Dung Thận mặc áo sơ mi trắng đi tới sô pha ngồi xuống, khi cởi khuy măng sét, trầm giọng nói: "Đi làm việc đi."
Quản gia Lý liếc nhìn Lăng Kỳ bên cạnh, cười rạng rỡ bước tới thì nhỏ giọng khuyên giải vài câu: "Ngài Cửu, bất kể thế nào, chỉ cần phu nhân bình an trở về là tốt rồi, cậu cũng bớt giận, đừng cãi nhau nhá, dễ làm tổn thương tình cảm. "
Người đàn ông cười khổ nhướng đôi mày rậm, còn chưa kịp mở lời, Lăng Kỳ đã gật đầu nói phải, "Đúng đúng, cãi vã làm tổn thương tình cảm. Phu nhân hôm nay bị đông cứng rồi, ủ tay nửa ngày mà vẫn còn lạnh đấy ạ."
Dứt lời, cô nàng còn không rõ ràng nháy mắt với An Tống, như muốn nói "Phu nhân đừng sợ, chúng tôi sẽ đỡ lưng cho cô".
Dung Thận im lặng hồi lâu, ánh mắt quét qua quản gia Lý và những người khác, nhíu mày cười nhạt.
Anh còn chưa nói được gì, mọi người trong phòng đều tiên phong giúp An Tống nói chuyện rồi, chỉ sợ anh bắt nạt cô.
Người đàn ông cố nén cười, giơ cánh tay trái lên khua khua, "Ừm, đi xuống đi."
Quản gia Lý liên tục đáp lại, sau khi mang Lăng Kỳ rời đi, bầu không khí trong phòng khách mơ hồ trở nên căng thẳng.
Chủ yếu là bản thân An Tống căng thẳng.
Cô đặt đũa xuống, ngồi thẳng người, "Bác sĩ Dung, tôi ăn xong rồi."
Người đàn ông liếc nhìn, không biết lúc nào trong tay còn có một điếu thuốc chưa châm.
An Tống nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt vốn đã đỏ càng lộ ra vài phần bức thiết.
"Ăn ít như vậy? Dù sao cũng phải ăn xong cơm." Dung Thận ném điếu thuốc trên bàn, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cô, lắc đầu đứng lên.
Anh không rời đi, mà đôi chân dài đi ngang qua bàn ăn ngồi xuống.
An Tống như "hòn vọng phu", ánh mắt từ đầu chí cuối luôn rơi vào trên thân hình người đàn ông.
Cảm giác day dứt quá khiến cô không cách nào yên tâm ăn uống.
Lúc này, khuỷu tay Dung Thận tỳ lên mép bàn, gác chân lên nhìn chằm chằm cô gái nhỏ mặt đầy cố chấp, "Mau ăn hết đi, không cần suy nghĩ nhiều, chuyện hôm này không ai trách em."
"Núi Bối Nam thật sự không có tín hiệu..." An Tống cuộn tròn đầu ngón tay, gập người lên trước đến gần góc bàn, bộ dạng sốt sắng giải thích.
Người đàn ông nhướng mày, nhìn vẻ khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, câu môi trêu đùa, "Đến núi Bối Nam làm gì? Đi leo núi vào một ngày tuyết rơi?"
"Không phải leo núi." An Tống do dự nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Tôi đến cùa Đại Thụy, lễ Phật.".
Chùa Đại Thụy.
Dung Thận nheo mắt suy nghĩ vài giây, mới nhớ ra rằng núi Bối Nam hình như thật sự có một ngôi chùa không mấy ai biết rõ.
"Lễ một ngày?"
An Tống gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Đi đường lãng phí chút thời gian, bốn giờ chiều tôi đã rời đi rồi."
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khóe mắt đỏ hoe của cô, yết hầu anh ta khẽ trượt, khi mở miệng, giọng nói khàn khàn khó hiểu, "Sau này muốn đi lễ Phật, tốt nhất kêu Trình Phong hoặc Lăng Kỳ cũng đi với em, núi Bối Nam hẻo lánh, nếu có xảy ra tai nạn, lợi bất cập hại. "
An Tống không có trả lời, chỉ là nhẹ gật đầu.
Cô dường như đã nghe lời, nhưng theo sự hiểu biết của Dung Thận đối với An Tống, loại hành động này có lẽ đại diện cho việc... chiếu lệ.
Lần sau, cô ấy rất có khả năng sẽ tiếp tục lá mặt lá trái, làm theo ý mình mà lên núi một mình.
Núi Bối Nam có một bí mật mà cô không muốn nói.
Nhận thức này thoáng qua trong tâm trí, ánh mắt người đàn ông cũng theo đó tối sầm lại.
Chùa Đại Thụy ở núi Bối Nam, hoàn toàn không phải là một nơi tốt để lễ Phật.
Cô ấy hời hợt cho qua, như thể không định nói ra sự thật.
Dung Thận rũ mắt xuống vuốt ve đầu ngón tay, hơi nhíu mày.
Thân phận là nhà trị liệu tâm lý này đôi khi là một vỏ bọc tuyệt vời, hầu hết những điều nói ra đều có thể làm ít mà công to.
Nhưng thường thì, lợi hại luôn có đôi, đôi khi cũng sẽ trở thành một loại gông cùm tiềm ẩn.
Chẳng hạn như An Tống có một bí mật, với tư cách là 'bác sĩ trị liệu' của cô, anh không thể trắng trợn đi truy tìm căn nguyên, hỏi quá nhiều sẽ không chỉ làm mất thân phận, mà còn khơi dậy sự ác cảm của cô.
Cũng do đó, ngay cả một số hướng dẫn có mục đích cũng chỉ có thể im lặng biến đổi.
......
Mười phút sau.
An Tống ăn xong nửa bát cơm, hai má cũng có chút ửng hồng trở lại, "Bác sĩ Dung, sáng mai mấy giờ xuất phát?"
Phải đến Trạm Châu rồi, nhưng tai nạn nhỏ hôm nay đã làm giảm đi cảm giác mong đợi đó.
"Chín giờ." Người đàn ông đứng quay mặt ra ngoài cửa sổ chắp tay sau lưng, nghe câu hỏi, trầm giọng nói: "Tiểu An, em lại đây."
An Tống không hiểu bước lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dung Thận, "Sao vậy?"
Hai người đứng sóng vai, khoảng cách rất gần.
Mùi hương mát lạnh trên cơ thể của người đàn ông xen lẫn hương thơm của rượu xộc vào mũi, quay sang bên cạnh choàng tay qua vai An Tống, "Đến Trạm Châu, có phiền sống chung với người khác một thời gian không?"
An Tống vô cùng kinh ngạc trố mắt, "Người khác là..."
"Bố mẹ anh."
Câu trả lời của Dung Thận vượt ngoài mong đợi của An Tống.
Cô sững sờ một lúc, nhìn thẳng vào người đàn ông, quên cả trả lời.
"Có ý kiến gì cứ nói ra là được."
An Tống do dự cúi đầu, lời nói cự tuyệt bên môi, nhưng lại không nói ra từ nào.
Cô đã nghĩ rất nhiều, về bản thân, cũng về bác sĩ Dung.
Sau một khắc, An Tống ngẩng đầu hỏi: "Là tạm thời, hay là sau này đều sống cùng bọn họ?"
"Tạm thời." Giọng nói của người đàn ông rất thấp, thần sắc trong mắt cũng trở nên tinh tế hơn rất nhiều, "Lĩnh chứng lâu như vậy, vẫn phải quay về gặp mặt. Ngoài ra, căn hộ bên đó cần khử mùi. "
An Tống nghe ra ẩn ý của người đàn ông, thẳng thừng buột miệng nói: "Nếu như em không đi, anh có phải là không có cách nào giải thích với chú gì không?"
Trước đó cô vốn không biết bố mẹ của bác sĩ Dung cũng ở Trạm Châu, bây giờ nghe anh nhắc đến, lại nhớ lại chuyện phát sinh vừa rồi, An Tống nhanh chóng thanh tỉnh mạch suy nghĩ.
Nếu bác sĩ Dung đến Trạm Châu một mình để gặp bố mẹ, vậy tờ giấy đăng ký kết hôn mà bọn họ nhận được sẽ trở nên vô nghĩa.
"Không đến nỗi không có cách giải thích." Dung Thận nghiêng đầu đôi mắt với ánh mắt An Tống, lông mày vốn dĩ trầm lặng dần trở nên mềm mại, "Nếu em không muốn gặp, có thể tiếp tục ở lại Vân Điên, hoặc là dừng chân ở nơi khác của Trạm Châu. Muốn đi hay không, tự em quyết định. "
An Tống nhéo nhéo ngón tay, lời giải thích này nghe có vẻ kín kẽ, nhưng cô luôn cảm thấy mình đã bỏ qua cái gì đó.
Có lẽ là quá tin tưởng, theo thói quen để cho nó trôi qua, một nửa lúc này lại không thể nghĩ ra nguyên do.
An Tống quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong kính, cũng không do dự nữa, "Vậy vẫn là đi cùng đi, dù sao cũng chỉ là tạm thời."
Là một người vợ trên danh nghĩa, gặp bố mẹ chỉ là chuyện sớm muộn, trong lòng cô đã biết là trốn không thoát.
"Thoải mái đi, sẽ không sống quá lâu đâu." Đôi mắt của người đàn ông sâu như đáy biển, khóe môi nhếch lên, giọng nói ấm áp chỉ dẫn vài câu, "Bọn họ so với em tưởng tượng...tiến bộ hơn"
Ba chữ 'tiến bộ hơn' được Dung Thận nói ra rất trịnh trọng, nhưng An Tống lại lơ đễnh, hiển nhiên không để ý.
Đêm nay, trong đêm khuya thanh vắng, An Tống trở về biệt thự mới đi chậm thời đại phản ứng lại.
Nếu đã muốn tới sống với bố mẹ Dung gia một thời gian, tại sao bác sĩ Dung không nói trước với cô?
Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, cô dù muốn tạm thời quay lại cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Suy nghĩ của An Tống hỗn loạn nghĩ nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn là ngẩn ra.
Có thể là bố mẹ anh ấy đã tạo thêm áp lực cho anh ấy rồi.
......
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz rời Vân Điên đúng giờ, chở Dung Thận và An Tống cùng với An An đến Trạm Châu.
An Tống nhìn từng cảnh từng đồ quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.
Mặc dù có rất nhiều điều miễn cưỡng, cô vẫn chọn tin tưởng vào bác sĩ Dung, như lời anh nói, dùng cách rời đi để thành toàn cho bản thân.