mím môi, đốt cho mình một điếu thuốc.

Một nam sinh mặc áo sơ mi màu xám đi tới, lúc đi ngang qua Bối Dao, cậu ta đưa hai cây Haagen-Dazs vừa mua cho cô. Mặt nam sinh kia đỏ bừng, mà lần này Bùi Xuyên nghiêm túc nhìn khẩu hình của nam sinh kia. Nam sinh nói: “Mời cậu ăn.”

Sắc mặt Bùi Xuyên nhàn nhạt, miệng phun ra một ngụm sương khói.

Bối Dao cười lắc lắc đầu nói: “Cảm ơn cậu.”

Nam sinh kia thất vọng bỏ đi.

Ánh mắt Trần Phỉ Phỉ thì trông mong mà nhìn bóng dáng nam sinh kia, nhưng cũng không nói gì.

Ước chừng sau năm phút đồng hồ thì rốt cuộc cũng đến lượt Trần Phỉ Phỉ và Bối Dao. Hai cô gái nhỏ duỗi tay vào trong hòm phiếu.

Bùi Xuyên thấy Bối Dao nhìn vào tờ phiếu của mình trước, lại tùy tiện nhìn sang phiếu của Trần Phỉ Phỉ, sau đó ôn nhu mà chớp đôi mắt to đẹp với người phục vụ rồi lặng lẽ chỉ chỉ Trần Phỉ Phỉ.

Bùi Xuyên dập điếu thuốc, trong chớp mắt anh đã đoán được: Bối Dao trúng thưởng, mà Trần Phỉ Phỉ không trúng thưởng. Cô đang lặng lẽ nhờ người phục vụ đổi cho Trần Phỉ Phỉ thành người trúng.

Người phục vụ bị một thiếu nữ đẹp như thế nhìn thì lập tức mềm lòng đồng ý. Mãi đến khi người phục vụ đem Haagen-Dazs đưa cho Trần Phỉ Phỉ thì cô nàng mới cao hứng mà hoan hô, rồi nhảy dựng lên mà ôm lấy Bối Dao: “Dao Dao, thế mà mình lại trúng thưởng kìa!”

Bối Dao cũng cười theo.

Lúc các cô đi rồi, Bùi Xuyên lại thấy cô gái tên Trần Phỉ Phỉ kia thật cẩn thận mà múc từ cây kem ra một muỗng đút cho Bối Dao trước.

Bối Dao cười, há miệng ăn.

Bùi Xuyên sờ đến bật lửa của mình, nó lạnh lẽo không chút độ ấm. Anh biết mình không nên bỏ mặc một đám người mà đi nhìn cô. Anh thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt cô. Cô tỉ mỉ bảo hộ, mong anh trở thành một người sạch sẽ, nhưng sau khi lớn lên anh lại không tránh được ô uế.

Rõ ràng anh biết anh không xứng liếc cô một cái, nhưng anh vẫn không nhịn được.

Cô còn có thanh xuân tươi đẹp, mà anh thì chỉ là bộ xương khô dơ bẩn trong địa ngục.

Có lẽ tháng bảy quá nóng, trái tim anh không thể tránh được mà cũng điên cuồng nhảy lên.

Người như Vệ Uyển còn có thể được ở trong điều hòa mà hưởng thụ, còn một cô gái tốt đẹp như Bối Dao lại chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dưới ánh mặt trời.

Đôi mắt đen của anh trầm tĩnh.

~~~

Lúc Bối Dao và Trần Phỉ Phỉ đã đi thật xa thì một nam phục vụ đuổi theo hai người.

Hắn lễ phép nói: “Hai bạn học này, phiếu này là của hai bạn sao?”

Bối Dao nhìn thấy đúng là tấm phiếu “Không trúng thưởng” của mình.

Người phục vụ cười lộ hàm răng trắng nói: “Vậy đúng rồi. Vừa rồi trong tiệm bận quá nên làm sai, đây là tấm phiếu trúng giải lớn của hôm nay. ' Khuynh Thế ' muốn tặng quà cho hai bạn.”

Hắn lấy ra một cái hộp thật là xinh đẹp, giao cho Bối Dao rồi đi luôn.

Bối Dao: “……”

Dưới sự thúc giục của Trần Phỉ Phỉ, Bối Dao mở hộp ra. Trong hộp có túi đá khô, bên trong là một cái bánh kem tinh xảo, bên trêи dùng kem làm thành một cô công chúa nhỏ đáng yêu. Bên trong hộp còn có hai ly đồ uống lạnh và bốn cái Haagen-Dazs.

Trách không được cái hộp nặng trĩu.

Mắt Trần Phỉ Phỉ trố hết cả ra: “Ngọa tào, Dao Dao, vận khí của cậu siêu tốt.”

Bối Dao nhíu mày, hình như cô nhớ “Khuynh Thế” làm gì có cái giải thưởng đặc biệt này nhỉ?