Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 201: Rời đi



"Trường gì cơ ạ? "An Tống nhận lấy, trong lòng cảm thấy không ổn, trong tập hồ sơ là tên các trường đại học đều ở thủ đô.

An Tương Hoài trịnh trọng giải thích: "Khi lên thủ đô, nếu như tâm lý của con ổn thỏa, bố sẽ xắp sếp cho con tiếp tục học trường địa phương, mấy năm nay..."

"Con không muốn đi." An Tống không muốn làm trái lời bố, nhưng không thể không phản bác, "Bố, bất kể mấy năm nay xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi được, con đã chuyển đến Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu với tư cách là một sinh viên chuyển trường rồi. Sớm đã làm quen với cuộc sống trong khuôn viên trường, giờ lại phải chuyển sang trường mới, con không thích quay đi quay lại như thế này. "

Lần đầu tiên An Tống thẳng thắn nói ra những gì trong lòng mình.

Cô chưa bao giờ oán trách bố mình, kể cả khi ông rời đi vài năm, kể cả khi ông muốn tách cô ra khỏi Dung Thận.

Nhưng bây giờ, một khi cô đồng ý đăng ký vào một trường đại học ở thủ đô, đồng nghĩa với việc cô sẽ bị học tập trói buộc trong hai năm thậm chí lâu hơn.

Cho dù có nghỉ đông và nghỉ hè, An Tống cũng không nghĩ bố cô sẽ cho cô đủ thời gian rảnh rỗi, có lẽ các loại hoạt động ngoại khóa đều được an bài rõ ràng cho cô.

"Tống Tống. . ."

An Tương Hoài nghe được An Tống phản đối, trên mặt không có một tia bối rối, ngược lại lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy.

An Tống đóng tập hồ sơ lại, bình tĩnh thẳng thắn giải thích: "Bố, Dung Thận đã giúp con giành được cơ hội chuyển trường của Đại học Khoa học và Công nghệ Trạm Châu. Cho dù trường đó là trường gì, không có anh ấy, con vốn không có cơ hội quay lại trường học." . . . "

"À, về chuyện này, đúng là thực sự nợ cậu ấy một ân tình."

"Không đơn giản chỉ là tình cảm của con người thôi." An Tống lần đầu tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, mở rộng lòng mình, "Bố nói con quá ỷ lại vào anh ấy, thật sự không sai, con thật sự rất ỷ lại vào anh ấy. Không có anh ấy, con không biết hiện giờ bản thân sẽ sống như thế nào bây giờ.

Mấy năm bố đi xa, con không thích nói chuyện hay giao tiếp với người khác, khoảng thời gian đó con cảm thấy bản thân còn sống là một gánh nặng. Chính anh ấy là người đã tư vấn tâm lý cho con, đưa con đi chơi cho khuây khỏa, tạo cơ hội cho con trở lại trường học. Bố, anh ấy hoàn toàn có thể không cần làm như vậy. "

An Tương Hoài im lặng hồi lâu, có lẽ là không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mặc dù tâm tư của Dung Thận không trong sạch, nhưng ông thực sự không thể phủ nhận sự đánh đổicủa anh cho An Tống.

Khoang xe trầm mặc một hồi, cuối cùng An Tương Hoài thỏa hiệp: "Nếu không muốn chuyển, vậy thì không chuyển nữa. Đại học khoa học kỹ thuật Trạm Châu có phân hiệu ở thủ đô, gần nửa năm, con sẽ đến lớp với tư cách là một học viên dự thính trước. Bố sẽ giúp bạn đăng ký để duy trì tư cách sinh viên của mình tại Đại học Trạm Châu vì lý do sức khỏe."

An Tống thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt u ám cũng tiêu tán.

An Tương Hoài khiêm tốn nhìn con gái, trong lòng không khỏi cảm động.

Lời nói của Dung Thận một lần nữa đã được khẳng định.

Nếu như An Tống nguyện ý chuyển trường, hai ba năm nữa sẽ bị trói buộc ở thủ đô, An Tương Hoài rất đồng ý.

Nhưng Dung Thận đã nói với ông một cách dứt khoát vào thời điểm đó rằng An Tống sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến đây, An Tương Hoài bất đắc dĩ cười cười, trong lòng không khỏi thở dài, con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà.

...

Bên kia, khi Dung Thận trở lại phòng khách, anh nhìn thấy Tô Ngật Đình với đôi mắt đang ngái ngủ, ngáp dài ngáp ngắn ngồi trên ghế sô pha.

"Người đi rồi?"

Dung Thận không trả lời, từ từ rút điếu thuốc ra, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu.

Tô Ngật Đình xoa xoa mặt, duỗi hai tay sau lưng, ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông, "Lòng dạ cậu lớn thật đấy, vợ mình sắp bị bố vợ đoạt đi, tôi thấy cậu một chút vội vàng cũng chẳng có?"

Dung Thận phun ra một ngụm sương mù, "Vội vàng có ích lợi gì?"

"Cho dù vô dụng, biểu hiện của cậu không phải quá bình tĩnh sao?" Tô Ngật Đình vắ chân, lười biếng đung đưa bàn chân, "Hay là cậu có biện pháp đối phó?"

Tô Ngật Đình không nghĩ rằng Dung Cửu sẽ dễ dàng bị người khác khống chế.

Trừ khi anh tự nguyện.

An Tương Hoài mang An Tống đi, nghiêm khắc mà nói cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Nhưng nếu Dung Cửu không muốn, người này tuyệt đối cũng không thể mang đi.

Nhưng sự việc đã phát triển đến như nay, Tô Ngật Đình có thể thấy rõ ràng rằng Dung Cửu dường như đã đồng ý với cách làm của An Tương Hoài.

Lúc này, Dung Thận châm một điếu thuốc, nhìn Tô Ngật Đình thật sâu, "Có đôi khi thuận theo tự nhiên sẽ hiệu quả hơn."

"Cậu không sợ An Tống thay đổi tình cảm sao?"

Tô Ngật Đình không có ý nói xấu, cùng lắm là có sự nghi ngờ khi xem náo nhiệt, thôi "Cô ấy mới ngoài hai mươi thôi, con gái ở cái độ tuổi này không có gì chắc chắn cả, trước đây cô ấy không có ai để dựa vào , không họ hàng , tên khốn nhà cậu lợi dụng tình thế mà nhảy vào, cô ấy nhất định sẽ coi cậu như cọng rơm cứu mạng , bây giờ bố ruột của cô ấy trở lại đưa cô ấy đi khám bệnh, nếu cô ấy gặp được bác sĩ tâm lý quan tâm hỏi han sức khỏe của cô ấy trong thời gian điều trị, có thể không khó để đồng cảm."

Những lời này có phần hả hê khi cười trên nỗi đau người khác.

Dung Thận biết rằng Tô Ngật Đình đang cố ý nói đùa, nhưng một số hình ảnh hiện lên trong đầu anh vẫn khiến anh cau mày.

An Tống lên kinh đô khám chữa bệnh, tất nhiên sẽ gặp thêm nhiều bác sĩ tâm lý.

Nếu đã đồng ý để An Tương Hoài mang An Tống đi, anh đương nhiên chắc chắn có thể đàng hoàng mang về.

Nếu thật sự không thể mang về, anh không ngại giật lại.

Còn về việc An Tống có đồng cảm với người khác hay không, câu trả lời là không.

Bởi vì anh sẽ không cho cô cơ hội đó.

Tô Ngật Đình không đợi Dung Thận trả lời, mà nghe được lệnh đuổi khách.

Anh ta nhìn vào vẻ ngoài uyên thâm của người đàn ông, ngay lập tức nhận ra rằng anh chàng này lại chuẩn bị âm mưu hại người đây.

Tô Ngật Đình cười đứng lên, trước khi đi còn nói thẳng: "Nếu như tôi là cậu, nhất định sẽ cùng đi kinh đô, bất chấp tất cả, chỉ cần để mắt tới vợ trước mấy cái khác tính sau."

...

Thời gian nhanh như cái chớp mắt, qua ngày sau, chuyện gì đến sẽ đến.

Vào ngày lễ trồng cây, An Tống và An Tương Hoài đặt chân lên tàu cao tốc đến thủ đô.

Dung Thận đưa bọn cửa soát vé mới dừng lại.

An Tống đi theo An Tương Hoài từng bước về phía trước, ngoái đầu nhìn lại, cửa soát vé đã có rất nhiều người, phía sau còn có hai vệ sĩ vạm vỡ.

Ngay cả khi cô muốn nói lời tạm biệt với Dung Thận, cô vẫn không thể cố ý hành động vì tình huống này.

Khoảnh khắc bước vào cổng soát vé, bóng dáng người đàn ông dần bị bao phủ bởi những hành khách vội vã.

An Tống kiễng chân liếc nhìn vài cái, mãi đến khi bước vào phòng chờ, sự bất đắc dĩ trong lòng càng dâng trào.

Cảm giác này không biến mất cho đến khi ngồi ở khoang hạng thương gia của đường sắt cao tốc.

Điện thoại trong túi rung lên, lấy ra thì thấy là tin nhắn WeChat của người đàn ông.

Dung Cửu: Đến kinh đô gọi cho anh.

An Tống chớp chớp mắt, cố gắng dụi nước mắt ra ngoài.

Một lúc lâu sau, đáp lại anh vài câu: Ngày đầu tiên yêu xa. [hoan hô]

AN rút lại một tin nhắn.

AN: Ngày đầu tiên yêu xa. [tủi thân]

Dung Thận vừa bước ra khỏi nhà ga đường sắt cao tốc, không thể nhịn cười khi nhìn thấy nội dung.

Cúi đầu lên xe thương vụ, nhướng mày nhìn Trình Phong ngồi ở hàng ghế đầu, "Bên thủ đô nhanh chóng thu xếp."

"Cửu gia yên tâm, mọi chuyện đã có tôi lo liệu." Trình Phong vừa nói vừa nhìn kính chiếu hậu, "Nhưng lần này An tiên sinh tựa hồ phải đi kinh đô báo cáo nhiệm vụ. Đợi lúc ông ấy bận rộn, cũng chưa hẳn có thời gian chăm sóc phu nhân hàng ngày".