Tuy thời gian còn sớm nhưng khi được bế vào phòng ngủ vẫn dễ gây ra những suy nghĩ xa xôi.
Đặc biệt là An Tống ngày càng quen với sự tồn tại của Dung Thận, tiếp xúc thân thể cũng trở nên tự nhiên hơn, thậm chí còn... mong chờ.
Tuy nhiên, cánh tay của người đàn ông không hề thả lỏng chút nào, anh vẫn ôm chặt lấy cô, nghiêng người đi vào phòng.
An Tống đá chân, thanh âm nhẹ nhàng hơn một chút, "Anh không mệt... ơ..."
Còn chưa nói xong, hai người đã đồng thời ngã xuống giường lớn.
An Tống sửng sốt một giây, mái tóc dài xõa ra, mở to hai mắt nhìn người đàn ông phía trên.
Dung Thận khuỵu một gối đặt lên eo cô, nửa người cúi xuống nhìn cô.
Bầu không khí mơ hồ lên đến đỉnh điểm, An Tống vừa mới ý thức được thì người đàn ông kia đã ức hiếp mình rồi.
An Tống vô thức nhắm mắt lại, môi bị chộp lấy, khuỷu tay cũng bị kéo vòng qua vai Dung Thận.
Nói đến chuyện chăn gối, đàn ông luôn chiếm ưu thế.
Khác với sự kiềm chế và ức chế trước đây, Dung Thận hôn rất mãnh liệt, hơn nữa còn đè cô xuống.
An Tống tiếp nhận một cách bị động, dần dần mất đi lý trí.
Ngay cả khi hai người họ cùng ngủ và cùng thức dậy mỗi ngày, nhiều nhất cũng là ôm nhau, chưa bao giờ ở tư thế như vậy.
An Tống mặc một chiếc áo len dệt kim rộng cổ chữ V. Vặn vẹo vài cái, vạt áo cuộn lên trên bụng dưới của cô.
Mặc dù Dung Thận hôn kịch liệt, nhưng cũng không mất đi lý trí.
Hôn xong, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú của An Tống, thanh âm khàn khàn gần như gợi cảm, "Em nhắm mắt làm gì vậy?"
An Tống không chỉ nhắm mắt lại, thân thể còn rất cứng đờ.
Thường thì cô có thể lừa mình dối người, hiểu sự căng thẳng là lo lắng.
Nhưng bây giờ...
An Tống rõ ràng cảm nhận được những biến hóa nhất định trên cơ thể người đàn ông, mặc dù cô không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, nhưng kiến thức cơ bản cũng đủ để cô phân biệt được đó là gì.
Nhưng Dung Thận vẫn áp nhẹ vào người cô, lại càng khiến cô có cảm giác tiếp xúc khác thường.
Mi mắt An Tống run lên, nhướng mắt, như muốn nói cái gì, "Anh... ăn cơm chưa?"
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, khi nói còn mang theo sự rung động trong lồng ngực, càng sâu và mạnh mẽ, "Anh nên ăn ở đâu?"
An Tống: "..."
Thật là càng nói càng lộ cái dốt ra mà.
Anh nhất định là vừa tan làm liền về nhà, sao có thể ở bên ngoài ăn cơm.
An Tống khó chịu một giây, sau đó khoanh tay che mặt, "Anh, anh đứng dậy trước đi, em không thở được......"
Đây chỉ là cái cớ thôi.
Đương nhiên Dung Thận nghe ra được.
Anh không đứng dậy, mà là nhéo cằm cô gái, cười nhạt trêu chọc, "Không thở được mà còn che mặt hả?"
An Tống phồng má, đưa tay đẩy vai anh, "Đứng dậy mau."
Cô không kháng cự sự thân mật, mà chỉ hơi do dự về tiến trình hiện tại.
Với sức lực của An Tống, đương nhiên không thể đẩy được Dung Thận rồi.
Nhưng mà người đàn ông thừa dịp xoay người, An Tống lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, vị trí của hai người cũng thay đổi.
Dung Thận nằm xuống, cô được anh ôm trên người.
An Tống phản ứng kịp, suy nghĩ loạn cả lên, kết quả động tác của cô quá lớn, khiến người đàn ông phải ậm ừ, trong nháy mắt liền ngừng động tác.
"Đừng làm loạn nữa, nằm với anh đi." Dung Thận dùng sức ôm lấy vai cô, thanh âm trở nên khàn khàn.
Trái tim An Tống đập loạn, thất thần không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô yên lặng nằm trong vòng tay người đàn ông, lắng nghe nhịp tim đập dồn dập của anh, liếc qua khóe mắt, mới phát hiện ra anh không hề bình tĩnh điềm đạm như vẻ bề ngoài.
Phòng ngủ tối om không bật đèn, nhờ sự trợ giúp của ánh sáng lọt vào chỉ có thể mơ hồ nhận ra biểu cảm của nhau.
Dần dần, sự mơ hồ lắng xuống, An Tống cũng bắt đầu bình tĩnh thưởng thức người đàn ông trước mặt.
Cô từng cho rằng anh khiêm tốn và dịu dàng, mỗi cử chỉ đều có sự hoàn hảo và khoảng cách.
Nhưng khi hai người ở bên nhau ngày càng nhiều, anh dần dần phá bỏ ấn tượng vốn có của cô về anh.
Cử chỉ khiêm tốn của anh, màu nền thực sự là sự xa cách và thờ ơ.
Dưới bề mặt ấm áp đó, là một chiều sâu bí ẩn mà không ai có thể khám phá.
An Tống đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ngón tay vô thức lướt trên mặt Dung Thận.
"Đang nhìn gì vậy?"
Cánh tay trái của người đàn ông đang đặt sau gáy, tay phải của anh đang giữ eo cô, thỉnh thoảng vuốt ve.
An Tống chọc chọc vào cằm lún phún râu của anh, thẳng thừng đáp: "Nhìn anh."
Yết hầu của Dung Thận cuộn xuống, lòng bàn tay vô tình chạm vào phần eo lộ ra của cô, sau đó lông mày rậm cau lại, "Lạnh không?"
Da quanh eo An Tống có chút lạnh, cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông, cô hơi nao núng một chút, sau đó lắc đầu, "Em không thấy lạnh, không sao."
Người đàn ông thở dài, kéo thẳng vạt áo sau lưng cô, vén chăn mỏng đắp lên người cô, "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân vậy?"
An Tống nghe ra giọng điệu của anh như bố dạy con, cả giận nói: "Vậy em đi đổi áo khác."
Người đàn ông xoay người sang một bên, ôm chặt cô vào lòng, "Đi sau đi."
...
Ngày tháng cứ chầm chậm trôi qua trong cuộc sống bình yên và ấm áp như thế.
Tình trạng của An Tống rõ ràng đã cải thiện rất nhiều.
Người không biết nội tình sẽ rất ít phát hiện ra cô mắc bệnh tâm lý, chẳng hạn như Lương Từ và những người cùng làm việc với cô.
Chớp mắt đã bốn năm ngày trôi qua, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Hôm nay An Tống được nghỉ, buổi sáng tiễn Dung Thận ra ngoài, chán nản liền vào trong phòng đọc sách.
Công việc mà công ty công nghệ Đại Hán giao cho cô đã xử lý xong, nội dung vẫn rất đơn giản, đối với An Tống cũng không có khó khăn gì về mặt kỹ thuật.
Mười một giờ sáng, Lăng Kỳ tung tăng đến biệt thự chơi với An Tống cho đỡ buồn.
Hai người chơi vài ván, Lăng Kỳ tăng hạng liên tục.
"Phu nhân, với cái kỹ năng này của cô, không tham gia đấu chuyên nghiệp thật tiếc mà."
An Tống không có hứng thú giật giật khóe miệng, "Trước kia đã từng..."
Lời còn chưa dứt, Lăng Kỳ liền vội vàng hỏi: "Thật sao? Ôi phu nhân giỏi thế, đội nào vậy, đấu ở đâu?"
"Tôi bị loại trong cuộc khảo thí." An Tống lặng lẽ nhìn cô ấy.
Lăng Kỳ: "..."
Nhưng với tư cách là người đại diện cho cả đồ ăn và niềm vui, Lăng Kỳ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, tiếp tục kéo An Tống để cô bay.
"Kỳ Kỳ, cô đã bao giờ nghĩ đến việc tự mình làm gì chưa?"
An Tống đặt điện thoại xuống, ẩn ý cắt ngang chủ đề.
"Hả?" Lăng Kỳ ngây người ra, "Cô đang ám chỉ khía cạnh nào? Công việc kinh doanh hay gì đó à?"
An Tống đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, nghĩ nghĩ nói: "Có thể gọi là kinh doanh, cũng có thể gọi là khởi nghiệp."
Lăng Kỳ nuốt nước miếng, có chút sợ hãi trả lời.
Nếu boss biết cô ấy âm thầm khởi nghiệp liệu có sa thải cô và đòi bồi thường không?
Cô cảm thấy mình không đủ khả năng đền đâu.
Ánh mắt Lăng Kỳ lóe lên, cô bước nhanh đến trước mặt An Tống, thăm dò hỏi: "Phu nhân này, cô có cách gì đúng không?"
"Ừm." An Tống sờ móng tay, nhàn nhạt nói: "Nếu như cô có hứng thú, có chuyện chúng ta có thể cùng nhau làm, tiền kiếm được mỗi người phân nửa."