Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 225: Vướng mắc



Bản Convert

Dung Nhàn thẳng lưng đi về phía trước.

Vì Tiêu Minh Dự đang ngồi trên chiếc ghế sofa gần tiền sảnh nhất nên cô phải đi ngang qua anh khi bước vào trong.

Sau đó, người phụ nữ ngẩng cao đầu không hiểu sao lại bị vấp ngã, cả người mất kiểm soát ngã sang bên phải.

"Tiểu Nhàn"

"Chị cả..."

Nguyễn Đan Linh và An Tống đồng thanh kêu lên, lao tới đỡ cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với tiếng rên của người đàn ông, thế giới trở nên im lặng.

Dung Nhàn sửng sốt đến mất quên cả phản ứng.

Đối diện là cặp mẹ chồng nàng dâu im lặng nhìn nhau, Nguyễn Đan Linh nắm cổ tay An Tống đi đến nhà ăn: "An An, con có muốn uống nước chanh không?"

An Tống máy móc gật đầu, "Có ạ."

Trong chớp mắt, hai người trốn vào nhà ăn uống nước chanh.

Còn Dung Nhàn... vẫn còn ngồi trong lòng Tiêu Minh Dự, ngơ ngác nhìn người đàn ông.

Không biết qua bao lâu, Dung Nhàn mới tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Minh Dự, anh cố ý duỗi chân làm tôi ngã à?"

"Em yêu à..." Tiêu Minh Dự vẫn chống tay lên thành ghế sofa hai bên, để Dung Nhàn nằm nửa người lên người mình, "Cách dụ dỗ người khác của em có chút kém đấy."

Anh ta còn trơ tráo gọi cô là em yêu.

"Tôi? Dụ dỗ? Anh?"

Dung Nhàn hỏi từng chữ, muốn tát cho anh ta một cái.

Gạch lát sàn trong phòng khách của nhà mình sạch sẽ đến mức thậm chí không có một sợi tóc nào, cảm giác ngã nhào trước đó cô rất rõ ràng, có ai đó đã duỗi chân và cố ý làm cô ngã.

Đồ thối tha, thứ gì đâu không

Dung Nhàn chật vật đứng dậy trong lòng anh, Tiêu Minh Dự ngồi vững vàng như một con chó già, căn bản không có ý định giúp đỡ.

Có lẽ là do ghế sofa quá mềm, sức nặng của hai người bị dồn vào chiếc đệm mềm mại, Dung Nhàn lăn lộn hồi lâu cũng không thể đứng dậy.

Ngược lại, Tiêu Minh Dự thở dài thật sâu, cười lạnh: "Em cọ đủ chưa?"

"Anh không thể giúp tôi một tay à?"

Dung Nhàn trừng mắt nhìn anh, vội vàng giãy giụa một lúc, nhưng vô ích.

Cô không ngốc, tiêu Minh Dự chính là cố tình gây rắc rối cho cô.

Dung Nhàn không thèm lãng phí thời gian với anh ta, lăn từ trong lòng anh sang một bên, chuẩn bị đẩy anh ta xuống đất.

Cho dù tư thế không lịch sự, cô cũng không muốn cùng Tiêu Minh Dự dây dưa quá lâu.

Kể từ khi hai người chia tay, cũng nên ra đi trong hạnh phúc.

Chứ không phải có cái kiểu như gần như xa thế này.

Tiêu Minh Dự hiển nhiên đã nhận ra ý đồ của cô, cuối cùng cũng ân cần vòng qua eo cô, dùng một chút lực đỡ cô đứng dậy.

Dung Nhàn vừa đứng vững, ngay tức khắc nhấc chân, toàn thân cô ngả ra sau, lại nặng nề ngã về lại.

Giọng nói nghèn nghẹn của người đàn ông dường như càng đau đớn hơn: "Dung Nhàn, mẹ nó, em muốn phế anh thì có thể nói thẳng ra."

Thế nên, khi Dung Thận quay về vừa bước vào phòng khách, anh đã nhìn thấy một bức tranh giàu trí tưởng tượng như vậy.

Dung Nhàn bị trật mắt cá chân phải, cô quay lưng lại ngồi trong lòng Tiêu Minh Dự, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

Tiêu Minh Dự cũng không biết bị thương ở đâu, trên thái dương nổi gân xanh, nhắm mắt thở dốc.

Lúc này Dung Thận đút một tay vào túi, đứng ở nơi đó thấp giọng nói đùa: "Sân sau có rất nhiều phòng."

Ngụ ý là muốn làm chuyện gì thì qua sân sau làm.

Tiêu Minh Dự dựa vào ghế sofa, vẻ mặt u ám vẫy tay với Dung Thận, "Giúp, đỡ cô ấy đi."

Tâm tình của Dung Nhàn cũng rất không tốt, mắt cá chân nhất thời nhức nhối, nhưng vì giữ vững tính cách nữ cường, cô vẫn mạnh mẽ đứng dậy.

Sau đó, với thái độ bàn công sự chế nhạo: "Xin lỗi, vừa rồi chỉ là tai nạn. Nếu anh Tiêu bị thương, tôi sẽ chi trả chi phí y tế."

Tiêu Minh Dự cảm giác được, không chỉ chỗ bị đụng đau, đầu cũng bắt đầu đau thêm rồi.

Người phụ nữ mưu sát chồng này.

Khung cảnh này, nhìn sao cũng trông giống như hai kẻ thù đang làm bị thương lẫn nhau.

Nhưng cả hai vẫn đang rất tận hưởng.

Trước cửa nhà ăn, An Tống và Nguyễn Đan Linh đứng hai bên trái phải ôm khung cửa xem kịch.

Dung Thận thản nhiên liếc nhìn bọn họ, nhìn thấy động tác nhìn trộm của hai người nhịn không khỏi bật cười.

Không đến ba phút, Tiêu Minh Dự đứng dậy rời khỏi phòng khách, tư thế đi lại không bình thường.

Nguyễn Đan Linh nhờ quản gia nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình đến xem chân cho Dung Nhàn, để không lưu lại tổn thương cho chân cô, để lại di chứng, khiến cô không thể gả đi được.

Ở sân sau, An Tống nhấp một ngụm sữa, một lúc sau mới lớn tiếng hỏi: "Chị cả và anh Minh Dự..."

Người đàn ông bên cạnh cúi đầu vuốt thẳng cổ tay áo đã cuộn lại, nhếch môi trầm giọng nói: "Sẽ ổn thôi."

"Thật ạ?"

"Không tin anh à?"

An Tống lắc đầu, lại gật đầu: "Em nhất định có tin tưởng anh, nhưng em cảm giác anh Minh Dự gần đây có chút thay đổi, giống như..."

Dung Thận bắt chéo đôi chân dài của mình, thuận thế trả lời: "Giống như nào?"

"Giống như...lạt mềm buộc chặt."

An Tống không muốn hình dung Tiêu Minh Dự như vậy, nhưng từ góc độ của cô, ngoại trừ lạt mềm buộc chặt thì cô không nghĩ cách biểu đạt nào tốt hơn.

Người đàn ông không tiếp lời, như thể chuyện này không liên quan gì đến anh.

An Tống uống nửa ly sữa, thản nhiên nhớ lại cảnh tượng buổi chiều ở tòa nhà Trạm Châu: "Hôm nay anh bận lắm à?"

Dung Thận giơ tay gạt đi sợi tóc rơi trên má cô, "Ghét anh về muộn sao?"

"Không, buổi chiều em nhìn thấy anh cùng một nhóm người ra vào tòa nhà Trạm Châu, em muốn gọi điện cho anh, nhưng anh đã lên xe rời đi."

Cảnh đó thật khó để cô quên được.

Trong ấn tượng của cô, Dung Thận luôn là một người đàn ông khiêm tốn, hiền lành như ngọc, tính tình trầm lặng, lãnh đạm và cao thượng.

Còn hình ảnh anh được người người vây quanh tiến đến, dường như là vương giả trong đám đông, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ quyến rũ của một người thành đạt.

Dung Thận khẽ nhướng mày rậm, trong mắt có hứng thú, "Đã nhìn thấy anh sao, sao không xuống xe hay gọi điện cho anh?"

"Có nhiều người như vậy, em sợ sẽ làm chậm trễ công việc của anh."

"Không chậm trễ. Lần tới khi đến tòa nhà Trạm Châu, em cứ trực tiếp đến gặp anh trên tầng cao nhất."

An Tống bẽn lẽn nói: "Có thích hợp không?"

Người đàn ông nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt cô, nhéo má cô, nói với giọng điệu chậm rãi đầy từ tính: "Không ai phù hợp hơn em cả, Dung phu nhân ạ."

An Tống nói biết rồi.

Sau đó giả vờ bình tĩnh nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một vòng cung vui vẻ.